Editor: demcodon
<Truyện Tú Anh> khởi động máy hơn một tháng, diễn viên và nhân viên đoàn phim đã cọ xát rất tốt. Nhưng âm thầm tình cảm lại không có tiến triển đặc biệt.
Giống như Lục Dương rõ ràng đóng vai nam chính, nhưng không có quan hệ thân thiết với Trần Viện đóng vai nữ chính Lâm Tú Anh bằng Dương Tư đóng vai nữ hai có cảnh quay với cậu.
May mà truyền thống người Hoa chính là nói chuyện trên bàn cơm, liên lạc cảm tình.
Cùng nhau chuẩn bị cơm tất niên, vô cùng nhộn nhịp ăn lẩu, uống chút rượu. Sau khi không khí bắt đầu thân thiện nhiều đề tài hơn, khoảng cách lẫn nhau cũng ít rất nhiều.
Hai vị nữ thần ngay từ đầu còn tương đối mất tự nhiên, đến phần sau cuối cùng phát hiện một người làm chuyện cho người ta ngạc nhiên. Đối phương lại giống như mình, thỉnh thoảng sẽ chơi mạt chược thả lỏng một chút!
Như thế rất tốt, tổ chơi bài lập tức thành lập!
Mặc dù ngày hôm sau các cô đều còn công việc không thể chơi quá trễ. Nhưng chơi liên tiếp 3-4 tiếng, được chơi một chút còn hơn không, ít nhất có thể đã nghiền.
Mặc dù Dương Tư nhiệt tình mời Lục Dương, nhưng cậu còn phải đợi điện thoại của Tông Chính Hải chỉ có thể uyển chuyển từ chối.
"Em không đến, bọn chị ba thiếu một làm sao chơi?"
Dương Tư đếm đếm, cô là một, Trần Viện là hai, thêm trợ lý của mình là ba. Không thì chỉ có thể kéo trợ lý không biết chơi của Trần Viện đến.
Lúc Lục Dương cũng đang chuẩn bị đề nghị như vậy thì đột nhiên nghĩ tới cái gì. Cậu đảo mắt qua, quả nhiên phát hiện Cam Vinh ngồi ở đối diện bàn giống như vô tình nhìn về phía bên này. Trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ, Lục Dương đột nhiên đề nghị nói: "Nếu không mấy chị tìm thầy Cam kết nhóm đi, anh ấy là người Tứ Xuyên mà!"
Không chỉ có Dương Tư nghe đề nghị này rõ ràng sửng sốt. Ngay cả Cam Vinh ngồi đối diện trong nháy mắt mở to đôi mắt nhìn, giống như nghe được chuyện gì rất kích động.
Mặc dù chuyện 'người Tứ Xuyên nhất định sẽ biết chơi mạt chược' còn chờ xem xét lại. Nhưng ánh mắt của Dương Tư và Trần Viện vẫn không tự giác nhìn về phía Cam Vinh.
Cam Vinh nhất thời khẩn trương lên, thật vất vả bình phục một chút tâm tình mới giả vờ không quan trọng nói: "Tùy mấy cô, dù sao lát nữa tôi cũng không có chuyện gì."
Kỳ thật hắn còn cần tâm sự với ông ba đạo diễn tâm đắc gần đây. Nhưng dưới tình huống như vậy hiển nhiên là cùng với nhóm nữ thần 'chơi mạt chược' càng quan trọng hơn!
"Vậy cứ quyết định như vậy đi, chúng ta ăn cơm nước xong thì lập tức bắt đầu!" Dương Tư cũng mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần có thể đủ người chơi bài chính là người tốt!
Cô lập tức tăng thêm mấy phần thiện cảm với Cam Vinh: "Đợi lát nữa đi phòng bài khách sạn, ở đó có bàn mạt chược tự động." Nếu muốn chơi thì phải chơi đến chuyên nghiệp!
