Lạc Văn Xuyên ngẩn người, ánh mắt thoáng dao động.
- Không… tôi không…
Hắn nheo mắt, một tay nắm lấy nằm của cậu, tay kia vẫn không an phận xoa sống lưng của Lạc Văn Xuyên.
Cậu cắn chặt răng, dùng tay không bị thương níu lấy vai của hắn.
- Anh bị điên rồi.
Trước khi làm rõ mọi chuyện, anh đừng có xoa như thế nữa.
Cậu cực kì ức chế, con mẹ nó vì cái gì mà lúc nãy cậu lại chủ động hôn tên khốn này, lúc đó úng não thật rồi.
Lạc Văn Xuyên thiếu điều muốn nhảy vọt xuống giường nhưng cái eo lão hoá của cậu thì không cho phép.
Lạc Văn xuyên bất động, ánh mắt láo liên theo dõi cử động của hắn.
Diệp Lâm Anh dừng lại động tác, hắn ngước mắt, đôi đồng tử lạnh lùng không gợn sóng chiếu thẳng vào mắt của Lạc Văn Xuyên, cậu ngay lập tức chột dạ.
- Tôi đâu có hỏi em có đồng ý hay không?
Diệp Lâm Anh trời sanh cố chấp, một khi hắn đã quyết định muốn có bằng được thứ gì dù có trời sập trước mắt vẫn không thể lay chuyển được.
Hắn tìm thấy lạc Văn Xuyên như một món đồ quý giá trong đống đổ nát, cuộc đời tối tăm của hắn đột nhiên phát hiện ra một người có thể xoa diệu, có thể làm hắn vui vẻ.
Cho nên, khi Lạc Văn xuyên chủ động hôn hắn, trong đầu hắn đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo, chính là tự tay mình xây dựng một cái lồng rồi nhét Lạc Văn Xuyên vào bên trong, chỉ để mình hắn mới có quyền ngắm nghía và thưởng thức.
Diệp Lâm Anh chưa từng có cảm giác nào mãnh liệt như vậy, thậm chí ngay bây giờ đây, chỉ cần ngắm nghía Lạc Văn Xuyên lâu một chút, hắn lập tức có thể cảm thấy phía dưới rục rịch có phản ứng.
Lạc Văn Xuyên là ngoại lệ, là duy nhất, là điểm yếu chí mạng của hắn.
Đã bao lần hắn tự thầm nghĩ rằng đầu óc của mình thực sự có vấn đề, lại có hứng thú với một kẻ nhàm chán cực điểm như Lạc Văn Xuyên.
Nhưng sau này hắn mới ngộ nhỡ ra rằng mình yêu thích người này đến bao nhiêu.
- Ngày hôm nay, những việc tiếp theo tôi muốn làm với em, tôi muốn em cả quãng đời về sau đều phải ghi nhớ.
Hoặc nếu không thì tôi giúp em ghi nhớ cũng không sao, vì em không thoát được đâu.
Hắn nói xong, lập tức đè lấy gáy của Lạc Văn Xuyên, đem người ngã xuống giường bệnh, chính mình lại lấn tới giam cậu vào lòng, không cho Lạc Văn Xuyên lối thoát.
Như một con thú bị sập bẫy, vai cậu run lên, giọng nói lạc hẳn đi.
- Anh định làm gì ?
Diệp Lâm Anh chậm rãi cuối xuống, cắn vành tay của Lạc Văn Xuyên, răng nanh của hắn chạm vào tai trong của cậu, một cảm giác điện giật chạy dọc vào não của Lạc Văn Xuyên.
Một dòng cảnh báo chạy trong đầu của cậu, rằng hôm nay bất kì ai cũng thể ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.
Diệp Lâm Anh triệt để điên mất rồi, hắn trong nguyên tác vốn dĩ phải là đang hạnh phúc đám cưới với Tô Thanh mới phải, mà bây giờ Diệp Lâm Anh lại đang ở đây, làm ra những hành động cực kì khó hiểu với cậu.
