Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 86: Đường hẹp




Editor: demcodon

Trước đây khi Đồ Lâm Châu còn ở Bác Á, hắn chưa từng làm việc chung với Lục Dương. Vô luận là tuổi tác, ngoại hình hay là trình độ, sự nghiệp của bọn họ cũng không có quá nhiều sự trùng lặp.

Trong tiềm thức của Đồ Lâm Châu không coi trọng Lục Dương. Hắn cảm thấy chỉ có một nghệ sĩ nam có trình độ như Vệ Hà Tịch mới có thể xem một người mới như Lục Dương là kẻ thù mạnh.

--Chỉ là một tiểu thịt tươi may mắn đột nhiên hot mà thôi. Trước mắt nhìn tiền đồ vô lượng, tương lai không biết sẽ phát triển thành dạng gì, vẫn còn là ẩn số!

Nhưng, hiện tại công ty của Hạ Bình cũng là công ty riêng củ Đồ Lâm Châu. Vệ Hà Tịch là nghệ sĩ ký hợp đồng đầu tiên của công ty, hơn nữa độ nổi tiếng hiện tại rất tốt, thuộc về 'công cụ' có thể kiếm tiền ngay lập tức.

Giữa 'máy in tiền' và 'bảo bối trong lòng' công ty cũ của mình, bên nào quan trọng hơn Đồ Lâm Châu vẫn biết rất rõ ràng.

"Tôi đã xem qua hai bộ phim cậu đóng trước đó, rất tốt." Đồ Lâm Châu mỉm cười chủ động nói chuyện với Lục Dương.

Lục Dương cảm thấy vị tiền bối này 'khen ngợi' rất không thích hợp. Nhưng Lục Dương vẫn lịch sự nói cảm ơn, cũng khiêm tốn nói rằng mình sẽ tiếp tục cố gắng.

Đúng lúc này, Đồ Lâm Châu mới quay đầu lại nói: "Nhưng, bây giờ cậu còn trẻ như vậy có thể đóng mấy vai nhẹ nhàng, lúc nào cũng hận nước thù nhà, làm gì phải thế... Chờ cậu lớn tuổi một chút có rất nhiều cơ hội đóng những vai có chiều sâu này."

Đám người Vệ Hà Tịch ngay từ đầu còn ngạc nhiên khi Đồ Lâm Châu khách sáo với Lục Dương. Nhưng sau khi nghe đến câu sau rốt cuộc cũng hiểu rằng hắn đang 'muốn chê phải khen trước'.

Sở dĩ 'thân thiện' đề nghị Lục Dương đóng mấy vai nhẹ nhàng, kỳ thật là ám chỉ cậu còn trẻ thiếu kinh nghiệm, diễn xuất chưa tốt, không thể đè nén những loại vai có nội tâm và chiều sâu này!

Suy nghĩ sâu xa hơn, tuy cốt truyện của <Ngôi sao> không phức tạp. Nhưng nam chính bên trong gánh vác trách nhiệm nặng nề là bảo vệ quốc gia, bảo vệ hệ hành tinh A, tự nhiên cũng thuộc về loại vai trong phạm vi này.

Đồ Lâm Châu nói Lục Dương không thể đè nén loại vai này, điều này hiển nhiên là nói Lục Dương không thể đóng vai nam chính trong <Ngôi sao>!

Khác với đám người Hạ Bình bên này đang cười, Lục Dương và Vương Hữu Lan sắc mặt nghiêm túc. Bọn họ tất nhiên cũng nghe ra ẩn ý của Đồ Lâm Châu, nhìn ra dưới nụ cười của hắn như ẩn chứa một con dao.

Vương Hữu Lan vốn dĩ muốn nói chuyện lại bị Lục Dương giành trước: "Mỗi một cơ hội đối với tôi đều rất quan trọng, tôi vẫn không dám tùy tiện chọn vai."

Đồ Lâm Châu nghe vậy hơi nhướn mày. Hắn vốn dĩ muốn gây cho Lục Dương một chút áp lực tâm lý. Nhưng không ngờ đối phương cũng không phải chưa từng trải qua chuyện đời như trong tưởng tượng -- vừa nghe đã hiểu ý hắn, lại lập tức đáp lại không tệ.

Nói không dám tùy tiện chọn vai kỳ thật là không đồng ý với cách nói của Đồ Lâm Châu.

