Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 39: Lên kệ




Editor: demcodon

Tông Chính Hải và thím Trương từ thủ đô trở lại Thân Thành đã là cuối tháng 8.

Lúc này vai diễn của Lục Dương trong <Truy đuổi> cũng tiến vào phần có tính khiêu chiến nhất.

Lục Dương đóng vai nam hai Giang Thiên Túng và Dương Tư đóng vai nữ chính Ngô Lệnh Tuyết đã bởi vì một lần có chuyện xảy ra trước đó, ngoài ý muốn biết được thân phận thật sự của nam chính Phương Duệ. Hắn không phải doanh nhân giàu có Nam Dương, cũng không phải đặc vụ đảng Quốc Dân. Hắn kỳ thật vẫn luôn là thành viên của đảng Cộng sản nước Hoa!

Nhưng bởi vì ba của Ngô Lệnh Tuyết - Ngô Triển Long cũng sa vào trong đó. Giang Thiên Túng chìm vào trong vô hạn mê mang và đau khổ lựa chọn.

Một mặt cậu làm thanh niên tiến bộ tiếp thu qua giáo dục cao đẳng đã hình thành một thế hệ giá trị quan sát cho mình. Cậu tận mắt nhìn thấy tổ quốc mình yêu đang chịu đủ áp bức và tàn phá.

Nhưng mà chính quyền Uông ngụy bán nước, đảng tiêu cực nước X chống đối, một số nhà tư bản đỏ Thân Thành và nhân sĩ yêu nước lại bởi vì có điều liên quan đến đảng Cộng sản mà lọt vào tay sai đảng Quốc Dân hãm hại.

Ngô Triển Long bởi vì giúp đảng viên trong đảng Cộng sản liên tiếp rơi vào trong nguy cơ.

Chiến hữu của Phương Duệ thậm chí bởi vì vậy hy sinh lừng lẫy mới miễn cưỡng bảo toàn nhà họ Ngô.

Về mặt khác, Giang Thiên Túng đã biết anh họ Giang Thiên Phó mình kính trọng nhất, lấy làm tự hào nhất lại cũng có hai tầng thân phận.

Khi tra được mọi chuyện liên quan đến manh mối nhà họ Ngô, Giang Thiên Phó hoàn toàn không có bận tâm đến tình nghĩa qua lại nhiều thế hệ mà tiến hành nghiêm hình bức cung với hai nhân viên của Ngô Triển Long.

Nếu không phải Phương Duệ phản ứng kịp thời thì Ngô Triển Long khó thoát khỏi một kiếp.

Còn có một chút quan hệ cũng làm cho Giang Thiên Túng cảm thấy khó xử. Đó chính là ở trong sự kiện một lần lại một lần cậu đột nhiên đối với Phương Duệ có dũng có mưu, kiên cường quả cảm sinh ra một loại kính nể và hướng tới tự đáy lòng.

Cậu cảm thấy từ đáy lòng hành động của Phương Duệ mới là chuyện một người nước Hoa nên làm!

Nếu Giang Thiên Túng lựa chọn giấu diếm thân phận của Phương Duệ và Ngô Triển Long, như vậy anh họ trong lúc chấp hành nhiệm vụ vì đảng Quốc Dân có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu cậu lựa chọn báo cáo tình hình thực tế với Giang Thiên Phó, như vậy không thể nghi ngờ sẽ đẩy Phương Duệ và Ngô Triển Long vào vực sâu. Thậm chí ngay cả Ngô Lệnh Tuyết đều sẽ bởi vậy mà chịu liên lụy, tính mạng khó giữ.

Một bên là tình yêu nước, trong hoạn nạn hình thành tình hữu nghị và tình yêu thầm lặng. Một bên lại là tình thân máu mủ.

Giang Thiên Túng cỡ nào hy vọng bản thân có thể nghĩ ra biện pháp trọn vẹn cả hai bên. Nhưng mà hiện thực lại tàn khốc, căn bản không có loại lựa chọn này.

Dựa theo nhiệm vụ của Phương Duệ ở Thân Thành ngày càng gấp rút và thường xuyên, đặc vụ đảng Quốc Dân phát hiện tỷ lệ hắn "làm phản" cũng càng lúc càng lớn.

