Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 9: Chúng ta không ở cùng nhau sao?




Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

Trên chiến hạm, Lâm Không Lộc đang nằm trong khoang điều trị để kiểm tra cơ thể, đặc biệt là phần đầu.

Lục Từ vô cảm đứng một bên, vừa nhìn bác sĩ quân y* khám bệnh vừa nghe cấp dưới báo cáo kết quả đấu.

*Mình nghĩ quân y thôi cũng có thể hiểu là bác sĩ quân đội rồi, nhưng mình thấy bên mình vẫn hay gọi là bác sĩ quân y nên mình để vậy nhé.

"...Lần này tổng cổng bắt được tất cả 13 tên tinh tặc, bên ta không có thương vong nào, chỉ là... lại để tên cơ giáp màu đỏ kia bỏ chạy rồi."

Cũng không biết Lục Từ có nghe lọt vào tai không, giơ tay ra hiệu đối phương đi ra trước, sau đó hỏi bác sĩ: "Cậu ta thế nào?"

Bác sĩ quân y là một bác sĩ già có kinh nghiệm, lúc nào khám cũng cau mày, cứ như gặp rắc rối lớn vậy.


Lâm Không Lộc thấy thế, nước mắt lưng tròng hỏi: "Không phải cháu bị bệnh nan y đấy chứ?"

Bác sĩ già nhìn hắn, nhẹ nhành bâng quơ nói: "Không sao, não chấn động, nghỉ ngơi thêm là được."

"Vậy bác vẫn luôn cau mày..."

"Ồ, thói quen nhăn mặt." Bác sĩ già nói.

Lâm Không Lộc: "..."

"Nếu vẫn không yên tâm, khi đến nơi dừng chân thì để bác sĩ ở đó kiểm tra thêm lần nữa. Thiết bị ở đó chính xác hơn." Bác sĩ già bình đạm nói.

"Vậy cậu ta mất trí nhớ..." Lục Từ lại nói.

"Có chút máu bầm, đè lên dây thần kinh trí nhớ. Nhưng không sao, qua một khoảng thời gian là có thể nhớ ra rồi." Vị bác sĩ già vẫn bình thản.

Lâm Không Lộc nghe vậy mới hoàn toàn nhẹ nhõm. Có vẻ như hắn để 0687 tạo ra tình trạng não giả đã thành công, thiết bị không phát hiện ra bất thường nào.

Thật sự mất trí nhớ? Lục Từ nhíu mày, lại hỏi: "Khoảng bao lâu?"


"Khó nói." Bác sĩ già vừa thu dọn đồ đạc vừa đáp "Nhanh thì vài tuần, lâu thì mấy tháng, nhưng không phải vấn đề lớn."

Lục Từ: "..."

*

Sau khi xác nhận Lâm Không Lộc thật sự mất trí nhớ và không có vấn đề gì nghiêm trọng, Lục Từ dẫn người đi.

Lâm Không Lộc giống như một bé thỏ trắng đơn thuần, ngoan ngoãn đi theo sau.

"Anh thật sự là chồng chưa cưới của tôi à?" Hắn ngửa đầu tò mò hỏi.

"Ừ." Lục Từ không muốn trả lời.

Y nghi ngờ lúc đó não y bị rút ra rồi, thế mà lại nói ra thân phận này, như thể đang ghen tuông vậy. Có lẽ bộ não và phần số liệu hóa kia không tương thích, tạo thành bug.

Y mặt không biểu cảm nghĩ.

"Nhưng người chạy trốn kia cũng nói anh ta là chồng chưa cưới của tôi. Tôi có hai người chồng chưa cưới á?" Lâm Không Lộc vô cùng "ngây thơ" hỏi.

"Không, phải." Mặt Lục Từ có chút đen lại.


"Ồ." Tiểu Lộc ngây thơ suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy là tôi yêu hai người cùng một lúc?"

Lục Từ đột nhiên dừng lại, Lâm Không Lộc không kịp dừng, đâm sầm vào người y, vội xoa mũi lùi về phía sau, khó hiểu nhìn lên.

Lục Từ xoay người, nâng tay ấn vào bờ vai gầy nhỏ của thiếu niên, buộc hắn phải lùi lại, cho đến khi bị dồn vào tường.

