Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 83: Phim điện ảnh




Editor: demcodon

"Bộ phim điện ảnh này sẽ là bộ phim có kinh phí cao nhất trong nước trong hai năm tới. Nếu em bỏ lỡ bộ phim này có lẽ phải chờ mấy năm nữa." Người đại diện Vương Hữu Lan nói với Lục Dương.

"Mặc dù một số phim chế tác lớn đã được sản xuất ở trong nước, nhưng kết quả phòng bán vé không đồng đều, có lỗ cũng có lời, có chính là lấy tiền ném đá trên sông lỗ sạch vốn, vv... Loại đầu tư mạo hiểm cao này không phải công ty nào cũng tùy tiện dám làm."

Tông Thiên và Phương Khoa làm nhà đầu tư lớn, đã gánh vác 80% kinh phí trong đó. Ngoài ra hàng chục nhà đầu tư nhỏ cũng sẽ đầu tư tổng cộng 200 triệu NDT.

Đằng sau con số khổng lồ này đại biểu cho tham vọng của nhà đầu tư. Nhưng cũng đồng nghĩa tạo thành áp lực rất lớn đối với các bên.

"Nếu một bộ phim tiền tỷ sản xuất được lan truyền, nó nhất định sẽ trở thành phần ảnh hưởng rất lớn với sự nghiệp của một diễn viên... Nhưng nếu không may nó thua, thì khẳng định sẽ không thoát khỏi danh hiệu thuốc độc phòng bán vé cả đời."

Vương Hữu Lan vẫn cầm giữ lại thái độ khi Lục Dương có tham gia thử vai hay không.

"Em vẫn còn trẻ, có thể lại đóng những phim vững vàng hơn, không cần thiết mạo hiểm lớn như vậy." Y nhìn Lục Dương đi từng bước làm đến nơi đến chốn như vậy, sợ rằng một lần thất hại thảm bại sẽ làm cho sự nghiệp diễn viên của Lục Dương không thể cứu vãn.

Lục Dương nghe được ý của Vương Hữu Lan, cậu cầm cuốn tiểu sử của nhân vật cần thử vai trên tay: "En sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định."

--Thuốc độc phòng bán vé đối với diễn viên tuyệt đối là một bộ phim thuốc độc!

Một số diễn viên thống trị ở trong giới phim truyền hình đã nhiều lần thất bại trên màn ảnh rộng. Hoặc là nhận phim văn học nhưng lại tràn ngập hơi thở của sự giả tạo quá nhiều. Hoặc là hỗ trợ trong phim hài, nó không những không hài hước còn rất thô tục.

Khán giả bước vào rạp chiếu phim mang theo tình yêu dành cho bọn họ, càng hy vọng nhiều thì thất vọng càng lớn, kéo theo đó là làn sóng đánh giá tồi tệ và doanh thu phòng bán vé ảm đạm.

Một số lý do khác là diễn viên màn ảnh rộng chỉ là không gặp may. Những kịch bản bọn họ nhận được liên tục mấy lần đều thuộc loại 'hủy diệt người không biết mỏi mệt'.

Lúc này cư dân mạng sẽ không nói bọn họ không gặp may, mà sẽ cảm thấy những diễn viên quay những phim nát đó đã vì tiền từ bỏ tôn nghiêm của diễn viên.

Có lẽ quả thật có lý do cho điều này. Nhưng có đôi khi thật sự 'bộ phim khó tìm được' -- một bộ phim hay không phải khoai tây trong siêu thị, chất thành một đống chờ bạn chọn lựa.

Khi không có kịch bản hay, diễn viên cũng phải nuôi gia đình sống tạm. Lúc này nói cái gì 'không khom lưng vì năm đấu gạo', đối với bọn họ không quá công bằng.