Bởi vì sau khi ăn xong có hoạt động tiêu cơm nên hai vị nữ thần rõ ràng phấn khích không ít. Quan hệ giữa hai người cũng từ quen biết bình thường lập tức bay lên chí thú hợp nhau, thưởng thức lẫn nhau, quả thật chỉ hận gặp nhau quá trễ!
Mà Lục Dương thành công 'trợ giúp' Cam Vinh được một sắc mặt lạnh nhạt của đối phương, công thành lui thân.
* * *
Trở lại phòng đã sắp 9 giờ, Lục Dương trước tiên gọi điện thoại cho nhà họ Lục hỏi thăm ông Lục. Chờ sau khi tâm sự vài câu với ông Lục cuộc sống gần đây của mình thì Lục Dương gửi tin nhắn cho Tông Chính Hải, tỏ vẻ mình không đi ra được.
Chẳng được bao lâu điện thoại gọi tới. Bởi vì mở chức năng video, Lục Dương cho rằng có thể lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Ai biết hình ảnh xuất hiện bên trong là hai gương mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc.
"Anh Dương Dương, anh Dương Dương!" Đầu bên kia hai cục cưng phía sau tiếp trước chào hỏi Lục Dương.
Lục Dương đầu tiên là hoảng sợ. Nhưng rất nhanh đã lộ ra nụ cười sáng lạn: "Chào buổi tối Hi Hi và Hạo Hạo nha!"
Cặp sinh đôi thấy được nụ cười tươi của Lục Dương thì biết đối phương nhìn thấy bọn họ là thật vui vẻ. Vì thế cũng phấn khích báo cáo với Lục Dương: "Hôm nay giao thừa, mẹ nói bọn em có thể ngủ trễ nửa tiếng."
"Bác đang ở đây, bác đang đánh cờ. Bác đang chơi cờ vây với bá Hi Hi!"
Lục Dương thấy biểu cảm của cục cưng là 'nhanh khen em' lập tức biết phải nghe lời nói: "Hi Hi thật giỏi nha!"
Đứa em trong cặp sinh đôi vừa nghe thấy Lục Dương khen ngợi anh trai lập tức chen đến phía trước, nôn nóng mà tỏ vẻ: "Em cũng chơi cờ!"
"Hạo Hạo cũng thật giỏi!" Lục Dương đương nhiên lập tức cho nhóc câu trả lời vừa lòng.
"Chỗ em có tuyết rơi, tuyết dày như vậy!" Tư duy của cậu bé vẫn luôn tự nhảy lên. Lục Dương vừa mới bình luận chuyện chơi cờ xong, Hạo Hạo cũng đã bắt đầu nói chuyện khác.
Vì biểu đạt tuyết rơi thật sự lớn, tụ lại thật sự dày. Nhóc cố ý ngồi xổm xuống lại đứng lên, tay nhỏ trắng múp vẽ một nét, tỏ vẻ tuyết xây lên còn hơn hơn cả người mình.
Cặp sinh đôi từ khi sinh ra đã bắt đầu sống ở thủ đô. Mỗi năm mùa đông đều có thể nhìn thấy trận tuyết lớn. Nhưng nhà trẻ bọn nó có bạn nhỏ đến từ phía nam hắn. Nhưng tỏ vẻ không có nhìn thấy qua tuyết đẹp, điều này làm cho ký ức đám nhóc rất khắc sâu.
Bọn nó còn nhớ rõ bác Tông Chính Hải nói qua Thân Thành cũng ở phía nam. Cho nên nghĩ rằng Lục Dương không có thấy qua tuyết. Vì thế bắt được cơ hội thì miêu tả cho Lục Dương.
"Nhìn qua là trắng như chăn, mềm mềm, đẹp giống như kẹo bông gòn! Nhưng rơi ở trên tay lạnh lạnh, trong suốt!"