"Muốn biết?" Lục Từ cúi người, nhìn thẳng hắn, không nhìn ra cảm xúc.

Lâm Không Lộc nét mặt bất an, như thể có chút sợ hãi.

"Vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết." Lục Từ vô cảm nói "Cậu chỉ có một người chồng chưa cưới, chính là tôi. Nhà cậu đột nhiên gặp phải biến cố, để giải sầu nên đã đến tiền tuyến cùng tôi. Nhưng cậu lại trèo tường, yêu một tên công tử bột, còn muốn chạy trốn với đối phương. Khi nãy chính là tên công tử bột cậu đang muốn chạy trốn cùng, bị tôi bắt ngay tại chỗ. Đã hiểu chưa?"
Lâm · trợn mắt há hốc mồm · Lộc: "..." Nếu không phải giải vờ mất trí nhớ, tôi đã tin thật rồi.

Lục Từ nói xong thì buông lỏng bàn tay đang giữ chặt hắn, xoay người tiếp tục đi về sảnh điều khiển chiến hạm.

Lâm Không Lộc sững sờ một lúc, sau đó vội vàng đuổi theo, nói: "Tôi không tin."

Thấy Lục Từ không để ý tới mình, hắn nói tiếp: "Anh đẹp hơn anh ta rất nhiều, sao tôi lại đi thích anh ta mà không thích anh?"

Lục Từ: "..."

"Mắt cậu mù." Y nói với vẻ mặt vô cảm.

Lâm Không Lộc cứng họng, nhưng không nản chí, lại nói: "Chắc chắn là do anh đối xử với tôi không tốt nên tôi mới bỏ trốn với người khác."

Cậu lại còn rất đúng lý hợp tình?

Lục Từ liếc hắn, nói: "Tôi đối xử với cậu rất tốt."

Lâm Không Lộc: "Thật sao? Tôi không tin."

Lục Từ: "Tin hay không thì tùy."
Lâm Không Lộc: "Nếu anh thật sự tốt với tôi, vậy tại sao trên người tôi không có mùi pheromone của anh?"

"?!" Lục Từ hơi khựng lại, trong mắt mang theo chút không tin nổi nhìn hắn.

"Tôi thành niên rồi đúng không?" Lâm Không Lộc cau mày, nói năng đầy lý lẽ hùng hồn "Tiêm thuốc ức chế trong thời gian dài không tốt cho sức khỏe. Nếu tôi đã thành niên, lại có một người chồng chưa cưới, chồng chưa cưới còn đối xử với tôi rất tốt, vậy tại sao lại không giúp tôi đánh dấu tạm thời, giảm vớt vấn đề kỳ phát tình?"

Lục Từ: "..." Cậu là một Omega, có biết cái gọi là giữ mình không?

Sắc mặt y phức tạp, nói: "Tôi tôn trọng cậu."

Đây là mất trí nhớ à? Đây là biến thành ngu đi?

"Cậu... rốt cuộc còn nhớ bao nhiêu?" Lục Từ hỏi.

Lâm Không Lộc giả vờ nghĩ, nói: "Tôi nhớ... năm nay tôi là học sinh cuối cấp ba, sắp thành niên. Ba ba nói ngày mai sẽ có khách đến nhà, là con trai của một người bạn cũ, tên là, tên là..."
"Lục Từ?" Lục Từ bổ sung thay cậu.

"Đúng rồi." Lâm Không Lộc lập tức gật đầu, nói "Ba ba nói ngày mai tôi ngoan một chút."

Sắc mặt của Lục Từ rất phức tạp, ký ức của thiếu niên thực sự đã quay trở lại trước khi bọn họ gặp nhau, vừa vặn hoàn toàn không nhớ rõ y. Trùng hợp như vậy?

Điều này đúng là... rất thú vị.

"Đúng rồi, có phải anh tên là Lục Từ không?" Lâm Không Lộc vẫn đang giả vờ là một bé con tò mò, hỏi đông hỏi tây "Anh thật sự là chồng chưa cưới của tôi? Vậy pheromone của anh là mùi gì? Tôi cảm thấy chúng ta cần phải tìm hiểu nhau lại một lần nữa. Tôi thích hương cam, anh có phải không?"

Nói rồi còn như một động vật nhỏ nhoài người lên hít hít.