Một bộ phim có hay hay không thì diễn xuất của diễn viên mới quan trọng. Nhưng rất nhiều yếu tố không thể quyết định chỉ một mình diễn viên có. Khán giả có đôi khi không nhìn ra được những điều thâm cung bí sử này. Bọn họ chỉ chú ý diễn xuất, cho nên cuối cùng cõng nồi tự nhiên là người diễn.

Nói tóm lại, một diễn viên một khi đã được phong danh hiệu 'thuốc độc phòng bán vé' thì rất khó lăn lộn được trên màn ảnh rộng.

Mặc dù có một số nghệ sĩ đã thất bại trên màn ảnh rộng, nhưng khi trở lại giới giải trí vẫn có thể xoay chuyển như cũ, vẫn có rất nhiều ratings và danh tiếng như khi mình là Thị đế, Thị hậu.

Nhưng so với những bộ phim truyền hình có tiết tấu nhanh, thì phim điện ảnh lại khác. Chỉ cần là bất cứ ai thật sự yêu thích diễn xuất sẽ muốn tham gia vào việc quay phim và cảm nhận loại 'cảm giác sảng khoái' khi theo đuổi mỗi bức hình đều phải bày ra cực hạn.

Tham dự quay phim điện ảnh chính là nguyện vọng tiếp theo Lục Dương muốn kế thực hiện. Hiện tại nguyện vọng này bày ở trước mặt cậu và sắp thành hiện thực.

Chỉ là, cần xem lại chiếc bánh có phải quá to hay không? Ăn vào có thể không chỉ không thể thỏ mãn, còn làm bản thân mắc nghẹn hay không?

Bây giờ lợi thế của Lục Dương ở chỗ trẻ tuổi, có rất nhiều thời gian để 'tiêu xài'. Nhưng nhược điểm của cậu cũng là tuổi trẻ, thậm chí trong mắt người đại diện nhà mình cậu còn chưa đủ tuổi và kinh nghiệm để chịu đựng loại áp lực này.

Vương Hữu Lan nhìn Lục Dương cầm tiểu sử của nhân vật, hiển nhiên trong lòng vẫn muốn tham gia thử vai. Bất đắc dĩ lại thấy y không có cách nào: "Lần này bên đầu tư là Tông Thiên và Phương Khoa, không biết bọn họ kỳ vọng đối với lợi nhuận đầu tư của bộ phim này cao bao nhiêu."

* * *  
Ngược lại, Tông Chính Hải đối với việc Lục Dương có muốn tham gia thử vai hay không thái độ đểu rất tích cực.

"Có thể nói chính xác rằng cả Tông Thiên và Phương Khoa cũng chưa nghĩ trực tiếp kiếm tiền từ bộ phim này." Tông Chính Hải trực tiếp nói thẳng với Lục Dương: "Bọn anh thậm chí đã lên kế hoạch lỗ vốn."

Phim khoa học viễn tưởng đối với thị trường nước Hoa mà nói, nó vẫn là miếng thịt ngon nhưng không dễ chế biến.

Xem các bộ phim bom tấn thương mại nước ngoài thu được lợi nhuận khổng lồ ở nước Hoa, ai mà không muốn chua một chén canh? Chỉ là tạm thời không có thực lực này mà thôi.

Hơn nữa phim khoa học viễn tưởng vốn chính là thể loại phim đốt tiền, dưới tình huống không có nắm chắc đầy đủ ai dám dùng mấy trăm triệu để 'thí nghiệm', để 'thử nước' chứ?

Nếu không phải Phương Khoa và Tông Thiên đạt được sự nhất trí ý kiến. Bất kỳ một công ty nào muốn bỏ ra nhiều tiền như vậy để quay bộ phim này, chỉ sợ cũng phải cân nhắc rất kỹ lưỡng.

Việc Phương Khoa quay tác phẩm này ở bên ngoài là vì 'tình cảm', là vì để thể hiện thế giới trò chơi mà mình đã sáng lập ra dưới một hình thức khác. Kỳ thật nói đến cùng chính là muốn mở rộng sức ảnh hưởng của <Stars>.

