Cảm nhận sắc lạnh trên mặt Cố Từ, Lâm Không Lộc không khỏi quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn.
Những bậc thang phía trên đã sụp đổ, trong tay Úc Minh Tu cầm một khẩu súng chĩa vào họ.
Nói chính xác hơn, là hướng về phía Cố Từ.
Tim Lâm Không Lộc thắt lại, vô thức che chắn trước Cố Từ.
Nhưng Cố Từ lại vòng tay qua eo y, dùng chút lực đổi vị trí với y, trở thành tấm khiên của y.
Lâm Không Lộc không tranh giành với hắn, chỉ chăm chú nhìn Úc Minh Tu rồi nâng tay lên.
Y nhớ tới khi ở thế giới ABO mình đã dùng thứ gọi là sức mạnh linh hồn* để bóp nát ý thức của Lộ Nhân Gia, vừa rồi cũng đã thử phá hủy pháp trận để tránh khỏi Úc Minh Tu. Nhưng hai lần đều tiếp xúc trực tiếp, không biết nếu có khoảng cách…
*Sodi mọi người tớ không nhớ trước đó edit cái nì là gì, maybe linh hồn chi lực hay hồn lực gì đó. Thông cảm nhen, để bao giờ beta lại thì tớ rà cả thể.
Chưa kịp suy nghĩ xong, Úc Minh Tu bỗng cười khẽ, như thể đoán được điều y định làm, hỏi: “Em muốn giết tôi?”
Cũng không đợi Lâm Không Lộc trả lời đã tự đáp: “Đúng thế, em có thể dễ dàng làm được.”
Lâm Không Lộc lắc đầu nhìn anh ta: “Là do anh muốn tổn thương Cố Từ.”
Nếu Úc Minh Tu chỉ là một bug đơn giản, không có ý định giết Cố Từ thì y thực sự sẽ làm theo quy định của Cục Quản Lý Thời Không, tìm cách đưa đối phương về thế giới chủ.
Bởi Úc Minh Tu khác với đám Lộ Nhân Gia và Ninh Giác, anh ta không có mùi máu tanh và ác ôn khiến y ghê tởm. Có lẽ đây cũng là lý do y có thể dễ dàng phát hiện Lộ Nhân Gia, Ninh Giác có vấn đề mà không phải Úc Minh Tu.
Nhưng lúc biết Úc Minh Tu muốn giết Cố Từ, thậm chí còn suýt thành công ở kiếp trước, y hiển nhiên không thể xử sự theo quy tắc được nữa.
Nghe y nói vậy, Úc Minh Tu bật cười bảo: “Quả nhiên, em vẫn bất công như thế, rõ ràng tôi quen biết em sớm hơn anh ta…”
Cố Từ nhíu mày, hắn vô thức nghiêng người, che Lâm Không Lộc càng kín mít.
Lâm Không Lộc thấy kỳ lạ, rõ ràng người quen biết y trước là Cố Từ mới đúng. Nhưng y nhanh chóng nhận ra hẳn Úc Minh Tu đang nói đến khi còn ở thế giới chủ…
“Anh ta vẫn luôn may mắn hơn tôi.” Úc Minh Tu nhìn họ bằng vẻ mặt phức tạp, thở dài: “Vì sao cứ phải chọn anh ta? Thật ra chỉ cần chờ thêm một lát, tôi cũng có thể cứu em…” Cứu em khỏi vật chứa, rời xa đám dồ dại của Thần Điện kia.
Lâm Không Lộc vô cùng ngạc nhiên, vậy mà Úc Minh Tu quen biết y ở thế giới chủ? Nhưng đáng tiếc y đã mất hết ký ức trước khi trở thành mau xuyên viên, hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì.
Cố Từ cũng không hiểu, nhưng hắn có thể nghe hiểu được giữa Úc Minh Tu và Lâm Không Lộc từng có chung quá khứ mà hắn không biết.
Nhận ra điều này khiến Cố Từ càng khó chịu, ánh mắt nhìn Úc Minh Tu lại rét thêm vài phần.
Đúng lúc ấy, cảnh sát vây quanh biệt thự bắt đầu kêu gọi.
Biết mình có thể bị bắn chết bất cứ lúc nào, Úc Minh Tu đột nhiên buông súng rơi tự do, nhìn họng súng đang nhắm chuẩn vào mình bên ngoài cửa sổ, nói: “Đừng căng thẳng, là súng giả thôi.”
Thấy con tin tạm thời an toàn, cảnh sát thở phảo một hơi nhưng cũng không hề lơi lỏng.
Bấy giờ Úc Minh Tu chợt nhảy xuống bậc thang, đi về phía Lâm Không Lộc và Cố Từ, cười bảo: “Thật ra tôi còn có plan B.”
