Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 100




Edit: Qing Yun

Không khí bên dưới vẩn đục cho người khác cảm giác cực kỳ đè nén, từng mảng bụi rơi xuống từ trên đầu, cũng may có phù chắn cát cho nên cũng không đến mức miệng mũi đầy cát bụi.

Một tia sáng chiếu rọi màn đêm, hoàng phù trong tay Việt Khê sáng ngời, lập tức chiếu sáng toàn bộ không gian tối om này.

“Sao cô có nhiều loại phù kỳ quái như vậy…” Hà Kỳ Kỳ không nhịn được hỏi.

Việt Khê đứng dậy, cầm phù phát sáng chiếu sáng bốn phía, thuận miệng trả lời: “Cái gì gọi là phù kỳ quái, phù này rõ ràng rất hữu dụng, vừa bảo vệ môi trường vừa lành mạnh… Đây là chỗ nào?”

Nhìn bốn phía xung quanh, cô phát hiện bọn họ đang ở trong một đường hầm, xung quanh tối thui, bóng bọn họ bị kéo dài dưới đất, nhìn khá vặn vẹo.

Vạn Đấu Kim bò dậy, anh nhìn bốn phía, hưng phấn nói: “Có vẻ chúng ta đã vào trong mộ rồi… Cửa động chúng ta tiến vào chắc là cửa do trộm mộ để lại, tuy nhiên đã rất lâu rồi. Ít nhiều nhờ có hoa mê tâm kia, nếu không sợ là cái cửa động đã sớm biến mất.”

“Cuối cùng chúng ta cũng vào được!”

“Đây chính là mộ của đại sư Minh Kính?”

Vệ Chu Dịch bước hai bước, anh ta duỗi tay xoa bích họa(1) trên vách tường: “Nghe nói đại sư Minh Kính thiên tư trác tuyệt, Phật pháp cao thâm, chỉ kém một bước là có thể phi thăng thành Phật… có người nói cơ thể của ngài mỗi một phân cũng ẩn chứa phật lực thuần tịnh, cho nên chỉ có ngài mới có thể trấn áp tà khí tàn sát!”

“Sau khi đại sư Minh Kính lấy thân tế trời, có ghi lại rằng thế nhân tu sửa cho ngài một ngôi mội lớn rồi đặt tất cả di vật của ngài vào trong huyệt mộ.”

“Chỗ này có khả năng rất lớn chính là tòa mộ kia!”

Mọi người thảo luận vài câu rồi tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi nhìn thấy một hành lang dài có bích họa vẽ đầy máu, phía cuối hành lang là một cánh cửa lớn.

“Bích họa(1) này kể lại chuyện phật chủ lấy thân nuôi ưng…” Vạn Đấu Kim đọc một lúc rồi đưa ra kết luận này.

Chim ưng màu đen trên bích họa đang sải cánh, lông chim đen nhánh, đôi cánh mở rộng, có cọng lông chim rơi xuống, đôi mắt ức sắc bén ghê người, lệ khí trong mắt giống như phá họa mà ra, làm cho người ta khó tránh khỏi hãi hùng khiếp vía.

Hà Kỳ Kỳ nhìn vào, cảm thấy tâm hơi hoảng, lập tức rời mắt nói: “Không biết bích họa này sao lại vậy, làm tôi thấy hơi hoảng hốt.”

Nói xong, cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, cô ta cảm thấy con ưng kia chóp mắt. Chỉ là khi cô ta nhìn kỹ lại thì thấy con ưng kia vẫn là dáng vẻ đó, nhưng là cái chớp mắt kia chỉ là cô ta hoa mắt mà thôi.

Tịnh Tâm nói: “Người vẽ bích họa này khẳng định là một vị thiên sư có tu vi cao thâm, do đó bức bích họa này mang theo hơi thở của người vẽ… Hơi thở này cực kỳ bá đạo, mọi người đương nhiên sẽ cảm thấy có cảm giác bị áp chế.”

“… Hơn một nghìn năm trước đạo gia cực thịnh, thiên sư nhiều như mây. Chỉ là bây giờ đạo pháp suy thoái, thiên sư quá ít ỏi, nói đến quỷ thần cũng bị cho là phong kiến mê tín.” Vệ Chu Dịch không khỏi cảm thán.

Hơn một ngàn năm trước, khi đó Tu Giới cực kỳ phồn vinh, chỉ là thời thế thay đổi, bây giờ đã xuống dốc đến tận đây.

