Cảm giác đau đầu xuất hiện, Lạc Văn Xuyên cảm thấy như bản thân đang lọt vào trong một hố băng bất tận, cả cơ thể không ngừng rơi xuống vực xuống vực sâu, cho đến một lúc lưng của cậu chạm mặt đất, Lạc Văn Xuyên mới có thể miễn cưỡng mở mắt ra một chút.
Trước mắt cậu là một vầng sáng cực kì loá mắt.
Ở trong vầng sáng còn có một bóng người mờ ảo.
- Kí chủ,
Giọng nói có chút quen thuộc, nhưng lại cũng lạ lẫm, cậu đưa tay lên chặn ngay tầm mắt, khẽ thở ra
- Tôi chết rồi, đây là thiên đường sao?
Vầng sáng kia bỗng dưng lan rộng, lan đến chân của cậu, sau đó liền bao trùm cả người Lạc Văn Xuyên.
Cậu phát hiện bên trong đó lại là cả một khu vườn lộng lẫy và đẹp đẽ.
Có một đứa trẻ tầm cỡ 9-10 tuổi đang ngồi trên chiếc xích đu trước mặt cậu, cả người trắng đến phát sáng, đang vui vẻ đẩy xích đu.
- Kí chủ, anh còn nhớ tôi không.
Đứa trẻ kia nhảy xuống khỏi xích đu, bước đến bên chân cậu, chỉ cao ngang eo của Lạc Văn Xuyên, giọng nói có chút non nớt.
- Đừng có quên tôi nhanh thế chứ, tôi chính là hệ thống thân yêu của anh đây.
Lạc Văn Xuyên nhìn đứa trẻ chỉ cao đến eo mình kia, lại nhìn đến bộ đồ trắng toát trên người mình, mới hiểu ra đây chính là cái hệ thống đầu tiên đã đưa cậu đến đây.
Sau khi giao xong nhiệm vụ thì hệ thống này liền lặn mất tăm, cũng không thấy nói chuyện với cậu thêm lần nào nữa.
Đến bây giờ cậu mới biết được hình dạng thực sự của hệ thống này.
- Ở đây là đâu vậy?
Lạc Văn Xuyên lên tiếng hỏi, không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
Hệ thống khẽ cười, kéo tay cậu.
- Ở đây chính là trong tâm thức anh.
Đi nào, tôi dẫn anh đi đến một nơi.
Hệ thống vừa nói xong liền kéo tay cậu bước đi.
Lạc Văn Xuyên đi chân trần, giẫm lên đám cỏ mịn màng, bàn chân bị ngọn cỏ cọ qua mang xúc cảm cực kì mới mẻ.
Giữa khu vườn có một bộ bàn ghế, trên đó còn có điểm tâm và trà.
- Trà nhé.
Hệ thống vừa nói vừa rót trà, đẩy đến trước mặt Lạc Văn Xuyên.
Cậu cảm thấy mọi thứ trước mắt cũng là quá thật đi, tách trà vừa mới được rót ra bốc khói nghi ngút, đặt ngay ngắn trước mặt cậu.
- Giới thiệu với anh, tôi là hệ thống 006, là hệ thống đảm nhiệm chính cho nhiệm vụ xuyên không của anh.
Từ ngày đầu tiên anh xuyên đến đây, tôi đã luôn theo dõi anh.
Lạc Văn Xuyên càng nghe càng nhức đầu, nói vậy, mấy cái lần cậu có lỡ”ấy ấy” với Diệp Lâm Anh, cái tên này cũng chứng kiến được hết ấy à?
Hệ thống dường như hiểu được nỗi băn khoăn của cậu, cười thành tiếng
- Anh có nhớ tôi đã từng nói với anh không? Việc nam nữ chính có tới với nhau hay không không quan trọng.
Chúng tôi chỉ yêu cầu rằng chất lượng kết thúc cuối cùng của bộ truyện phải là happy ending.
Nên việc anh có yêu đương riêng tư với bất kì nhân vật nào trong cốt truyện… cũng không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Hệ thống dừng một chút, lại gõ gõ muỗng vào tách trà
- Có điều bạn trai của anh cũng nhiệt huyết quá rồi đó, ngay cả bệnh viện mà cũng dám….
Hệ thống nói xong liền nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cậu, xua tay.
- Anh có biết tại sao mình lại ở đây không? Giải thích một chút cho anh hiểu, hệ thống của chúng tôi rất chuyên nghiệp.