"Không phải." Lục Từ lập tức đẩy hắn ra, thấy thiếu niên lộ ra vẻ khó hiểu lẫn tủi thân, lại cảm thấy mới mẻ.
Thế mà thiếu niên sau khi mất trí nhớ lại không ghét y, mà còn giống một con chim non, có chút ỷ lại vào y.

Đã từng ghét y đến vậy, hiện giờ lại có thiện cảm với y. Vậy chờ đến lúc khôi phục trí nhớ...

Lục Từ đột nhiên cảm thấy, mọi thứ trở nên thật thú vị.

Y đưa tay lên xoa xoa đầu thiếu niên, giọng nói cũng dịu dàng đi vài phần, nói: "Xin lỗi, đúng là tôi đã nói dối em."

Lâm Không Lộc: "?"

"Em không trèo tường, chúng ta cũng rất yêu nhau, hơn nữa còn sắp kết hôn rồi. Em có thể nhờ anh trai xác thực chuyện này." Lục Từ nói dối không chớp mắt "Nhưng nhà em thật sự đã xảy ra chút chuyện, em muốn giúp đỡ nên đã năn nỉ tôi đưa em đến tiền tuyến để cùng nhau điều tra."

"Vừa rồi chiến hạm cập bến tiếp tế, em không nghe lời tôi, xuống tàu chạy loạn, suýt nữa thì bị bọn tinh tặc bắt đi, còn làm bản thân mất trí nhớ. Tôi quá tức giận nên mới nói vài câu hù dọa em, Tiểu Lộc sẽ không trách tôi chứ?"
Lâm Không Lộc: "..." Boss à, anh mới thật sự là ảnh đế đó.

"Đương nhiên là không." Tiểu Lộc đơn thuần lắc đầu, thông cảm nói "Anh cũng chỉ là lo lắng em thôi."

"Ừm." Lục Từ rất hài lòng với phản ứng của hắn, lừa dối xong thì xoay người tiếp túc đi về phía trước.

Nhưng vừa đi được hai nước, tay bỗng nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy, Lục Từ cứng đờ.

Dường như ý thức được sự khác thường của y, Lâm Không Lộc ngẩng đầu, mím môi cười với y: "Sao vậy?"

"Không... có gì." Lục Từ bình tĩnh thu lại ánh mắt, muốn rút tay về, nhưng lại cảm thấy không ổn nên đành phải kìm lại.

Cảm giác này quá kỳ lạ, hóa ra bàn tay của Omega lại nhỏ như vậy, mềm như thế...

Lục Từ cảm giác toàn bộ cánh tay phải đều căng cứng đến mức không phải của mình.

Cuối cùng cũng đến sảnh điều khiển, tìm được cớ buông tay thiếu niên ra, như trút được gánh nặng nói: "Chờ ở đây một lát, tôi đi xem vệ sĩ mèo máy của em đã sửa được chưa."
Lâm Không Lộc: "Oa, em còn có vệ sĩ? Không thể đi cùng nhau sao?"

"Không thể." Lục Từ lập tức từ chối, ý thức được giọng điệu của mình có vẻ hơi nghiêm khắc, nói chậm lại "Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, nghe lời."

Lâm Không Lộc đơn thuần như vậy, đương nhiên là nghe lời.

Sau khi y rời đi, 0687 trong đầu thở dài: "Nguy cơ này cuối cùng cũng qua rồi."

Lâm Không Lộc: "Ừ."

"Đúng rồi, ký chủ." 0687 lại báo cáo: "Tôi đã báo cáo tình huống mà cậu đã đề cập trước đó, bên trên nói việc điều tra cần thời gian, bảo cậu cứ tùy cơ ứng biến trước. Cái đó... lãnh đạo còn nói, xét thấy tình huống đặc thù, cậu có thể tự do phát huy, không cần phải nghiêm ngặt tuân theo kịch bản, chỉ cần thế giới không sụp đổ là được. Nếu lần này sụp đổ lần nữa thì sẽ không còn cơ hội khởi động lại."
Lâm Không Lộc: "..." Trong tình huống hiện tại, tôi muốn nghiêm ngặt tuân theo kịch bản cũng không có khả năng.

0687: "Còn bug kia..."

"Tạm thời mặc kệ gã đã." Lâm Không Lộc nói.

0687: "?"

