Nam Chính Và Phản Diện Đột Ngột Theo Dõi Tôi !!!

Chương 91: C91: Phiên ngoại 5




Cẩm Lễ đông cứng người. Một luồng điện chạy dọc từ não của cậu xuống thẳng ngón chân, vai của cậu khẽ run lên. Gương mặt đại biến.

- Mày vừa nói cái gì?

Đình Văn Ngạn từ đằng sau vẫn siết chặt lấy eo người kia, ngón tay của y bấm vào trên hông của Cẩm Lễ, ghì đè như đang sợ người dưới thân có thể bỏ chạy bất kì lúc nào. Giống như cái ngày mà y bị Đình gia hãm hại, không có ai cứu y. Y từ lúc nhỏ đã gánh cho danh phận con ngoài giá thú, lớn lên từ khinh miệt của người khác. Y cũng dần quen. Y ngoài lạnh trong nóng, không biết thế nào là dịu dàng cẩn trọng, vì Y chưa bao giờ được trải qua những đãi ngộ tốt như vậy. Y mưu cầu điều đó từ một người khác, nhưng chẳng có ai bố thí cho.

Đình Văn Ngạn đột nhiên nâng người. Y lạnh mặt xuống, không nói lời nào liền xỏ dép bước ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên khoá cửa lại cẩn thận, chốt đến tận hai lớp. Bước chân Y luống cuống, vội vàng như một kẻ điên. Đình Văn Ngạn nổ máy xe, lại một lần nữa rời đi.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Cẩm Lễ vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt trân trân nhìn cái còng tay bị vứt lăn lóc dưới sàn nhà. Cậu trở người, khẽ nhếch môi châm biếm.

- Mẹ kiếp.

Cậu bước xuống giường, nghiên cứu kết cấu của tay nắm cửa, vặn đi vặn lại mấy lần, nhưng đúng như cậu nghĩ, Đình Văn Ngạn không hề đơn giản, làm sao Y có thể cho cậu cơ hội để trốn thoát lần nữa.

Qua hơn nửa ngày, bên ngoài không có tiếng động nào khác. Các cô giúp việc thỉnh thoảng vào đưa thức ăn nhưng ai cũng rất lạnh lùng. Họ đều là các dì giúp việc lớn tuổi, tính cách cổ quái, hoặc đứng hoặc ngồi, chưa bao giờ mở miệng nói bất cứ câu nào. Họ cũng không y nói chuyện với nhau, ai đều có việc của người đó, không bàn cãi.

Cẩm Lễ dường như cảm thấy thời gian trôi qua đầu ngón tay, thoáng chút đã đến buổi chiều, màn đêm lại lần nữa bao trùm, kéo theo cả linh hồn của cậu. Thức ăn cậu đều là không động tới, để một Bên nguội lạnh. Cẩm Lễ không thấy đói, cậu đã ăn một cực tức từ chỗ người nào đó đến no luôn rồi.

Cẩm Lễ trùm mền qua đầu, gục mặt xuống gối, cả người không có chỗ nào là không uể oải, cậu cứ tưởng bản thân sẽ khó ngủ, không ngờ vì quá mệt mỏi, chỉ 10 phút sau đã lim dim, lại chìm vào giấc ngủ trong nặng nề.

10 giờ tối, cánh cửa phòng kẽo kẹt mở ra, một bóng người cao gầy đứng ngoài cửa, trên quần áo vẫn còn vương hơi ấm, nhưng hơi thở thì loại lạnh lẽo bức người. Đình Văn Ngạn cởi áo khoác vắt lên thành ghế gần giường, nhìn một bàn đồ ăn lăn lóc bị đẩy qua một Bên.

Y cuối người xuống, luồn tay vào mái tóc của cậu, khẽ thì thầm


- Tắm rửa đã rồi hãy đi ngủ.

Giọng của Y rất trầm, lại khàn khàn, âm tiết có hơi không rõ ràng, nhưng rất quyến rũ, vương vấn quanh tai. Cẩm Lễ trở mình lại, như cũ nhắm chặt mắt. Cậu mơ hồ từ trong cơn mê ngủ cảm thấy người mình đột nhiên nhẹ bẫng, bị ai đó vác lên. Bờ vai người đó rất cứng cáp, vững chãi.

Khi cậu mở mắt lần nữa, chính là bị nước lạnh làm tỉnh. Ánh đèn trong phòng tắm sáng đến loé cả mắt. Vì chưa quen với ánh sáng, cậu chỉ có thể nheo mắt, chậm rãi thích ứng. Đình Văn Ngạn nhúng tay vào nước, khẽ cuối người

- Nhiệt độ thế nào.

Cẩm Lễ có chết cũng không quên giọng nói đó. Cậu cử động tay trong bồn tắm, sức lực phản kháng vốn đã tiêu hao hết, cậu lựa chọn im lặng. Đình Văn Ngạn tăng thêm lực nước, trong bồn tắm đan năm ngón tay lại với Cẩm Lễ, không quan tâm người mình cũng bị ướt lây, tựa đầu lên vai của Cẩm Lễ.