Hai bên bích họa đều vẽ lại chuyện xưa của nhà Phật, ví dụ như Phật chủ lấy thân nuôi ưng, màu sắc diễm lệ, cảnh tượng sinh động như thật, nhìn vào như có thể bị bích họa kéo vào bên trong.

Mấy người Việt Khê chỉ cảm thán bích họa tinh xảo, nhưng đoàn người Thiên Quốc Tự lại như giác ngộ, đứng trước bích họa hồi lâu không hồi thần, xem ra là bọn họ đã được gì đó trong bích họa.

“Người vẽ bích họa có tu vi cao thâm, đưa thứ mình hiểu vào trong họa, người có duyên tự nhiên hiểu được gì đó…” Tuệ Tâm giải thích, vừa rồi anh ta cũng hiểu được rất nhiều từ trong bích họa, nhất thời tu vi lại tăng lên.

Việt Khê đứng ở trước bích họa, trong chớp mắt chợt cảm thấy Phật chủ hơi mỉm cười với cô, nụ cười mang theo lòng từ bi với chúng sinh, hoa sen trong tay tản ra, dường như mũi còn ngửi được hương thơm của hoa sen.

“Bùm!”

Lửa lớn cuốn lên trên người cô, bỗng chốc bao trùm cả hành lang dài, quét lên bích họa.

“Cô đang làm gì vậy?” Mọi người kinh hãi.

Việt Khê nói: “Mọi người không ngửi được mùi buồn nôn à?”

Những người khác sửng sốt, bọn họ còn chưa kịp hiểu lời cô thì thấy người trong bích họa đột nhiên “sống” lên, chính là sống, cánh ưng chấn động bay khỏi vách đá, tiếng kêu vang bên tai mỗi người, ưng đen bay lên sau đó lao về phía bọn họ.

Móng vuốt của ưng đen này vô cùng sắc nhọn, bị nó cào một cái, vết cào sâu đến mức nhìn thấy rõ xương.

“Á!” Một người bị nó mổ một con mắt, người này che mắt hét lên, máu tươi giàn giụa

“Đây là cái gì?”

Lại là một tiếng thét chói tai, “Phật chủ” trên bích họa vươn tay ra, bắt lấy một người rồi bóp chặt.

Một người vẫn luôn đi sau Hà Kỳ Kỳ đột nhiên nhảy ra, da thịt kẻ này xanh trắng, sức lực vô cùng hơn, thế mà lại là một xác sống. Tổ tiên nhà họ Hà chuyện đuổi thi, đến bây giờ bọn họ lấy luyện hóa xác chết để làm nô bộc cho mình.

Việt Khê bảo vệ Vạn Đấu Kim, lúc đám tà vật này tấn công thì chúng tránh chỗ cô theo bản năng, căn bản không muốn đến gần cô. Loại sợ hãi theo bản năng này là phản ứng tự nhiên của cơ thể chứ không phải đầu óc điều khiển.

Lửa lớn cuốn lên người cô, lửa càng làn càng lớn, mùi vị tanh tưởi buồn nôn lan tràn trong không khí, bích họa bị lửa lớn thiêu cháy, tà vật trong bích họa cũng bị ảnh hưởng, chúng nó vốn ngụ trong bích họa, bây giờ bích họa bị thiêu hủy, đương nhiên chúng cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng.

Lông ưng bị lửa đỏ thiêu cháy, giây lát đã bao trùm cả người nó, chẳng mấy chốc nó đã biến thành một quả cầu lửa, nó kêu gào thê lương, cơ thể biến thành sương mù đen dưới lửa lớn. Sương đen muốn bỏ trốn, nhưng mấy người Việt Khê sao có thể cho nó cơ hội chạy trốn được.

“Nhất thanh nhị khí!” Tịnh Tâm thấp giọng hô, một ngọn gió cuốn đến, sương đen lập tức biến mất ở không trung.

Nghe nói lúc trước thiên địa vừa hình thành, xanh mà đục, chia là hai khí, một màu xanh, đó là trời, một là đục, đó là đất. Nhất thanh càn quét tất cả tà uế trong thiên hạ, là khắc tinh của tà vật.

Trên hành lang trở về yên tĩnh, Việt Khê nhìn hai mặt tường: “Thứ trong bích họa này không phải họa mà là mấy thứ hư thối bị người khóa vào.”