Dường như sợ Lục Dương không rõ bọn nó đang nói cái gì, hai cục cưng còn di chuyển đến bên cạnh cửa sổ cho Lục Dương xem cảnh trí bên ngoài.
Lúc này sân nhà Tông Chính sáng đèn, có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa, quả thật đẹp không sao tả xiết.
"Bọn em lấy tuyết đựng trong bình thủy tinh. Sau đó để cho bác mang cho anh Dương Dương nha!" Nhóc tâm địa lương thiện, rất lo lắng Lục Dương chưa thấy qua tuyết, nhất định phải tặng quà cho cậu.
Mặc dù tuyết này đến Thân Thành hoặc là Đảo Thành khẳng định đã hóa thành nước. Nhưng Lục Dương vẫn biểu hiện ra 'lòng hiếu kỳ' thật lớn như cũ.
Cậu lập tức tỏ vẻ cảm ơn, cũng bảo đảm mình nhất định sẽ quý trọng món quà này.
Đại khái là nghe được giọng chủ nhân, Hắc Bối vốn dĩ đang chơi đùa ở góc phòng lập tức bước chân ngắn nhỏ chạy nhanh tới, vừa chạy qua đã muốn vịn lên chân Hi Hi.
Tông Chính Hải sợ con chó nhào lên cục cưng té ngã. Vì thế ôm lấy Corgi, Hắc Bối lập tức kêu 'gâu gâu gâu' vài tiếng về phía giọng Lục Dương truyền đến. Rốt cuộc hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân.
Hi Hi giơ điện thoại lên bên cạnh Hắc Bối, nó dùng mũi đưa về phía màn hình di động ngửi qua lại. Sau đó mặt ngốc lên: tại sao có hình dáng chủ nhân, có giọng chủ nhân lại không có mùi hương của chủ nhân? Đây rốt cuộc có phải là chủ nhân hay không?
Lục Dương biết năm nay Hắc Bối được Tông Chính Hải mang về thủ đô. Đây là lần đầu tiên nó trở về thủ đô kể từ khi nó sinh ra rời, gặp được mẹ rất giống dáng vẻ của nó đó là Corgi Lạc Lạc ba màu, còn gặp được mấy chủ nhân khác vốn dĩ nên trở thành chủ nhân trước.
So với biệt thự ở Thân Thành, biệt thự Tông Chính ở thủ đô hiển nhiên càng thêm nhộn nhịp một chút, ít nhất có bạn nhỏ trong nhà luôn không thể im lặng được.
Điều này đối với Corgi tính cách hoạt bát hướng ngoại mà nói tất nhiên giống như thiên đường. Lúc Hắc Bối ở Đế Cảnh Quận đã gặp qua hai cục cưng, ở sân nhà mình được cưng chiều. Bây giờ đi đến thủ đô làm khách, cặp sinh đôi cầm ra thật nhiều đồ chơi đến 'lấy lòng' nó. Quả thật đến trình độ cư chiều thái quá.
Nhưng trong lòng Hắc Bối vẫn chỉ có Lục Dương. Cho nên dù cho chơi đến rất vui vẻ, nhưng nghe được giọng Lục Dương vẫn lập tức vứt bỏ đồ chơi bên miệng chạy tới muốn 'tìm' Lục Dương.
Rối rắm một hồi, ý thức được đây không phải chủ nhân thật sự. Hắc Bối liếc mắt nhìn màn hình di động quay đầu chạy trở lại góc phía trước, tiếp tục cắn món đồ chơi mới.
Mặc dù cặp sinh đôi ở chung với hai con Corgi rất tốt. Nhưng người lớn sợ cường độ của Corgi quá lớn sẽ không cẩn thận làm hai cục cưng bị thương. Cho nên lúc bọn nó đơn độc ở chung thì cuối cùng sẽ có người ở bên cạnh trông.