- Anh nói gì đi.

Cậu nhất thời nghiêng người, vô hồn phóng ánh mắt về phía gương. Bây giờ cậu không muốn lớn tiếng, sức để nói chuyện cũng chẳng còn.

- Cầu xin cậu, hãy buông tha cho tôi. Tôi chẳng còn gì để cho cậu hết

Đình Văn Ngạn căng chặt khớp hàm, y cuối đầu nhẹ nhàng cười.

- Tắm nhanh rồi đi ngủ thôi.

Đình Văn Ngạn rút tay ra khỏi bồn, một đường bước ra ngoài, sau đó vẫn như thường lệ theo sau là hai lần chốt cửa. Cẩm Lễ thở dài một hơi, xem ra cậu vẫn còn phải gánh nghiệp báo rồi. Cẩm Lễ vẫn còn ngâm bồn cỡ 30 phút, sau đó xả nước, quấn một cái áo choàng tắm có sẵn, sau đó ngả lưng lên giường trực tiếp ngủ, ngay cả tóc cũng không thèm sấy, cho thấy hôm nay có bao nhiêu mệt mỏi.

———————————————


Cẩm Lễ chỉ ngủ vỏn vẹn được có ba tiếng rưỡi, cậu bị đánh thức bởi một tiếng động lớn Bên ngoài. Vì tiếng động khá lớn nên cậu lập tức tỉnh dậy. Hướng mắt về phía cửa. Ra là cánh cửa vốn bị chốt khoá đã bị người nào đó mở ra. Vì tưởng là Đình Văn Ngạn nên cậu lập tức trở mình xuống lại, quay mặt sang hướng Bên kia. Nhưng không phải là Đình Văn Ngạn, người từ trong phòng tối nhấn công tắc mở đèn, căn phòng lập tức sáng trưng, theo sau đó là tiếng nói của phụ nữ

- Anh Lễ.

Cẩm Lễ lập tức ngồi dậy, phòng bị ép sát lưng vào đầu giường, nhìn Ngọc Sính Đình trước mặt.

- Cô định làm gì.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình
2. Tự Do Cuối
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ
=====================================

Vốn dĩ Cẩm Lễ còn có chút tiện cảm với cô bé này, nhưng từ vụ trà ngày hôm qua, sự tin tưởng đã giảm đi quá nửa. Quả nhiên là người của Đình Văn Ngạn, vạn nhất đều là rắn hai đầu.

Ngọc Sính Đình ngồi xuống đầu giường, nhìn cậu.

- Anh cần phải trở về Hồ Nam, ngay lập tức, gia đình của anh gặp chuyện rồi.

Cẩm lễ nghe đến đây, tim như thắt lại. Nhưng rồi ánh mắt vội vàng bình tĩnh trở lại, nắm chặt bàn tay.


- Làm sao tôi có thể tin tưởng cô?

Ngọc Sính Đình nghiêng đầu nhìn cậu.

- Em lần này là thực sự muốn chuộc lỗi. Em sẽ giúp anh ra khỏi chỗ này, ngay bây giờ, trở về Hồ Nam. Em không có cách nào để chứng minh với anh, nhưng gia đình anh thực sự đang gặp nguy hiểm, xin hãy tin em một lần này.

Cẩm Lễ đã có hơi lung lay, chống người dậy

- Đình Văn Ngạn sẽ không biết?

Ngọc Sính Đình chắc nịch gật đầu

- Sẽ không. Nhưng anh không nên chần chừ nữa. Anh lấy những đồ cần thiết đi, em đợi anh dưới lầu.

Ngọc Sính Đình nói được làm được. Toàn bộ bảo tiêu trong ngoài biệt thư đều có giờ ngủ nghỉ và làm việc đan xen, Ngọc Sính Đình biết giữa các thời gian đổi ca sẽ có dư khoảng 7-8 phút không có phòng bị.

Có sự giúp đỡ của cô bé, Cẩm Lễ rất nhanh đã đi ra ngoài cổng lớn, cũng không có ai -phát hiện khả nghi. Bãi đậu xe trống trơn, Đình Văn Ngạn lại ra ngoài. Cậu hướng tầm mắt về phía biệt thự một chút, sau đó dứt khoát trèo lên xe mà Ngọc Sính Đình đã chuẩn bị sẵn.

Chiếc xe chạy một đường tắt thẳng tắp ra đến ngoại ô, sau đó lên đường cao tốc, tăng tốc độ hết mức phóng về phía trước. Đường chạy xe đến Hồ Nam tổng cộng mất khoảng 4 tiếng rưỡi lái xe liên tục. Trong suốt khoảng thời gian đó, Cẩm Lễ không thể chợp mắt nổi dù chỉ là một giây. Ngọc Sính Đình chạy xe xuyên đêm vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước, lâu lâu lại liếc nhìn người đang căng thẳng ngồi Bên cạnh. Đột nhiên lên tiếng.