Giang Thiên Phó dựa vào trực giác nhạy bén rốt cuộc phát hiện một ít manh mối. Nhưng đều bị Phương Duệ mạo hiểm tránh thoát.

Vì tìm ra "độc thủ sau màn" cũng một lưới bắt hết y giăng một cái bẫy, lấy tên một quan chức cấp cao chính quyền Uông ngụy và tên một quan chức cấp cao đảng Cộng sản làm mồi dẫn rắn ra động.

Giang Thiên Túng không biết mình cũng trở thành một phần trong kế hoạch của anh họ, hơn nữa là một phần trí mạng nhất, mấu chốt nhất.

Cậu còn đang lo lắng cho Phương Duệ, lại không biết ngược lại thiếu chút nữa bại lộ Phương Duệ.

Tiếp theo chính là cảnh quyết đấu và bắn nhau tài giỏi vượt bậc, sẽ là một đoạn ngắn xuất sắc nhất trong bộ phim. Đạo diễn Lư và nhóm biên kịch sửa chữa và hoàn thiện mấy lần cuối cùng mới sửa xong bản thảo.

Sau khi Lục Dương xem qua đoạn kịch bản này quả thật vừa ngạc nhiên vừa cảm thán logic kín đáo của biên kịch.

Có thể nói mấy cảnh liên tiếp trong phim mỗi một chi tiết đều có ý nghĩa tồn tại của mình. Vai chính thật vất vả giải quyết một vấn đề kết quả lại có vấn đề mới xuất hiện, hoàn toàn giằng co.

Trong mỗi câu chuyện tất cả nhân vật chủ yếu đều hoặc nhiều hoặc ít liên lụy trong đó, theo thứ tự lên sân khấu lại không có một chút hỗn độn và dài dòng, sẽ chỉ làm khán giả vỗ bàn khen ngợi khi một giây công bố đáp án kia!

Nhưng trước khi phần xuất sắc nhất trong bộ phim được chính thức kéo ra mở màn thì giữa Giang Thiên Túng và Phương Duệ sẽ có một số cảnh co dãn bùng nổ, mở ra tác dụng của mấu chốt chuyển tiếp.

* * *
Đêm khuya, chỗ sân quay tại phim trường Nhạc Viên - Thân Thành lại đèn đuốc sáng trưng.

"Anh biết rõ Lệnh Tuyết đang ở trên xe, tại sao còn muốn nổ súng?" Bởi vì trong lòng cực độ tức giận và khó hiểu, thiếu niên có gương mặt tuấn tú đẹp trai ở dưới ánh đèn tối tăm hơi vặn vẹo. Dường như biểu thị tín ngưỡng trong lòng cậu sụp đổ rách nát.

Người đàn ông vừa mới trải qua bắn nhau và rượt đuổi tron đường tắt cả người đầy mỏi mệt. Hắn ngã vào một góc trong tường vây xé rách áo sơ mi đã bẩn, một tay băng bó miệng vết thương cho mình.

"Súng của anh nếu hơi trật một chút, chỉ cần một chút thì Lệnh Tuyết sẽ chết! Cô ấy sẽ chết!!" Thiếu niên rõ ràng cực hận người đàn ông trước mắt này, lại không biết tại sao lại muốn ép giọng của mình.

Cậu nhìn đối phương bởi vì bị thương mà động tác trở nên chậm chạp, một hồi dường như muốn duỗi tay giúp cuối cùng lại chuyển hướng sang chỗ khác. Chỉ có thể để hai tay xuôi theo người nắm chặt lại mới có thể lộ ra một chút cảm xúc chân thật trong lòng cậu.

Thiếu niên không có được bất cứ đáp lại nào, trong lòng bỗng nhiên tức giận ngập trời. Bỗng nhiên nản lòng thoái chí, tóm lại không có một khắc bình tĩnh.

Cuối cùng cậu mang theo một giọng điệu cầu xin nói với đàn ông ngồi trên đất: "Anh đi đi, bây giờ anh lập tức rời khỏi Thân Thành đi! Rời khỏi nơi này thật xa! Cứ như vậy anh sẽ hại chết chú Ngô, hại chết Lệnh Tuyết, hại chết... càng nhiều người..." Cũng bao gồm chính anh!

Nói tới đây thiếu niên càng thêm kích động, cậu vừa nói chuyện vừa duỗi tay đẩy đối phương đi.