Bình thường ở bên cạnh ba mẹ, thật vất vả nhìn thấy bác thích nhất hai cục cưng rõ ràng càng có hứng thú với Tông Chính Hải hơn. Cho nên cơm nước xong cũng quấn Tông Chính Hải chơi.
Bọn nó nói là chơi cờ vây với Tông Chính Hải. Kỳ thật chính là đặt quân cờ ở trên bàn cờ, mục tiêu là bày hết bàn cờ là thắng lợi.
Nghe nói có thể gọi điện thoại cho anh Dương Dương, bọn nó lập tức chạy đến bên bàn cờ, tay nhỏ đồng thời để trên đùi Tông Chính Hải, mắt lấp lánh nhìn đối phương. Dáng vẻ nhỏ vừa chờ mong vừa phấn khích làm cho người hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Ngay cả Tông Chính Hải ý chí kiên định cũng sau hai giây do dự đưa điện thoại cho Hi Hi tương đối đáng tin cậy và ngoan ngoãn hơn.
Vì thế có cuộc đối thoại trước đó.
Hiện tại đã để cho hai nhóc gặp mặt Lục Dương xong, Tông Chính Hải cảm giác là lúc độc chiếm Lục Dương. Cho nên lấy điện thoại từ trong tay Hi Hi về. Nếu là đưa cho Hạo Hạo, lúc này muốn lấy lại cũng phải tốn không ít sức.
"Cơm tất niên ăn lẩu à? Em ăn no không?"
Đại khái là cảm thấy dáng vẻ Tông Chính Hải thảo luận củi gạo dầu muối như vậy rất thú vị. Lục Dương cười trộm dưới đáy lòng một chút mới trả lời: "Em ăn thật sự no. Chị Tư Tư hẹn em chơi mạt chược, nhưng em muốn gọi điện thoại cho anh. Cho nên không đi."
Tông Chính Hải nghe Lục Dương miêu tả qua dáng vẻ lúc Dương Tư chơi mạt chược thì hắn cảm giác được Lục Dương hẳn là không quá thích ứng với loại phong cách không giữ hình tượng của cô. Hơn nữa cũng không hy vọng đêm giao thừa cũng có người quấy rầy hai người ở 'bên nhau'.
"Còn các anh? Cơm tất nhiên nhà Tông Chính nhất định rất đặc sắc phải không?" Nói không chừng còn tinh xảo và xa hoa hơn bữa tiệc cua lần trước thím Trương chuẩn bị!
"Cơm tất niên là mỗi người làm 3-4 món hợp lại."
Ngay cả Tông Chính Hoành làm chủ gia đình cũng giúp một tay.
Lúc này thím Trương và thím Tằng ở thủ đô đều về nhà mình ăn tết. Cơm tất niên là cả nhà Tông Chính cùng nhau ra tay chuẩn bị. Tông Chính Hải chấp nhất với gia đình, chính là nguyên tự hy vọng cả nhà có thể xum họp ở bên nhau.
Đáng tiếc chú của Tông Chính Hải là Tông Chính Hưng, tết Âm lịch năm nay vận ở lại nước ngoài như cũ, không có về thủ đô. Thậm chí cũng không có về nước.
Chờ Lục Dương và chú Hưng đều đến thủ đô thì nhà này mới đoàn viên.
Hơi trễ một chút đưa cặp sinh đôi đi ngủ một giấc. Tông Chính Hải và Lục Dương tiếp tục nói chuyện phiếm. Giống như bình thường, hầu hết thời gian là Lục Dương nói và Tông Chính Hải nghe. Nội dung nói chuyện luôn không cố định, hai người tùy tâm nói đến nơi nào chính là nơi đó.
Kỳ thật nội dung nói chuyện một chút cũng không quan trọng, quan trọng là dựa vào di động bọn họ thật giống như không có chia cách ngàn dặm, mà là giống như bình thường ở chung bên nhau.