Đồ Lâm Châu mỉm cười, giả vờ thờ ơ trước sự phản bác của Lục Dương, vẫn là giọng điệu đề nghị chân thành của một tiền bối: "Sau này cậu sẽ biết."

Xem ra tước đó Lục Dương đi quá suôn sẻ, bị Bác Á làm hư. Nhưng dù tự cho mình là gì thì cũng phải có giới hạn. Nếu không tương lai sẽ chịu thiệt chính là bản thân cậu!

Hắn nói xong câu đó đã dẫn theo mấy nghệ sĩ và người đại diện của công ty mới của mình rời khỏi.

Một đội người trông rất có khí thế.

Vương Hữu Lan và Liêu Tuyết Đình đều không nghĩ đến Đồ Lâm Châu rời khỏi Bác Á lại trở mặt vô tình như thế.

"Hóa ra nhìn người anh cả này còn cảm thấy rất nho nhã lễ độ. Không ngờ trở thành ông chủ đã lập tức học được cách dạy dỗ người khác, thật ngạc nhiên."

Liêu Tuyết Đình nói chuyện trực tiếp hơn Vương Hữu Lan, liếc mắt nhìn về hướng bọn họ rời đi không khỏi mở miệng nói: "Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy anh ta đứng ra bênh vực Vệ Hà Tịch nhỉ?"

"Nay đã khác xưa nha, hắn hiện tại là ông chủ của Vệ Hà Tịch, trông cậy vào Vệ Hà Tịch kiếm tiền tất nhiên phải che chở cậu ta." Vương Hữu Lan thấy Lục Dương có thể tự mình xử lý thì biết rõ cậu tuyệt đối không để ý đến những lời đối phương nói, nên cũng không lo lắng.

Quả nhiên, Lục Dương mở miệng nói: "Anh ta che chở Vệ Hà Tịch, giống như công ty và anh Vương che chở em, không có gì kỳ lạ."

Giọng điệu bình tĩnh ôn hòa, hoàn toàn không có bực bội khi bị coi thường, cũng không có chán nản hay tự ti khi mất đi tin tưởng.

Ngược lại Chu Y hiếm khi chán ghét một người, nhìn chằm chằm đám người Đồ Lâm Châu và Hạ Bình rời đi. Cho đến khi đối phương biến mất ở cuối lối đi vẫn còn rất tức giận.

Mặc dù nhạc đệm nhỏ gặp 'người quen cũ' đã trôi qua, nhưng chuyện hai người đại diện thật sự lo lắng còn chưa có giải quyết. Nhưng trên mặt bọn họ lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Trong lúc đi dạo, khi đi ngang qua nhà vệ sinh, Lục Dương nói với mấy người Vương Hữu Lan: "Em vào nhà vệ sinh một chút, đợi lát nữa đến phòng nghỉ ngơi tìm mọi người."

Chỗ này cách phòng nghỉ ngơi bên nhà sản xuất chuẩn bị cho bọn họ không xa. Vương Hữu Lan kêu Lục Dương động tác nhanh một chút, sau đó cùng những người khác rời đi.

--- ---
Lục Dương kỳ thật chỉ đến nhà vệ sinh rửa tay, bình tĩnh một chút.

Nhưng lúc cậu vừa đinh lau khô nước trên tay thì đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình. Lúc này cậu nhìn thấy trong gương một người đàn ông trung niên mặc bộ com-lê đang đứng ở cửa.

Vội vàng lướt mắt qua, Lục Dương chỉ cảm thấy đối phương hơi nhìn quen mắt. Trong khoảng thời gian ngắn lại không biết đã gặp qua ở đâu. Chỉ cảm thấy đối phương là một ông chú trung niên đẹp trai nhìn quen mắt, hơn nữa ăn mặc rất phong độ, nhìn qua là người rất biết thưởng thức.

Ở trong nhà vệ sinh nhìn chằm chằm người xa lạ là một chuyện rất kỳ lạ. Lục Dương lập tức cúi đầu giả vờ nghiêm túc lau tay, dự định sẽ rời đi nhanh một chút.

Ai biết đối phương không có ý 'điềm tĩnh xem như không có việc gì' như vậy. Ông thậm chí còn bước đến chỗ Lục Dương, cúi đầu hỏi: "Cậu... chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu hay không?"