Nước Hoa cũng có trò chơi và phim đề tài khoa học viễn tưởng của riêng mình. Mánh lới này đủ để cho càng nhiều người chơi tò mò hơn về <Star>, tham gia vào trò chơi càng tiến thêm một bước thức đẩy sự phát triển của Phương Khoa trong lĩnh vực máy tính và internet.

Mà đối với Tông Thiên, bộ phim này dựng một bối cảnh khoa học viễn tưởng mới ở căn cứ điện ảnh ở Đảo Thành. Nhưng đây cũng không là cảnh 'tạm thời'.

Nói cách khác, một khi bọn họ bỏ tiền xây dựng là có thể thu hút thêm nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh muốn thử sức với đề tài khoa học viễn tưởng nhưng không có địa điểm quay. Trong đó cũng khả năng bao gồm series phim <Star>.

Một ví dụ nổi tiếng đó chính là series phim <Chúa tể của những chiếc nhẫn>. Doanh thu phòng bán vé toàn thế giới tổng cộng 870 triệu đôla Mỹ, ba tập phim <Chúa tể của những chiếc nhẫn> đã bán được gần 6 tỷ, tổng cộng kinh phí là 94 triệu. Mặc dù trong đó có nhiều lý do, nhưng có một chính là có nhiều cảnh được tác sử dụng.

Hơn nữa, những cảnh phim khoa học viễn tưởng như vậy sẽ trở thành sự tồn tại duy nhất trong các nền điện ảnh và truyền hình trong nước, và là một dự án du lịch quy mô lớn để tuyên truyền cũng sẽ tạo ra rất nhiều lợi ích.

Cũng giống như lý do tại sao có một số người muốn xây tòa nhà cao nhất thế giớ, nó không chỉ thỏa mãn lòng hư vinh của cá nhân mà là một loại hình tường để xa cách công chúng và tạo dựng sự tự tin.

--Nhìn xem, bộ phim này đốt nhiều tiền như vậy, chúng ta nói quay thì quay. Cho nên còn có chuyện gì để nói, có thể làm khó đến Phương Khoa và Tông Thiên chứ?

Hiệu ứng ảo mà bộ phim này mang lại mới là điều mà hai công ty mới thật sự coi trọng.

Cho nên, ngay khi bộ phim vẫn đang trong quá trình quay, nó có thể đã bắt đầu có tác dụng với Tông Thiên và Phương Khoa.

"Thời gian quay của bộ phim này là nửa năm, thời gian sản xuất đại khái khoảng 12 đến 15 tháng. Trong một năm rưỡi này, không chỉ là Phương Khoa, mà cả Tông Thiên bọn anh sẽ có rất nhiều hành động chung quanh bộ phim này. Có lẽ bộ phim còn chưa công chiếu đã có thể thu hồi kinh phí."

Chỉ là nếu phòng bán vé không tốt thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thu nhập sau đó. Cho nên bọn họ tất nhiên vẫn hy vọng bộ phim có thể bán được, như vậy để bọn họ từ giữa thu lợi cũng sẽ càng nhiều, thời gian thu lợi liên tục cũng sẽ càng dài.

Tất nhiên, Tông Thiên và Phương Khoa vẫn nhất định nắm chắc về dự án này.

Đầu tiên, ở trong nước đề tài này ít khi xuất hiện. Cho nên khán giả của nước Hoa đối với phim khoa học viễn tưởng trong nước kỳ thật có điều đáng mong đợi. Một khi bộ phim ra mắt sẽ có một phần khán giả đáng kể xuất phát từ ủng hộ sản phẩm khoa học viễn tưởng trong nước ma bước vào rạp chiếu phim.

Thứ hai, thị trường nước Hoa rất lớn, chỉ cần làm tuyên truyền tốt thì doanh thu phòng bán vé nhìn chung sẽ không có vấn đề gì. Huống chi bản thân Phương Khoa cũng tham gia vào mạng máy tính, có lợi thế về mặt này.