Nói rồi anh ta ấn chiếc đồng hồ trên cổ tay, một mảng sáng lóa lập tức xuất hiện trên đống đổ nát.
Cố Từ vốn cảnh giác cao độ, hắn thấy vậy lập tức đẩy Lâm Không Lộc ra. Nhưng mảng sáng nhanh chóng lan rộng ra toàn bộ sảnh, chỉ rời khỏi đống phế tích thì rõ ràng là vô ích.
Cùng lúc đó, người bên ngoài tưởng Úc Minh Tu định tấn công nên lập tức nổ súng.
Úc Minh Tu khẽ loạng choạng, anh ta theo bản năng chặn bả vai lại, nhưng dòng máu chói mắt vẫn không ngừng chảy qua kẽ ngón tay, tí tách nhỏ giọt.
Lâm Không Lộc vừa xoay người liền nhìn thấy máu tươi, sắc mặt y tức khắc tái đi. Y mau chóng rời mắt, nín thở.
Cố Từ vội kéo y gọn vào lòng, vừa bảo vệ y lùi về phía cửa chính, vừa quan sát Úc Minh Tu.
Thế nhưng hệ thống an ninh thông minh của biệt thự lại kích hoạt ngay lúc ấy, cánh cửa đóng sầm lại.
Sắc mặt Cố Từ sầm xuống, Lâm Không Lộc giơ tay lên, nhắm mắt cảm nhận. Y định phá hủy trận pháp ánh sáng như trước đó.
Úc Minh Tu bị bắn thêm phát nữa, thấy không cầm được máu, anh ta không lại gần Lâm Không Lộc mà lùi lại vài bước.
Anh ta ngồi tựa lưng vào đống đổ nát, ho khan vài tiếng, th ở dốc: “Thật ra tôi cũng không biết mình có thể thành công hay không, nhưng đã đến nước này rồi, có lời nếu không nói ra, chỉ sợ sẽ không cam lòng…”
“Mày nói nhảm nhiều thật đấy.” Cố Từ lạnh giọng.
Úc Minh Tu cười khẽ, bảo: “Nhìn bộ dáng không biết đầu đuôi ra sao của mày, thật sự rất sảng khoái.”
Nói rồi anh ta ho khù khụ, không đợi Cố Từ phản ứng đã nói tiếp: “Có thể chuyện này mày vẫn chưa biết, Tiểu Lộc thích tao hồi trung học chính vì nhìn thấy tao đeo một chiếc vòng tay bằng vỏ sò.”
“Nó được tặng cho mày khi em ấy còn nhỏ, nhưng lại bị mày tùy tay tặng cho tao khiến em ấy nhận nhầm người. Mày nhìn đi, mày cứ thế tùy tiện mà chà đạp tấm lòng của em ấy. Khi không thích thì làm em ấy khổ sở, đến lúc thích rồi thì giả vờ mất trí nhớ lừa em ấy. Vậy nên…”
Úc Minh Tu chẳng nói câu kế tiếp nữa, nhung giọng điệu vô cùng sâu xa.
Hiển nhiên những câu nói ấy không chỉ dành cho Cố Từ. Lừa dối, chà đạp tấm lòng, khiến đối phương nhận nhầm người. Từ những chuyện này, dù thích cũng sẽ có chút bận tâm phải không?
Úc Minh Tu cảm thấy dù sao anh ta cũng sắp rời khỏi thế giới này, thậm chí có khả năng sẽ chết tại đây, có thể châm ngòi một chút thôi cũng được.
Hơn nữa, sau khi Cố Từ biết nguyên nhân chính dẫn đến bi kịch đời trước giữa bản thân hắn và Lâm Không Lộc là bởi nhận nhầm người do vòng tay, có phải sẽ rất hối hận, rất khó chịu hay không?
Đặc biệt hơn, sau khi Lâm Không Lộc biết thân phận Cố Từ ở đời trước đã mau chóng chia tay, tuy rằng có lẽ y đang làm nhiệm vụ nhưng Cố Từ cũng không biết. Có thể tránh được việc liên tưởng rồi hiểu lầm ư?
Về việc liệu mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt hơn vì chuyện này hay không… Ha, cứ như nếu hắn không châm ngòi thì quan hệ của bọn họ có thể không tốt được vậy.
Dù gì cũng đã như vậy, có thể xát muối vào lòng Cố Từ là được.
Quả nhiên sắc mặt Cố Từ khó coi vô cùng tận, vô thức ôm chặt Lâm Không Lộc trong vòng tay mình, trầm giọng hỏi: “Vòng tay đâu?”
Úc Minh Tu cười đầy quái dị: “Bị tao vứt đi rồi.”