“… Thủ đoạn đúng là tàn nhẫn.” Hà Tuấn thấp giọng thở dài.

Những thứ đó chỉ là quỷ vật, bị người rút hồn phách cưỡng chế khóa vào bích họa, khó trách nhìn sống động như thật.

Hà Kỳ Kỳ hơi do dự: “Đại sư Minh Kính từ bi, mộ ngài sao lại có tà vật được… Cái mộ này, có khi nào không phải của ngài không?”

Cô ta nhìn Vạn Đấu Kim, hỏi: “Anh Vạn là dân chuyên nghiệp, anh nghĩ thế nào?”

Vạn Đấu Kim nói: “Lúc ba tôi phát hiện mộ cổ này thì đã từng xuống dưới, ông nói ông phát hiện một bích họa, bên trên ghi lại tiểu sử cả đời của đại sư Minh Kính, cho nên chúng tôi mới nghi ngờ như vậy.”

“Chỉ là trong bích họa này không phải tiểu sử của đại sư Minh Kính mà?”

“Có lẽ cái chúng ta thấy không phải cái ông Vạn thấy… Chúng ta đi tiếp đi.”

Cửa đá cuối hành lang đã ngăn chặn con đường phía trước, hai bên cửa đá là hai tượng Phật, khóe miệng tượng Phật như có ý cười từ bi, chắp tay trước ngực, đôi mắt nhắm lại, quay mặt về phía trước.”

“Tôi đến xem!”

Vạn Đấu Kim đi tới.

Tuy rằng anh chưa từng xuống mộ nhưng ở bên ba lâu cũng mưa dầm thấm đất, hiểu biết cổ mộ rất rõ. Rất nhiều mộ cổ có vô số cơ quan, đi nhầm một bước là coi như ném luôn mạng vào trong.

Tìm tòi trước cửa hồi lâu, trên người đổ một tầng mồ hôi mỏng, lúc này hai mắt Vạn Đấu Kim sáng lên: “Được rồi!”

“Rầm rầm!”

Cửa đá phát ra một tiếng vang lớn, như là có thứ gì đột ngột hạ xuống, tro bụi bên dưới bay lên, hai cánh cửa nặng nề mở ra, để lộ quang cảnh bên trong.

Trong bóng tối, có ánh nến sáng lên, ánh nến le lói chiếu sáng mọi thứ bên trong, đó là một căn phòng đá, ở giữa có một sân khấu, bên trên có một bóng người như đang đối mặt với bọn họ. Tình huống xảy ra đột ngột làm cho mọi người có cảm giác tim giật thót.

Mấy người Việt Khê đi vào, chờ khi người cuối cùng đi vào, cánh cửa phía sau bọn họ đột nhiên đóng lại. Ngoài cửa đá, hai bức tượng phật phù điêu hơi mở mắt, nụ cười trên miệng sâu hơn, chỗ nào có nửa phần tư bi, rõ ràng là máu lạnh khó nói thành lời.

“Sao lại thế này, sao cửa lại đóng?” Người trong mộ thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, có người không nhịn được mà nhào đến trước cửa, đập loạn lên.

Trên trán Vạn Đấu Kim nhỏ giọt mồ hôi, biểu cảm cũng là kinh hoàng không nói nên lời.

“Anh Vạn, anh… Không sao chứ?” Việt Khê thấy anh như vậy thì không khỏi lên tiếng.

Vạn Đấu Kim giật môi, vẻ mặt có phần mờ mịt: “Không, không có việc gì…”

Nhìn bốn phía, đi đến trước mặt người bọn nhìn thấy lúc đứng ngoài cửa, đó là một bộ xương khô mặc áo cà sa, chắp tay trước ngực, trên tay là chuỗi phật châu đã mục rỗ, nhìn dáng vẻ có lẽ là một đệ tử nhà Phật.

“Đây có lẽ là căn mộ đầu tiên… Người tọa hóa ở đây gọi là người trông cửa!” Vạn Đấu Kim nói.

Những người khác nhìn quanh căn mộ, nói: “Chỗ này căn bản không có gì cả.”

Căn mộ này đơn sơ vô cùng, ngoài chân đèn trên vách tường ra thì cả một đồ dùng cũng không có, trống trơn, liếc mắt một cái là có thể nhìn được tất cả.