Cốt truyện vốn dĩ sẽ như thế này sao.
- Lạc Văn Xuyên, đừng cứng nhắc với tôi…
Hắn nói xong, tay liền trực tiếp len lỏi vào quần của Lạc Văn Xuyên.
Cậu nắm lấy áo sơ mi của hắn, nấc lên.
Người đàn ông này căn bản không quan tâm bây giờ đang là trong hoàn cảnh nào, ham muốn thể xác đã chiếm lấy tâm trí của hắn, đôi mắt của Diệp Lâm Anh mờ đục hẳn đi.
Hắn chạm vào đùi của Lạc Văn Xuyên, khẽ vuốt, bàn tay mát lạnh nắn lấy da thịt của cậu.
Lạc Văn Xuyên thậm chí không thể nghĩ thêm bất kì cái gì nữa, cậu ngước cằm, ánh mắt Mông lung.
Ngoài rèm nắng đã lên cao, đậu trên hàng lông mày ánh tuấn tiêu sái của Lạc Văn Xuyên.
Khuôn mặt của Diệp Lâm Anh không còn chìm trong bóng tối, ánh mắt mang theo ánh lửa đốt cháy đối phương.
Hôm nay Diệp Lâm Anh không định làm đến cuối, nhưng nếu không thể chiếm tiện nghi Lạc Văn Xuyên một chút, hắn sẽ chết vì khô cổ mất thôi.
Ngay từ lúc Lạc Văn Xuyên rơi nước mắt, hắn đã không thể kiềm chế được bản tính hoang tàn của mình, hận không thể ngay lập tức lao vào xé lấy lớp phòng vệ cuối cùng của người kia.
Nhưng Lạc Văn Xuyên còn đang bị thương, có thèm muốn đến cỡ nào hắn vẫn có thể tự kìm mình lại được, vì sức khoẻ của Lạc Văn Xuyên là ưu tiên hàng đầu của hắn.
Lạc Văn Xuyên vươn tay, vuốt cao mái tóc đang che lấy trán của Diệp Lâm Anh, cậu để từng sợi tóc đen nhánh của người len lỏi qua đốt ngón tay cả mình.
Diệp Lâm Anh rất đẹp trai, khuôn mặt giống như được nặn từ một loại đất sét nào đó trên thiên đường.
Tóc của hắn cũng thuần đen và rất dày, khi chạm vào cực kì đã tay.
- Ít nhất thì cũng phải xác nhận cái đã chứ, anh làm gì gấp thế hả?
Diệp Lâm Anh vuốt ve khuôn mày của cậu.
- Vì tôi sợ em sẽ từ chối.
- Ai nói tôi sẽ từ chối?
Ngay khi giọng nói của Lạc Văn Xuyên vừa cất lên, không gian trong phòng bệnh lập tức im lặng như tờ, ngay cả bàn tay đang làm loạn của Diệp Lâm Anh cũng ngừng lại một nhịp.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy ánh mắt của hắn sáng lên, nắm tay siết chặt.
- Em nói rõ ràng một chút.
Lạc Văn Xuyên ngại ngùng cuối đầu.
Cái tên chết tiệt này, được rồi, cậu công nhận là bản thân đã có chút dao động rồi được chưa? Lạc Văn Xuyên vốn đã phát hiện ra cách mà bản thân nhìn nhận Diệp Lâm Anh có chút khác thường, bản thân khi ở cùng với hắn sẽ vô thức ỷ lại, hoặc thả lỏng bản thân.
Nhưng cậu không thể hứa hẹn, vì bản thân cậu còn chưa biết mình có ở lại thế giới này đến cuối hay không.
Lạc Văn Xuyên khép kín bản thân, vì cậu sợ, cậu sợ rằng nếu cậu hoàn thành thử thách, quay trở về thế giới của cậu, thì Diệp lâm Anh sẽ như thế nào.