Nhưng loại trò chuyện này đối với Tông Chính Hải chỉ là uống rượu độc giải khát. Hắn thật sự muốn chạm đến Lục Dương! Cho dù chỉ là dựa vào nhau không làm gì, im lặng dựa vào nhau cũng có cảm giác hạnh phúc năm tháng yên tĩnh.
Một ngày không gặp như cách ba mùa thu. Chỉ hy vọng nhanh chóng chịu đựng qua mấy mùa thu này lập tức có thể gặp mặt.
* * *
Ngày hôm sau chính là mùng 1 năm mới, nhà sản xuất đến cùng đạo diễn Tiêu phát bao lì xì cho nhân viên đoàn phim và diễn viên.
Sáng sớm trước khi Lục Dương lấy được bao lì xì năm mới đã bị Dương Tư bắt đầu lải nhải.
"Trời ơi, còn không biết xấu hổ nói mình biết chơi mạt chược?" Dương Tư nghĩ lại kết cuộc đêm qua có rất nhiều lời muốn nói: "Kỳ thật căn bản chính là tay mới thôi!!!"
"Em cũng là tay mới nha, chị Tư Tư muốn đánh mạt chược với em hẳn là không sợ tay sợ mới đúng?"
Lục Dương cẩn thận quan sát biểu cảm của Dương Tư, phát hiện miệng cô mặc dù oán giận nhưng kỳ thật không có tức giận bao nhiêu, ngược lại còn giống như có chút vui vẻ.
"Em vẫn là trẻ con mà, không biết đánh rất bình thường. Anh ấy là một đại lão gia Tứ Xuyên, bình thường túm một cái giống như 258 triệu. Kết quả một chút cũng không lợi hại, thật ngốc mà!" Dương Tư cẩn thận bôi kem dưỡng da cho mình, dùng xong còn đưa cho Lục Dương ý bảo cậu cũng bôi một chút.
Lục Dương làm 'đại lão gia' mặc dù hơi xấu hổ dùng kem dưỡng da của Dương Tư. Nhưng không có từ chối ý tốt của đối phương, vẫn ngoan ngoãn nhận qua. Chỉ là không lập tức mở ra dùng, cậu tiếp tục hỏi: "Thầy Cam chơi bài như thế nào?"
Lục Dương nghe Dương Tư nói qua, một người chơi bài có thể đại khái nhìn ra nhân phẩm của họ. Trên bàn mạt chược xem người, so với bình thường xem người còn chính xác hơn.
Dương Tư suy nghĩ một hồi trả lời: "Cũng không tệ lắm, ít nhất thua nhiều như vậy vừa không tức giận cũng không nổi giận lung tung. Chỉ là ra bài hơi chậm, làm cho Viện Viện và chị của em buồn chết."
Mới một buổi tối Dương Tư và Trần Viện đã đổi giọng gọi tên thân mật của đối phương; có thể thấy được mạt chược thật sự là tinh hoa của nước Hoa, không những giết thời gian, bồi dưỡng tình cảm, rèn luyện tư duy năng lực và tốc độ tay, còn có thể nhanh chóng kéo gần giữa khoảng cách giữa người với người.
Trước đó nghe Dương Tư nói Cam Vinh là tay mới lại không nhắc tới những chuyện khác. Lục Dương đoán ra Cam Vinh hẳn là chơi bài cũng không tệ lắm. Bằng không Dương Tư sẽ oán giận không chỉ điểm này.
Hiện tại nghe được chính miệng Dương Tư nói ra, Lục Dương lập tức vừa lòng gật đầu. Không uổng công tối qua cậu trợ giúp một chút, thầy Cam biểu hiện coi như không tệ!
"Biểu tình của em đây là gì?" Dương Tư nheo mắt, hoài nghi nhìn về phía Lục Dương: "Em có phải có chuyện gì gạt chị hay không? Nói!"