Ánh đèn mờ ảo, Việt Khê cúi đầu, mày hơi nhăn lại.

“Nhưng mà sao áo cà sa của hòa thượng này hoàn toàn không bị hư gì sau bao nhiêu năm vậy, đây có phải bảo bối không?” Có người chú ý tới áo cà sa trên người bộ xương, hoa văn trên áo cà sa được dùng tơ vàng trên nên, nhìn mới vô cùng.

Tịnh Tâm duỗi tay ngăn lại: “Không thể, áo cà sa này có thể giữ nguyên vẹn là vì bên trên có vẽ các loại Phật pháp… Nói không chừng ở trong có Phật pháp nguy hiểm gì, không biết chạm vào sẽ xảy ra chuyện gì.”

Nghe vậy, một số người đang ngo ngoe rục rịch đều hơi chần dờ.

“A, chỗ này có cánh cửa…: Có người cầm đèn phát hiện một cánh cửa, sau cửa tối om, cũng không biết cánh cửa này dẫn đi đâu.

Tuy nhiên bây giờ cánh cửa sau bọn họ đã đóng lại, cánh cửa đá kia nặng đến ngàn cân, bọn họ căn bản không mở được, bây giờ bọn họ chỉ có thể đi tiếp chứ không thể quay lại.

“Đi vào trước nhìn xem đi.” Vệ Chu Dịch nói, anh ta hơi nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.

Hà Kỳ Kỳ đi bên cạnh anh ta, thấp giọng nói: “Anh Vệ, sao sắc mặt anh khó coi vậy?”

Vệ Chu Dịch nhìn cô ta một cái, duỗi tay xoa đầu cô ta: “Chỉ là anh cảm thấy trong lòng có cảm giác không yên… Lúc anh đến đây đã xem cho chúng ta một quẻ, đó là gặp dữ hóa lành, có quý nhân tương trợ.”

Anh ta nhìn Việt Khê ở phía trước: “Kỳ Kỳ, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì em cũng phải đi theo sau Việt Khê hoặc đại sư Tịnh Tâm.”

Hà Kỳ Kỳ trừng lớn đôi mắt, nói: “Anh Vệ, chẳng lẽ quý nhân anh nói là?”

“Anh không biết… Việt Khê và Tịnh Tâm, anh nhìn không thấu hai người này, anh không bói được tương lai bọn họ. Bọn họ là hai biến số, nhưng cũng là một đường sống của chúng ta, em nghe anh không sai đâu.”

Nhà họ Vệ tu thuật bói toát, trước kia cũng là thanh danh hiển hách, nhưng bây giờ Tu giới có nhà họ Bạch xem bói, nhà họ Vệ so với nhà họ Bạch, không chỉ kém một chút. Vệ Chu Dịch là nhân tài kiệt xuất nhà họ Vệ, anh ta đến nơi này là tìm kiếm cơ duyên, có lẽ là không cam lòng.

“Đậu… Đậu xanh, bộ xương khô này cử động!”  Đột nhiên phía sau có người kêu to, mọi người quay đầu lại, nhìn thấy bộ xương khô ngồi trên sân khấu kia thế mà lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là ngọn lửa xanh lục, đôi mắt này đang nhìn bọn họ chằm chằm.

“Răng rắc!”

Xương cốt phát ra tiếng vang, bộ xương khô kia đứng dậy, áo cà sa trên người như mới, vẽ rất nhiều Phật văn, lúc này một Phật văn sáng lên, bộ xương khô kia chắp tay trước ngực, trên người là hơi thở khủng bố.

“Đi mau!” Hà Tuấn hô to một tiếng, vội vàng kêu mọi người đi mau.

Cả đám chen vào đường ngầm ở cánh cửa phía sau, trong đường tối om, mọi người cúi đầu đi về phía trước, có thể nghe thế sau lưng là tiếng người kêu thảm thiết. Có lẽ đường hầm này lâu rồi không có ai đi vào, không khí bị đè nén, có mùi vị ẩm mốc, làm người cảm thấy khó thở.

Việt Kê quay đầu, một chữ “Làm” còn chưa thốt ra ngoài đã bị người phía sau đẩy đi. Quay quay đầu nhìn, cô thấy bộ xương khô kia đâm tay xuyên qua ngực một người, bàn tay nắm lấy trái tim người kia, sương máu bay xung quanh. Bên dưới sương máu, thịt chậm rãi mọc ra bao lấy xương khô.