Mặc dù nhiệm vụ của anh là tạo một kết thúc vui vẻ nhưng chúng tôi vẫn đặt sự an toàn của nguyên chủ lên hàng đầu.
Chính vì thế, chúng tôi có một phân nhánh phụ gọi là:” phương pháp thoát hiểm khẩn cấp”.
Trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, nếu như tánh mạng của anh bị đe doạ một cách nguy hiểm nhất định, phân nhanh phụ sẽ lập tức khởi động.
Lạc Văn Xuyên trước tiên hiểu được rằng vì sao cậu lại đến đây, chắc có lẽ vì một gậy đó của Sở Hạo quá mạnh, liền khởi động luôn cái phân nhánh phụ này.
- Vậy làm sao để tôi có thể trở về cốt truyện.
Hệ thống nhấp trà, chân khẽ đung đưa.
- kí chủ, hệ thống này được khởi động chính là để bảo vệ an toàn cho anh.
Bây giờ chúng tôi sẽ cung cấp cho anh hai lựa chọn.
Một, anh hoàn toàn có thể xuyên trở về thế giới thật của mình, trở về đúng thời điểm mà anh đã bị đẩy đến đây.
Mọi thứ sẽ quay trở lại như nó vốn có.
Còn nếu như anh vẫn muốn tiếp tục, thì thế giới này sẽ trở thành thế giới thật của anh, phân nhánh phụ sẽ biến mất, anh sẽ hoàn toàn tách hoàn toàn khỏi cuốn tiểu thuyết này, đồng thời, tôi cũng trả lại tự do cho anh, anh không còn bị ràng buộc bởi cốt truyện nữa….
- DỪNG… Tôi chọn cái số 2.
Lạc Văn Xuyên thậm chí không cần nghe hết câu đã vội trả lời.
Hệ thống có hơi ngạc nhiên nhìn cậu, nhíu mày
- Kí chủ, thỉnh anh hãy cẩn thận với quyết định của mình.
Một khi mọi thứ đã ấn định thì có hối hận cũng đã muộn.
- Không cần nghĩ, tôi đã do dự quá nhiều rồi, không muốn phải vòng vo nữa
Hệ thống nhìn xuyên qua sự kiên định của cậu, khẽ thở dài một hơi.
- Được rồi, trước khi anh quyết định, hãy để tôi đưa anh đi nhìn cái này.
Hệ thống vừa nói xong, trước mặt cậu đã tối sầm, mọi thứ lại một lần nữa rơi vào bóng tối.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa thì đã đứng trong một căn phòng… hoặc nói chính xác hơn, đây là một nhà để tang….
Lạc Văn Xuyên cẩn thận nhìn ngó xung quanh, người ra kẻ vào liên tục, nhưng hầu như chẳng ai quan tâm đến sự xuất hiện lạ lẫm của Lạc Văn Xuyên.
Cậu khẽ vươn tay một chút, người ta liền đi thẳng xuyên qua người cậu, cảm giác giống như….
Cậu đã chết rồi vậy…
Nghĩ đến đây, Lạc Văn Xuyên rùng mình, cánh tay mất tự chủ run lên.
- 006?
Không có ai trả lời.
Khi cậu ngước mắt lên lần nữa thì lập tức sửng sốt, vì trước mặt cậu, xuất hiện một bóng dáng giống y với cậu… hoặc có thể nói rằng đó chính là Lạc Văn Xuyên.
Chỉ là cậu đang mặc đồ để tang, ánh mắt tan rã, khuôn mặt không mang bất kì cảm xúc nào.
Khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên vẫn tuấn tú như thế, toả sáng giữa đám đông nhưng khí tức lại u ám doạ người.
Chính cậu cũng không nhận ra rằng mình lại có thể âm trầm như vậy.
Cậu bước theo người kia vào nhà để tang, bất ngờ này lại nối tiếp bất ngờ khác.
Lạc Văn Xuyên kia quỳ trước di ảnh, thành kín hôn lên bức ảnh lạnh lẽo.
Cậu ngước mắt, đập vào đồng tử là ảnh của một người.
Người kia mang theo một khí tức lạnh buốt, nhưng trên môi lại có một nụ cười nhẹ, ấm áp như gió xuân tháng giêng, một nụ cười chỉ dành riêng cho cậu.
- Diệp….