Lục Dương vội vàng giải thích: "Không có, không có, chỉ là cảm thấy thầy Cam cũng có chuyện không am hiểu nha! Chị Tư Tư, sau này mấy chị chơi sẽ không lại tìm thầy Cam chơi mạt chược nữa chứ?" Trước tiên hỏi giúp Cam Vinh một chút xem.
Dương Tư tự hỏi hai giây rốt cuộc vẫn là tỏ vẻ: "Trò mạt chược này không có khả năng vừa bắt đầu đã giỏi. Bọn chị cũng luyện từ tay mới, không cần thiết yêu cầu hà khắc với người khác như vậy, tốc độ tay chậm thì luyện nhiều là được. Chủ yếu là trong đoàn phim tìm đủ người chơi bài không dễ dàng. Nếu anh ấy tiến bộ nhanh một chút vẫn có thể suy xét xếp vào."
Lục Dương nghe ra ý của Dương Tư, tỏ vẻ chúc mừng Cam Vinh. Nhưng cậu cũng không dự định lại nói lời tốt cho Cam Vinh. Chung quy người theo đuổi chính là Cam Vinh. Lục Dương cảm thấy Dương Tư đáng giá để cho Cam Vinh trả giá 100% cố gắng và nghiêm túc. Bằng không chỉ dựa vào tính cách của hắn thì không qua được!
Lúc này, đúng lúc Trần Viện và Cam Vinh cũng đến, mấy diễn viên chủ chốt chào hỏi lẫn nhau.
Trần Viện và Dương Tư vốn dĩ chưa từng hợp tác qua, vốn dĩ quan hệ bình thường. Hiện tại lại thân thiết giống như bạn thân nhiều năm, làm cho hai người đàn ông ở đây liếc nhau, ở trong mắt đối phương nhìn ra một tia bất đắc dĩ.
Cam Vinh còn không biết mình ở bên Dương Tư đã được 'chơi bài không tệ'. Chỉ là có thể ở bên cô mấy tiếng ngoài nơi làm việc cũng đã rất hài lòng. Hắn mang việc này trở thành quà năm mới của mình. Buổi tối trở về nửa đêm không ngủ, buổi sáng còn dư vị.
Hiện tại nhìn thấy Dương Tư, hắn vẫn là một dáng vẻ không thèm để ý. Nhưng không có lập tức tránh ra.
Tiêu Dương nhìn thấy Cam Vinh đứng chung một chỗ với người khác. Mặc dù không nói gì, nhưng có ý hòa nhập vào cuộc trò chuyện, trong lòng còn tấm tắc lấy làm lạ: Đây là không khí năm mới sao? Thanh niên hội chức tuổi dậy thì còn có thể nói chuyện phiếm vui vẻ với người khác?
* * *
Kết thúc kỳ nghỉ đông vẫn đi làm bình thường, Lục Dương và Hắc Bối cũng bắt đầu chuyến 'du lịch năm mới'.
Show thực tế <Chuyến du lịch kỳ diệu của tôi và nó> 12 tập, bắt đầu quay từ giữa tháng 2!
Đài truyền hình du lịch rốt cuộc công bố bốn tổ khách mời, bao gồm: Lục Dương và Corgi tên Hắc Bối của cậu, Dương Tư và chó yêu tên Soái Soái của cô. Ngoài ra còn có một siêu mẫu nam Địch Bân và chó Labrador tên Caesar của y, cùng với một tổ khách mời cuối cùng là ca sĩ Tề Diệu và chó Shiba tên Ngoan Ngoãn.
Ngay từ đầu chương trình này được rất nhiều sự chú ý, chủ yếu là bởi vì <Truy đuổi> vừa mới kết thúc phát sóng. Mặc dù có hạn chế 'một phim hai sao', nhưng cũng lập tức được hai nhà đài truyền hình khác phát sóng, giữ được nhiệt độ trước đó rất tốt.
Trên mạng không ngừng đề cử. Ngược lại bởi vì ăn tết nên càng nhiều người có thời gian theo phim. Vì thế bọn họ cũng gia nhập đội ngũ xem phim.