“…”

Linh phù bắn nhanh ra, linh phù cực phẩm tuôn ra uy lực cực lớn, xem như miễn cưỡng ngăn cản được động tác của bộ xương khô. Người phía sau nhân cơ hội chạy như điên, đầu cũng không dám quay lại.

Bộ xương khô “nhìn” về phía Việt Khê, trong miệng phát ra âm thanh kẽo kẹt như đang cười.

Hà Kỳ Kỳ vẫn luôn nhớ rõ lời Vệ Chu Dịch nói, cho nên khi chạy cô ta luôn chạy theo Việt Khê và Tịnh Tâm, chỉ là lúc dừng lại chờ cô ta phát hiện không thấy Tịnh Tâm nữa, trước mặt chỉ còn lại Việt Khê và dịch thi của cô ta, mà hai người họ lại bị tách khỏi những ngời khác, điều này làm cho trong lòng cô ta khó tránh khỏi khủng hoảng.

Ngôi mộ này quá tà, từ khi bước vào gặp được đồ vật đều không giống mộ của Phật tu đúng đắn, cô ta càng ngày càng cảm thấy đây không phải mộ của đại sư Minh Kính. Đại sư Minh Kinh có danh tiếng rất tốt, Phật tu cao thâm, sao mộ ngài có thể tà như vậy được?

“Những người khác đi đâu? Sao chỉ còn hai chúng ta?” Cô ta nôn nóng dậm chân, mặt đầu mồ hôi.

Việt Khê vô cùng bĩnh tình, cô đánh gia hoàn cảnh bốn phía, nói: “Vừa rồi lúc chạy chắc mọi người lạc nhau… Lại nói, sao chúng ta phải chạy vậy, giết bộ xương khô kia thì tốt rồi… A, bộ xương khô kia đã chết, vậy là lại giết nó một lần nữa.”

Hà Kỳ Kỳ hơi nôn nóng, bên cạnh không có người thân cận, cô ta hơi bất an, lúc này nghe được lời Việt Khê nói thì không khỏi trợn mắt: “Chúng ta đánh thắng thế nào được, thứ kia nhìn là biết không dễ chọc, đương nhiên phải ưu tiên chạy trốn.”

Việt Khê: “Nhưng mà tôi cảm thấy tôi đánh thắng được nó, hơn nữa trên người nó có hương vị rất ngon miệng, như là vị tôm hùm đất xào cay…”

“…”

“Thật sự! Tôi rất tài giỏi!”

Hà Kỳ Kỳ thở dài, nghĩ người này thật không đáng tin cậy, cô ta nói: “Chúng ta đi tìm anh trai trước đi, nếu không gặp phải nguy hiểm gì thì thật không có cách.”

Cô ta cực kỳ nghi ngờ thuật bói toán của Vệ Chu Dịch, có lẽ quý nhân này là đại sư Tịnh Tâm, Việt Khê này chỉ nói khoác là giỏi.

Việt Khê: “…”

Cô có phần không phục, vì sao không tin cô.

Bây giờ hai người bọn họ đang ở một hành lang, phía sau có ba đường hầm, cũng không biết rốt cuộc bọn họ chạy ra từ đâu. Không có cách nào cả, hai người quyết định tiếp tục đi về phía trước, biết đâu lại gặp được những người khác.

“Việt Khê, năm nay cô bao nhiêu tuổi? Đúng rồi, tôi mang bò khô, cô muốn ăn không? Sao chỗ này yên lặng vậy nhỉ.”

Bố phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân bọn họ chạm xuống mặt đất, yên lặng đến mức làm cho người sợ hãi, cho nên Hà Kỳ Kỳ khó tránh khỏi việc lảm nhảm.

“A, phía trước có người?”

Hà Kỳ Kỳ đột nhiên nhìn thấy có hai người ở đoạn rẽ phía trước, cô ta vui vẻ muốn xông lên nhưng bị Việt Khê kéo lại.

“Làm sao vậy?” Cô ta khó hiểu quay đầu.

Việt Khê híp mắt, nói: “Cô nhìn kỹ hai người kia, không cảm thấy rất quen à?”

Hà Kỳ Kỳ sửng sốt.

Hai người đang đưa lưng về phía bọn họ quay đầu lại, Hà Kỳ Kỳ mở to mắt, lắp bắp nói: “Khác… Cô và tôi khác?”