Đáy mắt Cố Từ ánh lên vẻ tàn khốc, nhưng hắn không để ý đến anh ta, chỉ tập trung bảo vệ Lâm Không Lộc và đồng thời cố gắng tấn công trận pháp.
Chẳng mấy chốc, Lâm Không Lộc lại cảm nhận được luồng sức mạnh kia.
Không cần nghĩ nhiều, y trực tiếp tấn công đống đổ nát, mảng sáng nháy mắt vỡ tan tành.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Úc Minh Tu cũng không ngạc nhiên, chỉ thờ dài: “Quả nhiên là vậy.”
Ý thức của anh ta kết nối cùng trận pháp, ngay khi nó bị phá hủy, anh ta cũng bị thương nặng, bắt đầu hộc máu.
Dường như anh ta đã bỏ cuộc, nhưng khi ý thức sắp tiêu tan, anh ta bỗng nhìn Lâm Không Lộc, gắng gượng nở nụ cười rồi khẽ bảo: “Ludwig Jean, tên thật của tôi. Tôi thật sự hy vọng… sẽ có cơ hội được gặp lại ngài…Đại nhân của tôi.”
Đôi mắt anh ta dần khép lại, nhanh chóng tắt thở.
Lâm Không Lộc hơi giật mình, y cảm nhận được cánh tay bên hông đột nhiên siết chặt thêm khiến y vô thức ngẩng đầu.
Sắc mặt Cố Từ rất khó nhìn, quai hàm căng chặt, môi mím thành một đường thẳng.
Dường như hắn cảm nhận được ánh mắt của Lâm Không Lộc nên chậm rãi cúi đầu, tròng mắt đen nhánh lại mờ mịt. Thế nhưng hắn không nói không rằng, chỉ khô khốc hỏi: “Em không sao chứ?”
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi, Lâm Không Lộc chợt thấy choáng váng.
Y vốn đã cố chịu đựng sự khó chịu khi thấy máu, nhịn được đến giờ phút tinh thần được thả lỏng tức khắc không nhịn được nữa.
Cố Từ vội vàng bế y lên, bước nhanh ra cửa.
Cùng lúc đó, cảnh sát phá cửa ập vào lướt thoáng qua họ.
Nhân viên y tế nhanh chóng tiến tới, đón Lâm Không Lộc từ trong lòng Cố Từ. Cố Từ buông Lâm Không Lộc xuống, nhưng tay vẫn nắm chặt không rời.
Bác sĩ bên cạnh thấy vậy bèn khuyên: “Anh Cố à, tay anh cũng cần được băng bó.”
Bấy giờ Cố Từ mới nhớ mu bàn tay mình dính máu rồi vội vàng buông ra. Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn đổi bàn tay còn lại để nắm.
Bác sĩ: “…” Thôi, cùng nhau lên xe cả đi.
Cũng may Lâm Không Lộc không chạm phải máu, chỉ hơi choáng nên nghỉ ngơi một lát trên xe liền không sao, chỉ có sắc mặt vẫn tái nhợt.
0687 thấy y không sao mới mừng rỡ khóc lóc: “Tốt quá rồi ký chủ ơi, vừa rồi tui còn tưởng chúng ta cứ thế mà rời xa nhau chứ, hu hu hu…”
Lâm Không Lộc xoa huyệt Thái Dương, đau đầu nói: “Đừng làm ồn.”
0687 lập tức thành thật, được một lúc lại cẩn thận hỏi han: “Cái đó… Đại nhân Ludwig… đã tan biến rồi à?”
“?” Lâm Không Lộc khó hiểu hỏi: “Ai?”
‘Khụ, là Úc Minh Tu ấy, vừa rồi anh ta nói mình tên Ludwig Jean.” 0687 nhỏ giọng.
Lâm Không Lộc lắc đầu, không chắc chắn: “Bình thường thì hẳn là vậy, nhưng cũng không thể nói chắc được.”
0687: “Ồ.”
“Vừa rồi cậu gọi anh ta là đại nhân?” Lâm Không Lộc bỗng bắt lấy điểm mù: “Cậu biết anh ta.”
“Ấy, thuận miệng nói thôi, nhưng đúng là tôi từng nghe một ít lời đồn về anh ta.” 0687 nói.
Lâm Không Lộc trầm mặc, người này từng gặp gỡ y ở thế giới chủ, hình như cũng quen biết người yêu y. Từ đó có thể suy ra người yêu y cũng là người của thế giới chủ.
Thậm chí, Úc Minh Tu có khả năng biết thân phận người yêu y ở thế giới chủ.
Nghĩ đến đây, Lâm Không Lộc bảo 0687: “Nói tôi nghe tin đồn đi.”