Thứ ba, cũng là một điểm quan trọng nhất -- đảm bảo kỹ thuật.

Bởi vì hai công ty cùng hợp lực nên vấn đề tài chính đã được giải quyết. Mặc dù tiền không phải vạn năng, nhưng có thể làm rất nhiều chuyện.

Vì làm cho tác phẩm màn ảnh rộng mang thế giới trò chơi của Phương Khoa trở nên hoàn hảo nhất. Phương Khoa không chỉ tự mình tham gia sản xuất mà còn mời tới ekip chuyên nghiệp đến từ Hollywood.

--- ---
"Bộ phim này không phức tạp về cốt truyện, nhân vật cũng dễ hiểu... Nhưng nó hiếm và hiếm khi quay ở trong nước, muốn đóng phim khoa học viễn tưởng thì trước tiên phải ra nước ngoài. Nhưng đây là việc của hầu hết diễn viên nói nó không quá thực tế."

Lục Dương nói với Tông Chính Hải về suy nghĩ của mình: "Nó cũng không thực tế đối với em bây giờ."

Sau khi nghe đối phương nói xong, Lục Dương vốn dĩ còn có băn khoăn khác nhất thời thả lỏng, cũng đưa ra quyết định: "Cho nên em muốn thử một lần, chung quy cơ hội hiếm có."

* * *
Bộ phim <The star>, tên tiếng Hoa là <Ngôi sao>, là một bộ phim khoa học viễn tưởng dựa trên trò chơi cùng tên của Phương Khoa.

Câu chuyện xảy ra ở một hệ hành tinh A xa xôi, nơi đó có một trung tâm liên minh tinh tế giữa ba quốc gia là Liên Bang, Đế quốc Carter và Đế quốc Samuel.

Trong hệ hành tinh này, có loại động côn trùng được gọi 'Cánh cổng Viễn tinh vực', thật chất là đường thông nối giữa nơi tập trung của tộc côn trùng và hệ hành tinh A.

Tộc côn trùng là những sinh vật hung dữ ngoài hành tinh, gây nguy hiểm nghiêm trọng đến sự sinh sản của con người. Cho nên con người đã canh giữ 'Cánh cổng Viễn tinh vực', hy vọng có thể ngăn cản những 'tộc côn trùng' này xâm lược.

Nhân vật chính của bộ phim này chính là hoàng tộc xuất thân ở Đế quốc Carter, toàn bộ câu chuyện xoay quanh quá trình trưởng thành của hắn và cuộc chiến giữa con người và tộc côn trùng trong hệ hành tinh A.

Nói cách khác, nếu Lục Dương thông qua thử vai, như vậy cậu sẽ lại đóng vai 'hoàng tử'. Chỉ có điều lần này hoàng tử không còn ở nước Hoa cổ đại, mà là hoàng tử của tinh tế tương lai.

Vương Hữu Lan thấy Lục Dương đã quyết định tự nhiên sẽ không ngăn cản cậu nữa. Vì thế lập tức thu tập đủ các loại tin tức về buổi thử vai cho <Ngôi sao>, bao gồm cả ban giám khảo tham gia buổi thử vai, đối thủ nào muốn cạnh tranh với cậu...

"Lần này em sẽ đụng tới rất nhiều người quen cũ..." Vương Hữu Lan đưa tư liệu cho Lục Dương.

Nếu không phải vì <Ngôi sao> không có tiến hành buổi thử vai hoàn toàn công khai, mà là áp dụng một phần điều động nội bộ, cách cạnh tranh quy mô nhỏ. Nghệ sĩ đến hội trường thử vai chỉ sợ càng nhiều.

Lục Dương lật qua nhìn danh sách một hồi. Quả nhiên đúng như lời người đại diện nói -- thật đúng là có rất nhiều người quen!