Hai người kia quay người lại, dù là diện mạo hay quần áo đều giống y hệt bọn họ.

“Các người là thứ gì?” Hà Kỳ Kỳ duỗi tay nắm lấy roi trên eo mình, lạnh giọng hỏi.

“Hà Kỳ Kỳ” phía đối diện cười tủm tỉm nói: “Tôi chính là cô mà, tôi và cô vốn dĩ là một.”

Hà Kỳ Kỳ chớp mắt hỏi Việt Khê: “Lời cô ta là có ý gì, cái gì mà tôi tôi cô cô, có bệnh.”

Việt Khê nói: “Cô nhìn dưới chân cô.”

Hà Kỳ Kỳ cúi đầu, không rõ nguyên do: “Dưới chân tôi làm sao vậy?”

“… Cô không phát hiện cái bóng của cô không còn à?” Việt Khê bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, Hà Kỳ Kỳ đột nhiên phát hiện dưới chân mình không còn cái bóng nữa.

“Ý của cô là người giống tôi như đúc này là cái bóng của tôi?” Cô ta không thể tin nổi.

Việt Khê hơi hóp mắt: “Tôi sớm đã chú ý có điều khác thường, từ khi chúng ta vào huyệt mộ này, cái bóng dưới chân đã bắt đầu kỳ lạ, giống như nó tự cử động… Cho đến vừa rồi, tôi phát hiện hai cái bóng của chúng ta hoàn toàn biến mất.”

“Ảnh yêu, đây là một loại yêu quái vô hình, tồn tại bên trong cái bóng, chúng nó có thể cắn nuốt cái bóng biết thành thứ giống bản thể như đúc, thậm chí còn có thể phục chế năng lực của bản thể… Tôi chỉ mới nhìn thấy thứ này trong bút ký của ông nội ghi lại, nghe nói thứ này đã bị diệt sạch từ mấy trăm năm trước, không ngờ bây giờ còn có thể gặp được!”

Cô nhìn ngọn đèn dầu trên vách tường: “Khắp căn mộ đều là loại đèn dầu này, Ảnh yêu này tồn tại với đèn dầu, chúng vẫn luôn cắn nuốt cái bóng của chúng ta.”

“Qủa nhiên là bản thể của tôi, thông minh đấy!” “Việt Khê” ở đối diện cười nói.

Việt Khê sờ sờ mặt, nói: “Cô không cần nói chuyện, thấy thứ khác dùng mặt tôi để nói chuyện, tôi không quen chút nào.”

Hà Kỳ Kỳ: “….”

“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Theo cô nói thì Ảnh yêu chính là bóng của chúng ta, nhưng vậy có lẽ tu vi cũng ngang bằng chúng ta, sợ là chúng ta căn bản không đánh lại chúng được!”

“Hà Kỳ Kỳ” đi về phía trước một bước, nói: “Nếu đã tới nơi này, các người cứ ở lại đây, trở thành tế phẩm của đại nhân đi!”

Cô ta rút roi bên hông ra, vút một tiếng bay thẳng về phía hai người.

Trong lòng Hà Kỳ Kỳ quýnh lên, vội ra lệnh cho dịch thi của mình: “Giết cô ta.”

“Đừng…” Việt Khê vội lên tiếng, chỉ là đã không còn kịp.

“Hà Kỳ Kỳ” cười quái dị, chỉ vào dịch thi nói: “Giết bọn họ.”

Cơ thể dịch thi cứng đờ, sau đó xoay người lại nhìn chằm chằm hai người Việt Khê.

Hà Kỳ Kỳ sửng sốt: “Sao lại thế này?”

“Tôi là bóng của cô, cô chính là tôi, tôi chính là cô, đương nhiên tôi cũng có thể sửng dụng dịch thi.” “Hà Kỳ Kỳ” cười đắc ý.

Trong lòng Hà Kỳ Kỳ lập tức nóng nảy.

(1) Bích họa (fresco) là tranh vẽ thực hiện trên một diện tích lớn, thường là tường vách hoặc trầnnhà, dùng kỹ thuật vẽ trên vữa vôi. Nước pha phẩm màu được dùng tô lên mặt vữa khi còn ướt. Kỹ thuật bích họa có từ thời Hy Lạp La Mã cổ, nhưng chỉ được tận dụng vào thời Phục Hưng ở Châu Âu.