"Nếu gã sống lại, còn là người làm nhiệm vụ, vậy giữ lại vẫn còn có tác dụng."

0687: "Ố?"

"Khúc mắc kiếp trước của Lục Từ cần được giải trừ, tôi không thể đội mãi cái nồi đen kia được, giải quyết mấy thứ này cần phải dựa vào bug tặng người đầu, cậu nói có phải không?" Lâm Không Lộc mỉm cười nói.

0687: "À."

"Đúng rồi, sửa lại chip trí nhớ của Miêu Miêu chưa?" Lâm Không Lộc lại hỏi.

"Sửa rồi, một số dữ liệu ký ức quan trọng đã bị tôi đóng kín rồi. Cả Lance lẫn nam chính chắc chắn sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường." 0687 nói ngay lập tức.

"Vậy là tốt rồi." Lâm Không Lộc nhẹ nhõm.
Không phải hắn muốn "ngược đãi" Miêu Miêu, mà thật sự là boss Lục khó đối phó quá.

"Chỉ có thể để Miêu Miêu tủi thân một chút, sau khi về mua cho nó một viên đá năng lượng tốt nhất để bù đắp vậy." Lâm Không Lộc thở dài.

*

Trong một phòng nghỉ ở bên trái sảnh điều khiển, Lục Từ được biết từ Lance rằng Miêu Miêu đã bị mất một số dữ liệu bộ nhớ, y nhẹ nhàng thở ra nhưng đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ.

Chủ nhân và AI đều bị "mất trí nhớ", trùng hợp đến thế?

"Chỉ mất dữ liệu bộ nhớ cách đây không lâu?" Lục Từ lại nghi ngờ lần nữa.

"Nhiều hơn nữa." Lance cứng nhắc trả lời "Còn một số dữ liệu không liên quan, nhưng hệ thống này thỉnh thoảng sẽ bị mất dữ liệu, cho nên mới bị quân đội loại bỏ. Tôn trọng quyền riêng tư của AI, tôi sẽ không mở ra nhìn kỹ."
"Ừ." Lục Từ gật đầu "Giúp nó nâng cấp, cải tiến hệ thống một chút."

"Nam chính lại nghi ngờ." 0687 nhìn trộm cảnh này, lập tức báo cho Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc: "..."

Sau khi Lục Từ quay lại, ánh mắt quả nhiên thêm vài phần suy tính. Y không nói gì, nhưng sẽ vô tình kiểm tra phản ứng bản năng của Lâm Không Lộc trong lúc hắn lơ đãng.

"...Không còn cách nào khác rồi, xem ra phải dùng chiêu lớn." Lâm Không Lộc nói với 0687.

Chiến hạm phải đi thêm 6 tiếng nữa, khi nghỉ ngơi, Lâm Không Lộc cầm gối lên và chạy đến gõ cửa "cộc cộc" phòng Lục Từ.

Sau khi cánh cửa mở ra, hắn không nói lời nào, lách đối phương chui vào phòng.

Lục Từ: "..."

Y quay đầu lại một cách khó hiểu, thì thấy thiếu niên đã chui vào ổ chăn, mà còn đang đợi y với vẻ mặt ngoan ngoãn.

Sắc mặt Lục Từ tối sầm lại, hỏi: "Làm gì vậy?"
"Ngủ đó?" Lâm Không Lộc vẻ mặt vô tội "Chúng mình sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ không phải mình ngủ cùng nhau sao?"

"Không, phải!" Lục Từ nghiến răng nghiến lợi.

"Nhưng mà, sắp đến tiền tuyến rồi."

"Vậy nên?"

"Em là O mà." Lâm Không Lộc nghiêm túc nói "Tiền tuyến nhiều A như thế, vì sự an toàn hàng đầu, không phải em nên ở với anh nhiều hơn, dính dính hơi thở của anh để những A khác không dám đến sao?"

Đây là cái logic thần thánh gì?

Trán Lục Từ nổi đầy gân xanh, chỉ vào cửa nói: "Bây giờ, ngay, lập tức, đi ra ngoài cho tôi."

Y sai rồi, cậu ấm kiêu căng ngạo mạn, sao có thể làm ra loại chuyện này? 80% là thực sự mất trí nhớ!

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lance: Chủ nhân ngài có được không?

Hết chương 9