Hắn có hay không đau lòng?
- Còn chưa đủ rõ hay sao?
Lạc Văn Xuyên nói xong, dùng một tay bẹo lấy má của Diệp Lâm Anh, cậu nghiến răng.
- Vì tôi quá sốc được chưa.
Chứ không phải tôi từ chối.
Anh đột nhiên hôn tôi, nói ra mấy lời kì lạ khiến tôi bất ngờ, nên tôi mới sinh ra phản ứng như vậy.
Tôi còn chưa nói gì anh đã đè tôi lên giường, làm thế mà coi được hay sao hả.
Lạc Văn Xuyên tuôn ra một tràng, gò má đỏ ửng.
Khuôn mặt của Diệp lâm Anh bỗng chốc giãn ra, hắn vươn tay chạm vào tóc của Lạc Văn Xuyên.
Ra là không chỉ có hắn một mình cảm giác, ra là Lạc Văn Xuyên cũng có, thì ra… thì ra….
Diệp Lâm Anh được đồn đại là một kẻ không có trái tim, cực kì máu lạnh.
Nhưng dù có như thế nào thì hắn vẫn chỉ là phàm nhân, vẫn có trái tim, vẫn có cảm giác như người bình thường, chỉ là chưa gặp được đúng người mà thôi.
- Vậy thì em phải nói sớm một chút chứ?
Lạc Văn Xuyên hừ một tiếng, đẩy tay của hắn.
- À ha, vậy nên lỗi sai là ở tôi đấy à.
Hắn bật cười, vươn tay kéo cậu vào lòng, khuôn mặt thoả mãn.
- Là tôi sai… xin lỗi em.
Vậy thì xác nhận một lần nữa.
Lạc Văn Xuyên… tôi thích em….
Còn em thì sao?
Lạc Văn Xuyên bị người kia kẹp vào lòng, bàn tay siết chặt.
- Ừm… thích….
- Hửm… tôi nghe chưa rõ, em nói lại lần nữa.
Lạc Văn Xuyên nghiến răng, cái loại chuyện xấu hổ này ai mà đi nói lại lần thứ hai chứ.
- Tôi ghét anh.
Diệp Lâm Anh khẽ cười, ánh mắt nhu hoà
- Cũng được… một mình anh thích em là được rồi.
Đang lúc không khí nở hoa, tiếng” e hèm” từ trợ lí của Diệp Lâm Anh ngoài cửa như gội một gáo nước lạnh vào phòng, khuôn mặt của Diệp Lâm Anh lập tức đen lại.
- Tôi… Tôi phá hỏng khoảnh khắc của hai người rồi sao.
Trợ lí trên tay cầm một túi quần áo để Diệp Lâm Anh thay đồ, ánh mắt Mông lung.
Cậu vừa mới mở cửa phòng đã thấy hai vị này ôm nhau thấm thiết, cậu liền biết kế hoặch hốt người yêu về nhà của sếp mình thành công rồi.
Chỉ là hình như cậu mở cửa rất không đúng lúc, ánh mắt đầy sát khí của Diệp Lâm Anh phóng qua khiến vị trợ lí run rẩy tay chân.
Nhưng khi Diệp Lâm Anh quay sang nhìn người kia thì đồng tử lại giãn ra hết mức, thậm chí giọng nói cũng mang theo cưng chiều và ngọt ngào.
Thế là thế quái nào????
- Anh Diệp, ở bên ngoài có người.
Là Tô tiểu thư, cô ấy muốn vào thăm Lạc tổng.
Diệp Lâm Anh đứng dậy, kéo chăn phủ lên vai của Lạc Văn Xuyên.
- Em nghỉ ngơi đi, để anh giải quyết.
Lạc Văn Xuyên nhíu mày, cậu nắm lấy cổ tay của hắn, lên tiếng.