Chuyện gì thế này? Sao ảnh của Diệp Lâm Anh lại nằm trên đó, xung quanh còn có người viếng thăm? Lạc văn xuyên khao khát muốn tìm câu trả lời, nhưng không có ai nói cho cậu biết chuyện gì đang diễn ra.
Cậu bước chậm rãi lại gần, tay muốn chạm vào di ảnh nhưng lại bị xuyên thẳng qua, tay khẽ run.
Từ bên ngoài có một bóng người đi vào, người kia ngồi xuống bên cạnh Lạc Văn Xuyên bản sao kia, đặt tay lên vai cậu ta… cậu vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay… đó là trợ lí của Diệp Lâm Anh
- Lạc tổng, xin nén đau buồn, anh ấy dù gì cũng đã đi rồi, anh ấy ở trên trời nhìn thấy cậu thế này cũng không an tâm được.
Lạc Văn Xuyên kia không trả lời, mặt mày tái nhợt.
Người kia nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, cằm căng chặt.
- Đáng lẽ… người bị đánh một gậy kia phải là tôi….
Nếu như ngay lúc nhìn thấy Sở Hạo… tôi đã có thể….
Lạc Văn Xuyên kia nắm chặt tay, nước mắt từng giọt tách tách rơi xuống thảm đen.
Cậu có thể nhìn ra được rằng cậu ấy đang rất đau lòng, cùng một cơ thể, nên cảm xúc kết nối với nhau khá rõ ràng.
Cậu mơ hồ có thể hiểu được tình hình hiện tại.
Đây sẽ chính là cậu trong tương lai nếu như Diệp Lâm Anh không còn nữa, cậu sẽ phát điên… giống như thế này.
- Lạc tổng, anh đã không ăn uống đàng hoàng cả một tuần nay rồi.
Sếp Diệp trước khi đi cũng đã dặn dò tôi đủ đường, anh ấy nói biết rằng anh sẽ bỏ bữa, sẽ đau lắm, nhưng anh ấy vẫn hy vọng anh vẫn vui vẻ mà sống… giống như trước đây….
Cũng đừng nghĩ đến trả thù, hãy sống cho thật tốt, đừng tìm đến Sở Hạo….
Trợ lí nói đến đây liền im bặt, vì ánh mắt của Lạc Văn Xuyên kia phóng qua như muốn giết người, cực kì cường đại mà hướng tới.
- Đừng… đừng có bao giờ… mà nhắc đến cái tên đó trước mặt của tôi.
Diệp Lâm Anh đã sống một đời thông minh mưu kế, hắn đến tận lúc giải cứu lạc Văn Xuyên vẫn chỉ đi lên có một mình.
Hắn dẫn theo rất nhiều bảo tiêu, nhưng lại để tất thảy ở dưới chờ đợi, vì hắn không muốn có ai khác nhìn thấy dáng vẻ không phòng bị của Lạc Văn Xuyên, nếu có ai mà nhìn thấy được, hắn sẽ không tự tin rằng bản thân đủ bình tĩnh để không giết người.
Trợ lí chỉnh lại áo vest, thành kính cuối đầu trước di ảnh, sau đó sải bước ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn lại Lạc Văn Xuyên kia quỳ ở đó, ánh mắt vô hồn dán chặt lên di ảnh.
Cậu ấy loạng choạng đứng dậy, xuyên qua người của Lạc Văn Xuyên mà đi tới, đặt tay vuốt ve bức ảnh đã chớm lạnh.
- Trở về được không? …Diệp Lâm Anh, trở về với em đi.
Cậu ấy tự nói chuyện một mình, rất nhiều người phóng ánh mắt kì lạ tới nhưng cậu ấy vẫn kiên định đứng đó, hít sâu một hơi.
Tất cả đều nhìn cậu ấy với một ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Có hai mẹ con đi ngang qua nhà để tang, cô bé liền hào hứng chỉ
- Mẹ ơi, anh kia đẹp trai quá.
Nhưng anh ấy đang nói chuyện với ai thế.
Người mẹ xa xăm nhìn vào trong, hướng ánh mắt chiếu lên thân ảnh cao gầy, giày da áo vest, vừa nhìn đã biết là một người có tiền, có quyền, lại có nhan sắc.
Nhưng ông trời là vậy đó, rất công bằng, cho người ta cái này, thì sẽ lấy đi một cái khác….
Người mẹ khuỵ một chân xuống, đặt tầm mắt ngang với cô bé, khẽ cười.
- Chắc có lẽ, anh ấy đang nói chuyện với một thiên thần đấy con ạ.