Lục Dương bối rối nhìn quanh, xác định đối phương đang nói chuyện với mình đành phải ngẩng đầu, nhìn kỹ người đàn ông trung niên.

Dường như sợ Lục Dương không có nghe thấy câu hỏi của mình, người đàn ông nói thêm: "Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu..."

Lục Dương: "..." Nếu hai người bọn họ là một nam một nữ, thì câu nói này chính là bắt chuyện phổ biến. Mặc dù cậu cũng nhìn thấy đối phương nhìn quen mắt, nhưng quả thật không có ấn tượng chính xác.

Lục Dương cảm thấy lúc này cậu mở miệng nói ra câu "Tôi cũng cảm thấy như vậy" thì hơi ngốc. Vì thế chỉ có thể lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi chỉ sợ không có..."

Kết quả, cậu còn chưa nói hết đối phương đã giống như cứng họng, giọng điệu hơi kích động nói: "A, tôi nhớ ra rồi, cậu đóng trong <Truy đuổi>, cậu là Lục Dương đóng vai Thiên Túng!"

--Thì ra là khán giả... Lục Dương nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng cậu còn đang do dự có nên thừa nhận ngay lập tức hay không.

"Hôm nay cậu cũng đến tham gia thử vai sao? Thật trùng hợp, tôi cũng vậy!"
Lục Dương: "!!!"

--Thì ra đối phương là diễn viên, khó trách cậu cũng cảm thấy đối phương nhìn quen mắt! Nhưng cậu vẫn không nhớ được tên của đối phương, càng không nhớ rõ đối phương đã đóng qua vai gì. Nhưng người ta lại biết tên của cậu, nói ra được cậu đóng qua vai gì... Cậu như vậy thật sự quá thất lễ!

Sau khi vắt óc suy nghĩ mà vẫn không thu hoạch được gì. Lục Dương chỉ có thể xấu hổ nói: "Vậy thật sự là quá trùng hợp, chào ngài."

Mặc dù chủ động chào hỏi đối phương, nhưng cậu không có tùy tiện vươn tay ra làm mất lòng tiền bối.

"Chào cậu, chào cậu." Người đàn ông trung niên thấy Lục Dương chào hỏi với mình nhất thời cười càng thêm dịu dàng: "Thật không ngờ có thể gặp được cậu... Tôi đã xem qua <Truy đuổi>, cậu diễn rất tốt!"

"Cám ơn!" Sau khi nhận được lời khen của tiền bối, Lục Dương lập tức tỏ vẻ cảm ơn.

"Nhưng tôi nghe nói cậu còn rất trẻ, hình như vẫn còn đang đi học phải không?" Người đàn ông nhìn Lục Dương, dường như quả thật rất thích vai diễn của cậu. Nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút tiếc nuối cho cậu: "Thường xuyên đóng phim như vậy có thể rất vất vả hay không? Cậu bé à, việc học vẫn rất quan trọng, tất nhiên sức khỏe cũng rất quan trọng!"

Một người hoàn toàn xa lạ, thái độ rất thân thiết, lại có mấy phần khinh người giống như những lời Đồ Lâm Châu vừa nói...

"Vẫn ổn, cũng không quá vất vả." Lục Dương đối mặt với một người xa lạ như vậy ngược lại không có gì để phản bác. Vì thế thản nhiên nói: "Người đại diện còn đang chờ tôi, tôi đi ra trước." Cậu lễ phép gật đầu với đối phương, sau đó đi ra ngoài.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lục Dương đi xa, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Ông lẩm bẩm: "Chớp mắt đứa nhỏ này đã lớn như vậy... Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh..."

--- ----
Lục Dương trở lại phòng nghỉ ngơi, người đại diện Vương Hữu Lan còn hơi ngạc nhiên tại sao cậu đi lâu như vậy.

"Nhân viên vừa mới đến xác nhận, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu đưa ra, là người thứ ba tiến hành thử vai. Trước em là Vệ Hà Tịch, sau đó là nhóm trưởng của Max - Tô Hoạch. Chu Y còn có thể hơi lâu một chút. Nhưng hẳn không cần chờ thời gian dài, đến lúc đó chúng ta cùng về công ty."

Vương Hữu Lan giải thích tình hình với Lục Dương một lần nữa.