0687 thích nhất việc hóng hớt tám chuyện, lập tức kể: “À… Tôi phải nói trước, tôi cũng chỉ nghe được từ những hệ thống khác nên không xác định được tính chân thật đó. Nghe nói anh ta xuất thân từ đại quý tộc trong Đế quốc, nhưng vì có mâu thuẫn với gia đình nên đổi tên thành Ludwig, gia nhập đội đặc công của Hoàng gia. Bởi năng lực anh ta xuất chúng nên được Hoàng đế bệ hạ đánh giá cao, một đường thăng chức thành boss của đội đặc công.”
“Sau này anh ta được điều động vào quân đội, lập được nhiều chiến công. Tuổi anh ta còn trẻ mà đã trở thành một vị tướng của Đế quốc, là cánh tay phải đắc lực của Hoàng đế bệ hạ. Nhưng bảy năm trước, thế lực Thần Điện liên tục tổ chức việc hiến tế máu người sống ngay trong Đế quốc, tôn thờ cái gọi là Thần. Để loại bỏ tế bào ung thư ác tính này, đại nhân Ludwig đã tự mình lẻn vào Thần Điện để nằm vùng…”
“Sau đó sao?” Thấy nó tự dưng dừng lại, Lâm Không Lộc hỏi.
0687: “Khụ, sau này… sau ba năm rồi lại ba năm, anh ta vươn lên trở thành một trong ba người tối cao của Thần Điện. Nhưng đúng lúc ấy, anh ta bỗng thưa với Hoàng đế bệ hạ, bảo Thần Điện tốt lắm, anh ta quyết định đi ăn máng khác, không về Đế quốc nữa.”
Lâm Không Lộc: “…”
0687: “Nghe bảo lúc đó Hoàng đế bệ hạ giận điên người. Theo lời đồn, Ludwig đã yêu phải vị thần kia ở Thần Điện, bị sắc đẹp mê hoặc nên phản bội Đế quốc.”
Lâm Không Lộc: “…”
0687: “À đúng rồi, ban nãy tôi định nói với cậu là sảnh chính của biệt thự này rất giống với Thần Điện phiên bản thu nhỏ. Nghe nói vị thần kia cũng hồng y đầu bạc, tôi thấy là anh ta coi cậu như thế thân, chắc là diện mạo của cậu ở thế giới này khá giống với ông Tà Thần kia.”
Lâm Không Lộc: “…” Cậu nói cũng đúng lúc lắm, với cả ——
“Cậu có từng cân nhắc đến việc… bồi dưỡng thêm cho não bộ không?” Y chợt không nói nên lời.
0687: “?”
Lâm Không Lộc: “Mà thôi.” AI thì bồi bổ cho não kiểu gì chứ? Tên nhóc này cũng không phải chưa từng thăng cấp.
Có điều, từ tin đồn kết hợp với thông tin Úc Minh Tu để lộ, y đã có suy đoán mơ hồ, chỉ còn cần bước nghiệm chứng.
Mặt khác ——
“Úc Minh Tu có vấn đề, tôi đã nhờ cậu báo cáo lên trên. Lần này có tính là sự cố lớn về an toàn không? Tôi suýt thì chết rồi đấy.” Y đột nhiên bảo hệ thống.
0687: “Khụ, có tính.”
Lâm Không Lộc: “Không có bồi thường?”
0687: “Chắc là… có nhỉ.”
Lâm Không Lộc: “Thế sao còn không mau đi xin đi?”
0687 xám xịt đi báo cáo.
Cố Từ vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Không Lộc, thấy y chậm chạp không nói chuyện cùng mình, lòng hắn không khỏi chùng xuống không ngừng.
Phải nói rằng, mấy lời cuối đời Úc Minh Tu cực kỳ hữu dụng, khiến Cố Từ không thể không nghĩ nhiều.
Hóa ra người Tiểu Lộc thích vốn nên là hắn, nhưng hắn lại đưa vòng cho Úc Minh Tu? Còn làm Tiểu Lộc nhận sai người, khiến y hồi trung học hèn mọn theo đuổi Úc Minh Tu lâu như vậy…
Chẳng trách đời trước Tiểu Lộc biết được thân phận thật sự của hắn liền dứt khoát chia tay. Phỏng chừng lúc đó Úc Minh Tu cũng đã nói như thế, có lẽ Tiểu Lộc thậm chí còn thật sự cho rằng hắn chà đạp tấm lòng, tùy tiện đưa vòng tay cho người khác.
Cố Từ không biết Lâm Không Lộc cũng có ký ức kiếp trước, lo rằng y sẽ tin lời của Úc Minh Tu. Hắn trầm lặng một lúc rồi mới khẽ khàng bảo: “Anh thề rằng mình không tùy tiện đưa vòng tay cho gã.”