Nhưng mà, người đàn ông vừa rồi còn bình tĩnh đến phảng phất như nước lặng không biết nghe được câu nào thiếu niên nói trên mặt đột nhiên dữ tợn lên. Hắn quay người bóp lấy cổ thiếu niên đè ở góc tường.

Thiếu niên này nói không sai. Nếu muốn hoàn thành những nhiệm vụ này sẽ có nhiều người liên lụy vào, cũng sẽ có nhiều người bởi vậy mà bỏ mạng. Chỉ trong đêm nay, hắn lại mất đi hai chiến hữu cùng chung chí hướng!

Đây là linh hồn của bậc anh hùng liệt sĩ thứ mấy mất đi, hắn muốn ghi tạc ở trong lòng cho đến ngay cả hắn cũng chết đi.

Biết rõ con đường phía trước mờ mịt, biết rõ sẽ có vô số người gặp nạn hoặc chết. Nhưng hắn lại không thể ngừng lại, cũng không dám ngừng lại. Bởi vì một khi lòng sinh hoảng sợ thì cái gì cũng đều không làm được!

Cho nên hắn nhất định phải làm chút chuyện... làm chút chuyện ngăn cản thiếu niên nói tiếp tục, nói những lời sẽ phá hủy ý chí của hắn. Hắn muốn phản bác đối phương, hắn dường có rất nhiều lời muốn nói. Cuối cùng một câu cũng không nói nên lời, càng không biết nên nói từ đâu.

Thiếu niên bị bóp chặt cổ, hô hấp trở nên ngày càng khó khăn. Mới đầu trong mắt cậu còn một tia không thể tin, sợ hãi và hối hận, thân thể cũng đang giãy giụa kịch liệt. Nhưng sau đó, cậu lại phảng phất giống như tuyệt vọng ngừng giãy giụa, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Phương Duệ nhìn ánh mắt thiếu niên chậm rãi buông lỏng tay ra. Hắn ngã vào trên người thiếu niên, trên mặt tràn đầy đau khổ, cũng không biết là vì miệng vết thương hay là vì nguyên nhân gì khác.

"Xin lỗi! Tôi không thể đi." Người đàn ông nhìn lên không trung, đây là câu nói đầu tiên của mình trong buổi tối ngày đó, cũng là một câu duy nhất.

--- ---
"Cắt!" Đạo diễn Lư thông qua loa đưa ra chỉ thị.

Người chung quanh đều bị một cảnh vừa rồi hấp dẫn, cách một hồi lâu mới có nhân viên tiến lên.

Đây là một cảnh cuối cùng buổi tối hôm nay, mọi người đều chờ đến rạng sáng.

Đàm Cánh Xuyên nghe được đạo diễn kêu cắt thì lập tức kéo Lục Dương từ dưới đất lên, đang chuẩn bị hỏi vài câu thì thấy được trên cổ cậu ẩn hiện dấu. Hắn áy náy nó: "Tôi dùng lực quá lớn rồi."

Lục Dương nghe vậy không tự giác sờ cổ của mình, dường như còn đắm chìm trong cảnh vừa rồi. Trong nháy mắt vừa ròi cậu dường như cho rằng "Phương Duệ" muốn giết chết cậu!

Chờ trợ lý Tiểu Tống chạy tới hỏi tình huống của Lục Dương thì cậu mới ý thức được mình vừa rồi thất thần. Vì thế vội nói với Đàm Cánh Xuyên: "Không có việc gì, tôi thật sự không có việc gì, anh không cần lo lắng."

Cậu quay đầu nhìn về phía đạo diễn Lư, phát hiện biểu cảm của đối phương rất là thoải mái sung sướng thì biết vừa rồi cậu và Đàm Cánh Xuyên phối hợp không tệ, chiếm được sự tán thành của đạo diễn.

"Phải như vậy mới chân thật chứ!" Lục Dương thấy mặt mũi Đàm Cánh Xuyên tràn đầy lo lắng và tự trách nhìn chằm chằm cổ mình trấn an đối phương: "Cho dù có dấu cũng rất nhanh sẽ tan. Nói không chừng ngày mai lúc quay cảnh sau thì mấy chị Tằng còn phải vẽ thêm cho tôi nữa đấy!"