Theo thống kê, trong lúc tết Âm lịch các bài hát mới karaoke hot trên bảng xếp hạng. Toàn bộ nhạc đầu phim, cuối phim và nhạc đệm phim <Truy đuổi> đều lên bảng xếp hạng.
Lúc trước đài truyền hình du lịch mời nữ chính và nam hai trong phim <Truy đuổi> cũng là hy vọng sau khi <Truy đuổi> phát sóng ra có thể có thành tích tốt, bọn họ sẽ dựa vào cơn 'gió đông' này tạo thế cho chương trình.
Ai biết <Truy đuổi> gây sốt. Ngay cả chương trình có liên quan của bọn họ chưa phát sóng đã được sự chú ý. Baidu Tieba chưa gì đã rất nhộn nhịp, rất nhiều người đều suy đoán có mấy tổ khách mời và là ai.
Mặc dù CP đảng Tư Xuyên, CP đảng Dò đường và CP đảng Thứ bảy đều muốn tham dự thảo luận. Nhưng Đàm Cánh Xuyên và Chu Y đều không có nuôi thú cưng. Ngay cả con Hamster nhỏ cũng không có, muốn tham gia chương trình thật sự khó khăn.
Sau khi công bố danh sách khách mời, Weibo Official và Baidu Tieba càng nhộn nhịp.
Chủ nhân của Soái Soái là Dương Tư vẫn đang tham gia hoạt động công ích, bản thân cũng vừa vừa trở thành đại sứ tình yêu, rất phù hợp với tôn chỉ của chương trình này. Còn bởi vì là khách nữ duy nhất trong chương trình này. Vì thế được mọi người chọn làm đội trưởng.
Lục Dương từ khi bắt đầu ra mắt chó cưng Hắc Bối cũng đã xuất hiện ở trước mặt công chúng. Hai người tương tác đáng yêu hằng ngày cũng hấp dẫn không ít fan. Mỗi lần ảnh chụp có Hắc Bối đều được đến rất nhiều lượt thích và chia sẻ, nó đã sớm trở thành 'chó sao internet'.
Về phần Địch Bân, trước mắt làm siêu mẫu có giá trị con người cao nhất ở trong nước, là khách quen các sàn catwalk quốc tế, chiếm giữ vị trí trụ cột vững vàng ở trên nữ người mẫu trong giới thời trang. Y có một con Labrador nuôi từ nhỏ đến lớn cũng có không ít fan biết.
Nhưng ca sĩ Tề Diệu nuôi chó, hơn nữa còn là nhận nuôi chó con cũng phải quá nhiều người biết. Nếu không phải Tề Diệu thường xuyên đưa thú cưng đến một bệnh viện thú y được chương trình du lịch mời vì tùy đội thú y, còn không có cơ hội hắn và con chó Shiba nhỏ tên Ngoan Ngoãn này được mời.
Nhưng sau khi đã trải qua sự chú ý ban đầu cũng có người thích động vật nhỏ nghi ngờ lúc chương trình chọn lựa khách quý thì tồn tại 'kỳ thị'.
[Tại sao toàn bộ là chó, không có mèo? Mèo cũng rất đáng yêu nha!]
[Khẳng định là bởi vì mèo không có biện pháp hoàn thành các loại mệnh lệnh giống như chó. Đến lúc đó chương trình sẽ làm hậu kỳ không tốt!]
[Người yêu mèo tỏ vẻ không phục!]
Đối mặt với dân mạng nghi ngờ, phía chính chủ rất nhanh trả lời lại. Lúc ekip chương trình mời khách quý có chuyên gia hành vi động vật và thú y cùng tạo thành đoàn chuyên gia tiến hành kiểm tra tình trạng sức khỏe và đánh giá các hạng mục chỉ tiêu với mấy thú cưng nhỏ này.