- Anh cho cô ấy vào đây đi.
Không sao đâu.
Diệp Lâm Anh siết chặt nắm tay.
Sau những gì Sở Hạo kia đã gây ra với Lạc Văn Xuyên, con mẹ nó thế mà em ấy vẫn mềm lòng.
- Em có gì muốn nói với cô ta.
Lạc Văn Xuyên đan ngón tay mình vào tay của hắn, khẽ cười
- Không sao đâu, tôi có cách riêng của mình
Diệp Lâm Anh nhìn vào đôi mắt kiên định của cậu, lập tức mềm lòng.
Hắn cuối người, chạm tay vào trán của Lạc Văn Xuyên.
- Thôi được rồi, nhưng đừng lâu quá.
- Được.
Diệp Lâm Anh vừa rời đi chưa bao lâu, cỡ vài bà phút sau cửa phòng bệnh đã bật mở, một bóng dáng xinh đẹp hối hả chạy vào.
Tô Thanh vừa nhìn thấy lạc Văn Xuyên đã mắt đứng tròng, ánh mắt chạm tới băng gạc quấn trên eo của lạc Văn Xuyên, một cỗ đau lòng lập tức lan ra.
Cô ta khập khiễng bước lại, quỳ xuống trước mặt Lạc Văn Xuyên.
Tô Thanh vẫn xinh đẹp như ngày nào, có chăng chỉ là gầy đi khá nhiều.
- Anh đánh em, mắng em, sao cũng được.
Nhưng cầu xin anh, đừng truy cứu Sở Hạo.
Anh ấy cũng đã trả giá rồi.
Nếu như vướng vào pháp luật, thì coi như sự nghiệp anh ấy sẽ đi tong.
Lạc Văn Xuyên không tức giận, không hả hê, không cảm xúc, không gì cả.
Cậu nắm lấy cánh tay của Tô Thanh kéo lên.
- Cô đứng dậy đi.
Lạc Văn Xuyên chỉ muốn kéo cô ta đứng dậy, sau đó liền buông tay ngay lập tức, chậm rãi nói.
- Tô Thanh, cô nhìn vết thương trên người tôi đi, có cái nào là nhẹ hay không.
Tô Thanh mím môi, nước mắt rơi lã chã.
- Cho nên, từ bây giờ, cô đừng đến tìm tôi, làm bạn của cô, tôi không thể, làm anh trai của cô, lại càng là không thể.
Tôi không nghĩ bản thân có đủ điều kiện để làm những vai trò đó.
Cho nên, tôi không truy cứu, cũng không nhắc lại.
Chỉ mong sau này chúng ta không gặp lại.
Đó là cái giá của tôi.
Chỉ cần cô làm được, tôi lập tức chặn lại cánh nhà báo cũng truyền thông giúp Sở Hạo của cô, cũng sẽ không truy cứu anh ta.
Tô Thanh siết chặt túi xách, nhìn cậu.
- Nếu… nếu đó là những gì anh muốn…
Trong phòng bệnh không phát ra âm thanh gì nữa.
Diệp lâm Anh đứng từ bên ngoài nhìn chằm chằm vào camera theo dõi chỉ thấy Tô Thanh chậm rãi gật đầu rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Khi Tô Thanh bước ra ngoài đã chạm mặt Diệp Lâm Anh, hắn từng bước tiến lại, cả người như một cục băng di động.
Hắn cuối đầu, nhếch môi
- Cô nên cảm tạ Lạc Văn Xuyên, vì nếu không có cậu ấy, tôi đã sớm bẻ gãy cánh tay của “nó” rồi.
“Nó” ở đây chính là Sở Hạo.
Tô Thanh vừa nghe thấy đã rùng mình, cô ta cuối người, chậm chạp len lỏi đi khỏi hành lang bệnh viện, từng bước đi như người đã bị đoạt mất linh hồn