Lục Dương cảm thấy cảm giác diễn vừa rồi thật sự quá tuyệt vời! Nếu cậu là Đàm Cánh Xuyên không biết có thể biểu hiện Phương Duệ được bi tráng và được ăn cả ngã về không như vậy hay không.

Lúc mặt đối mặt với Đàm Cánh Xuyên mới biết được ảnh đế người ta thật không lãng phí hư danh. Những biểu cảm và động tác kia xử lý chi tiết, vừa tự nhiên vừa tinh tế!

Tin tưởng vô luận là giờ phút này người đứng ở đối diện Đàm Cánh Xuyên hay là người xem đều có thể vô cùng chuẩn xác nhận cảm xúc hắn biểu đạt.

"Công việc hôm nay kết thúc, ngày mai đổi đến studio." Đạo diễn Lư theo thường lệ nhắc nhở vài câu đã để tất cả diễn viên về nghỉ ngơi.

Đàm Cánh Xuyên thấy Lục Dương cật lực an ủi mình vì thế cũng không dự định nói tiếp chuyện này. Hắn nhìn di động trợ lý đưa qua, nghĩ tới cái gì đột nhiên nói: "Ngày mai là mùng 1 tháng 9 phải không?"

Lục Dương đột nhiên bị hỏi sửng sốt một hồi mới trả lời: "Đúng vậy."

"Vậy ảnh chụp của cậu ngày mai là có thể xem được." Đàm Cánh Xuyên cười nhắc nhở Lục Dương.

"Ảnh chụp? A, đúng rồi!" Gần đây Lục Dương đắm chìm trong những cảnh khó đã quên hơn hai tuần trước mình chụp trang trong tạp chí <Quý Ông Thời Thượng> kỳ tới của Thời Phong.

<Quý Ông Thời Thượng> là hai tuần một kỳ, mỗi số sẽ lên kệ vào ngày mùng 1 và 15 mỗi tháng.

Đám người Lục Dương chụp sẽ ra kỳ đầu tiên vào tháng 9, không phải là ngày mai sẽ bán ra sao?

"Cũng may anh Cánh Xuyên nhắc nhở tôi. Sáng mai sẽ kêu Tiểu Tống mua giúp tôi một quyển về."

Lần đầu tiên mình lên tạp chí đương nhiên phải lưu lại làm kỷ niệm! Lục Dương nghĩ đến đây trong lòng hơi nhảy nhót.

Dáng vẻ vui mừng của cậu bị Đàm Cánh Xuyên xem ở trong mắt, làm cho đối phương cũng không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ.

* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Dương đã kêu trợ lý đi tiệm sách báo ở phim trường Nhạc Viên xem thử.

Chờ Tiểu Tống ôm tạp chí kỳ 16 về thì Lục Dương gấp rút mở ra trang trong, cũng rất nhanh tìm đến vị trí chủ đề "chủ nghĩa mới nhẹ".

Ngay từ đầu là mấy chàng trai Dream Star chụp về chủ đề màu sắc nhỏ. Màu hồng phấn rực rỡ, màu kim loại. Quả nhiên giống như biên tập viên Triệu Ba giới thiệu, mấy người thí sinh trong top 20 người xuất sắc nhất cả nước của Dream Star bị chia làm hai tổ, chia nhau diễn hai loại màu sắc phối hợp biểu đạt "nguyên tố tuổi trẻ".

Lục Dương cứ như vậy đảo mắt nhìn qua, liếc mắt một cái thì tìm được chính xác Tô Hoạch ở trong nhóm.

Bởi vì vị trí của hắn rất dễ làm cho người khác chú ý, trên người phối hợp cũng rõ ràng là một bức ảnh trung tâm. Mặc dù trong hình còn hai người khác, nhưng lại làm cho người không thể bỏ qua sự khác biệt giữa vai chính và vai phụ.

Lục Dương tạm dừng một chút thì lật qua tờ này, trong lòng còn đang suy đoán cuối cùng biên tập viên chọn bức nào. Nhưng khi cậu thật sự nhìn thấy nội dung thì nhất thời bị bức ảnh trước mắt dọa hoảng sợ.

Cậu bên trái, Chu Y bên phải. Bức ảnh của cậu và Chu Y bị chia thành hai, nhưng chiếm cả mặt hai trang!