Tiêu chuẩn chọn lựa quan trọng nhất không phải chúng nó có đáng yêu hay không, có thể hoàn thành mệnh lệnh hay không, hoặc là có tài nghệ hay không, mà là thích hợp trong chuyến du lịch đường dài hay không.
So với mèo đến hoàn cảnh xa lạ thì dễ dàng lo âu bất an thì cảm xúc lo âu của chó đến hoàn cảnh xa lạ tương đối ít.
Ekip chương trình mặc dù rất cố gắng tìm kiếm mèo thích hợp bên ngoài. Nhưng lại yêu cầu chủ nhân là minh tinh, lịch làm việc của đối phương cũng phải điều chỉnh lại quả thật rất khó khăn.
Vì sinh lý và tâm lý khỏe mạnh của mấy thú cưng, lần này ekip chương trình chỉ có thể tìm được bốn con chó của khách mời.
Nhưng vì giảm bớt cảm xúc khán giả, ekip chương trình tỏ vẻ nếu có mùa hai nhất định sẽ để cho càng nhiều thú cưng đáng yêu và chủ nhân đi ra ngoài chơi, coi như là đánh quảng cáo trước.
Làm nên show thực tế thú cưng khó thì khó ở không thể giữ.
Chung quy so với trẻ con thì động vật nhỏ chỉ sợ càng khó trao đổi một chút. Cho nên ekip chương trình vì thế cũng chuẩn bị rất đầy đủ. Mặc dù chỉ có bốn tổ khách mời, nhưng nhân viên và tổ chuyên gia lại xuất động hơn 120 người.
Trong đó tổ thú y chuyên gia có 6 người, 35 cameraman quay không gián đoạn.
Mội lần sau hành trình hai ngày một đêm, đội ngũ hậu kỳ cần từ 6-700 tiếng quay làm tư liệu sống tìm kiếm và sàng chọn ra hình ảnh khoảng 4 tiếng. Sau đó ở trên trụ cột này chế tạo ra phiên bản cắt ghép. Cuối cùng tổ phụ đề và tổ âm thanh tham gia chế tác, trải qua lặp lại cắt bớt cuối cùng chế tạo ra phiên bản 90 phút phát sóng ra.
Nhưng những điều này không phải là chuyện bọn người Lục Dương cần suy xét. Nhiệm vụ của cậu và Hắc Bối chính là vui vẻ đi ra ngoài chơi hai ngày!
Tập đầu tiên của chương trình có đoạn ngắn vào nhà quay. Vì tránh cho suy đoán không cần thiết đưa tới rắc rối cho Lục Dương. Tông Chính Hải bố trí một nơi chuyên môn cho Lục Dương ở khu dân cư cao tầng ở Đế Cảnh Quận.
Bởi vì có thím Trương ở chung nên Hắc Bối không có tỏ vẻ bài xích, nghiễm nhiên xem toàn bộ căn hộ trở thành bất động sản của một người (chó) mình. Trên mặt đất mỗi phòng đều ném rất nhiều đồ chơi, ghi rõ địa bàn của mình.
Bởi vì Dương Tư và Lục Dương đều trực tiếp xuất phát từ đoàn phim. Cho nên mọi người và chó cưng nhà mình đều hội hợp quay ở sân bay.
Trạm đầu tiên của bọn họ là một hạng mục du lịch nông thôn dưới cờ Tông Thiên, suối nước nóng có mùi thơm nổi tiếng ở nước Hoa.
Hắc Bối đã không phải lần đầu tiên đi máy bay, trạng thái là biểu hiện bình tĩnh nhất trong mấy con chó. Lúc nhìn thấy chủ nhân yêu mến chờ ở sân bay đón nó thì nhất thời vui đến mức lắc mông.
Camera đi theo phía sau nó, cho 'mông chạy bằng mô tơ điện' kia một màn ảnh đặc tả, nhìn lâu thiếu chút nữa cũng muốn lắc lư theo!