Chờ Lục Dương nhận được thông báo cụ thể và đợi bên ngoài phòng thử vai, vừa lúc nhìn thấy Vệ Hà Tịch tràn đầy tươi cười đi ra.

Nhưng sau khi nhìn thấy Lục Dương nụ cười đó lập tức trở nên khó coi: "Hiện tại trên tay cậu có rất nhiều kịch bản để lựa chọn. Tại sao phải vất vả chạy đến thử vai như vậy làm gì?"

"Lý do mọi người đến đây thử vai hẳn là đều giống nhau." Đơn giản là vì một cơ hội...

Về phần cơ hội này có thể mang đến kinh nghiệm hoàn toàn mới, cải thiện kỹ năng diễn xuất, hay cả danh vọng và tài sản thì phải xem mọi người thật sự cần gì!

"Nhưng nhiều vai như vậy, không phải tranh giành cũng rất vất vả sao?" Vệ Hà Tịch cười nhạo nói: "Huống chi tranh giành vất vả như vậy còn chưa chắc sẽ tranh được. Cuối cùng giỏ trúc múc nước công dã tràng, thật buồn cười."

"Không tranh một chút ít nhiều vẫn sẽ có tiếc nuối." Lục Dương không dự định tiếp tục nói chuyện với đối phương, đúng lúc nhân viên bên trong mở cửa ý bảo cậu đi vào. Lục Dương trực tiếp đi vào phòng thử vai không quan tâm Vệ Hà Tịch.

Vệ Hà Tịch thấy Lục Dương còn chưa biết ban giám khảo có ai, không khỏi vừa buồn cười vừa buồn bực vì sự ngu dốt của cậu.

--Tên nhóc này lại bị người đại diện che giấu! Sớm biết thế đã trực tiếp nói cho cậu biết, để cậu chết một cách rõ ràng!

--- ---
Mà bên kia, Lục Dương tiến vào hội trường thử vai lại thật sự bị người ngồi trên ghế ban giám khảo dọa đến. Người ngồi ở chính giữa còn không phải người đàn ông xa lạ cậu gặp ở trong nhà vệ sinh trước đó sao?!Đối phương nói bản thân cũng đến tham gia thử vai, nhưng nói 'tham gia thử vai' với Lục Dương hoàn toàn không phải một ý.

Lúc Lục Dương đang ngạc nhiên thì người đàn ông còn mỉm cười với Lục Dương và vẫy nhẹ tay, dường như đang chào hỏi với cậu.

Lúc này nhân viên bên nhà sản xuất bắt đầu giới thiệu đơn giản về mấy vị giám khảo. Ngồi giữa là  đạo diễn Phương Vũ Hiên, ngồi bên trái ông là một giám đốc sản xuất và casting, ngồi bên phải ông rõ ràng là đại diện của Phương Khoa và Tông Thiên.

Mặc dù không nhiều người, nhưng họ đã là những người có tiếng nói nhất trong cả đoàn phim. Bởi vì <Ngôi sao> có tính đặc thù nên nhà đầu tư có quyền quyết định nhiều nhất.

Đạo diễn Phương Vũ Hiên gần 50 tuổi, là một đạo diễn giàu kinh nghiệm và toàn diện. Ông đã được nhắc đến tác phẩm trong các bộ phim võ thuật, phim giật gân, phim văn học và thậm chí là phim ma. Trong đó có rất nhiều bộ phim kinh điển được giới phê bình khen ngợi và ăn khách.

Trong sự nghiệp của ông, dường như chưa từng quay thất bại. Cho nên cũng được fan điện ảnh gọi là 'bảo đảm phòng bán vé' giới đạo diễn.

Đại diện của Phương Khoa hôm nay chỉ đến tham gia cho có mặt. Thậm chí không có trực tiếp điều động người phụ trách. Bọn họ đã chỉ định nữ chính theo ý mình, đương nhiên phải lịch sự giao quyền quyết định nam chính cho đối tác.

Cho nên người phụ trách của Phương Khoa lúc nào cũng mỉm cười, dường như tính tình rất tốt, không có ý kiến với ai.

Về phần người đại diện của Tông Thiên... Mặc dù ông cười dịu dàng và thân thiết hơn người phụ trách của Phương Khoa. Nhưng lại làm cho Lục Dương một chút cũng không thoải mái nổi.