- Đình Văn Ngạn ấy, em quen biết anh ấy đã mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh ấy suy sụp đến thế này, từ lúc anh đi…. Có lẽ trong lòng anh ấy, anh cũng chiếm được một vị trí quan trọng nào đó. Em biết cách anh ấy thể hiện tình cảm có hơi khác người và bạo lực, nhưng anh ấy thực sự không phải người xấu.

Cẩm Lễ không đáp lời, chỉ chăm chăm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Đột nhiên giấc mơ kì lạ có xuất hiện Đình Văn Ngạn lại hiện ra trong tâm trí của Cẩm Lễ, cậu khẽ nheo mắt, thơ thẩn nhìn từng hàng cây lướt qua chóng vánh hai been đường đi.

Đường về nhà dần trở nên quen thuộc hơn, Cẩm Lễ vô thức thẳng lưng dậy. Vì quá lo lắng, cậu cũng không hề chú ý đến tại sao Ngọc Sính Đình lại chạy một cách chắc chắn như vậy, thật giống như đã quen với nẻo đường này, không có một chút lạ lẫm

Khi chiếc xe dừng lại trước một bãi đất trống, Cẩm Lễ dường như trở thành người mất hồn, nhìn chăm chăm cái bảng “giải toả” trước mặt. Ở đây trước đó còn là một cái nhà hoàn chỉnh nguyên vẹn. Bây giờ chỉ còn là một đống đất đá lộn xộn, cats bay mù mịt, quan trọng là, vẫn không thấy mẹ và em trai đâu. Cẩm Lễ gần như tung cửa xe chạy u vội ra ngoài, trân trân nhìn khoảnh đất trống trước mặt.


Ngọc Sính Đình mở cửa theo sau, cô bé nhìn theo bóng dáng của cậu, biểu tình kinh ngạc.

- Cô giải thích rõ ràng, chuyện này là thế nào.

Cẩm lễ lên tiếng trước, lạnh lùng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Ngọc Sính Đình.

- Cái này, cũng là do Đình Văn Ngạn làm?

Cẩm Lễ mắt dần đỏ lên, khuôn mặt cũng đanh lại. Dường như chỉ cần một cái gật đầu xác nhận từ Ngọc Sính Đình, cậu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng Ngọc Sính Đình chỉ đứng lặng trong gió. Cô bé mấp máy môi. Những vấn đề này thuộc về việc tư của Đình Văn Ngạn, nhưng bây giờ, xem ra giấu cũng chẳng được bao lâu nữa.

- Anh ấy đúng là có mời mẹ của anh về Đình gia một lần, nhưng không phải bắt người, mà là quang minh chính đại mời. Mẹ của anh nửa tháng trước bị lừa kí vào một bản hợp đồng cho vay ảo, một bản hợp đồng nô lệ. Sau đó vì không có đủ tiền trả liền phải thế chấp nhà, nhưng vẫn không đủ để trả tiền. Bà ấy vì không muốn tìm đến anh nên đã âm thầm tích góp chịu đựng một mình. Đình Văn Ngạn sau khi biết chuyện này đã tự ra mặt trả nợ giúp gia đình của anh. Anh ấy không cho em nói việc này với anh, nên em cũng không còn cách nào. Đình Văn Ngạn đã trả đủ số tiền cả gốc lẫn lãi đó, tất cả đã hoàn thành xong xuôi. Vốn dĩ căn nhà này sẽ không thuộc quyền sở hữu của bọn cho vay nữa. Nhưng mà em thật không ngờ, tối hôm qua bọn chúng nối máy với Đình gia, Đình Văn Ngạn lúc đó đã rời đi nên em đành nhận điện thoại giúp anh ấy. Bọn chúng trở mặt nói phần tiền gốc vẫn còn chưa trừ tiền thuê đất, nên hợp đồng vẫn chưa kết thúc, cho nên về lí, căn nhà này vẫn bị phá dỡ.

Ngọc Sính Đình dừng lại, lén nhìn biểu cảm tức giận của cậu, sau đó lại nói tiếp.

- Em biết Đình Văn Ngạn mới vừa cãi nhau với anh, nên em không còn cách nào khác ngoài đưa anh ra khỏi Đình gia, để anh tự mình nhận biết vấn đề trong nội bộ gia đình. Em không ngờ bọn cho vay lại nhanh tay đến vậy, chỉ trong một đêm liền đem căn nhà này phá dỡ, thật là…

Cẩm Lễ cuối người khẽ thở dốc. Cậu đột nhiên ngẩng mặt

- Vậy cho nên, bọn cho vay đó đã bắt mẹ và em trai tôi làm con tin? Chỉ vì chút tiền cỏn con đó? Mẹ kiếp.

Ngọc Sính Đình nhìn cái lon bị vứt lăn lốc trên mặt đường, khẽ lên tiếng mở đường

- Việc này, Đình Văn Ngạn vẫn chưa biết. Có lẽ anh ấy là người duy nhất có thể xử lí.

Cẩm lễ ngước mặt lên nhìn, ánh mắt khẽ đổi, vội vàng lắc đầu.

- Không. Đây là chuyện của tôi, cậu ta vốn không liên can. Tôi không muốn lại nhìn thấy cậu ta một lần lại thêm một lần.