Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 17: Em ấy không mất trí nhớ




Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

Không cần thuốc ức chế? Có ý gì?

Hai mắt Lâm Không Lộc toát ra vẻ mờ mịt, y mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được, suy nghĩ của y nhanh chóng bị pheromone làm cho rối loạn.

"Rượu mơ xanh..." Dường như y thoáng ngửi được hương rượu mơ xanh, mát lạnh, chua ngọt, thơm ngát, làm y không nhịn được mà muốn thân cận.

Lục Từ nói bên tai y: "Tôi muốn đánh dấu em tạm thời, đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu. Nếu gật đầu, em..." Đời này đừng hòng chạy trốn.

Lâm Không Lộc đã gần như không thể suy nghĩ, theo bản năng bèn gật đầu, gật xong mới mơ hồ nghĩ: Đánh dấu là cái gì? Hình như là một giả thiết gì đó trong thế giới ABO, đánh dấu tạm thời, chắc vấn đề không lớn...

Đôi mắt Lục Từ đen nhánh như mực, tựa như đang đè nén điều gì đó. Hắn nắm gáy thiếu niên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trước khi thiếu niên kịp tỏ ra bất mãn thì bỗng nhiên hôn lấy đối phương.


"Tôi tha thứ cho em." Giọng hắn khàn khàn, nhưng nụ hôn lại nhẹ nhàng, phóng thích pheromone từng chút một để xoa dịu thiếu niên.

"Tôi không muốn sống trong quá khứ."

"Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa."

"Nếu em vĩnh viễn không nhớ ra, chúng ta sẽ vĩnh viễn yêu nhau."

Hắn dường như đang tự lừa mình dối người.

"Nếu một ngày nào đó em nhớ lại, vậy thì nhất định phải tiếp tục yêu tôi, nếu không..."

Nếu không thì sao?

Lục Từ cười khẽ, giọng nói trầm hơn, gần như nỉ non: "Không có nếu không, cả đời này em chỉ có thể yêu anh."

"Anh nói nhảm nhiều quá..." Giọng nói Lâm Không Lộc đã chan chứa nức nở.

Y nghe thấy những gì Lục Từ nói, nhưng suy nghĩ hỗn loạn khiến y không còn sức lực để mà phân biệt.

Lục Từ tựa như cười một tiếng.

Lâm Không Lộc cảm nhận hắn ghì chặt cổ mình, nụ hôn rơi xuống nhẹ tựa lông hồng, rồi sau gáy có chút đau nhức, cả người cứng đờ trong nháy mắt.


Pheromone mạnh mẽ chậm rãi rót vào tuyến thể, hương rượu mơ xanh từ từ lan tỏa, cường thế không thể chối từ. Lâm Không Lộc cảm thấy tê dại, choáng váng, giống như một chú mèo đang say.

Y chưa bao giờ có loại cảm giác kỳ diệu như thế này, thậm chí không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi hoàn toàn tỉnh táo thì đã ở trên xe huyền phù rồi.

"Em... làm sao vậy?" Giây phút tỉnh táo, y vẫn còn hơi mê mang.

Lục Từ vừa đắp áo khoác lên người y, nghe xong liền khựng lại, vô thức hỏi: "Lại mất trí nhớ?"

"Khụ khụ." Lâm Không Lộc cuối cùng cũng nhớ ra chuyện xảy ra trước đó, mặt lập tức đỏ bừng, lắc đầu: "Không, không có."

Nói một hồi, phát hiện Lục Từ không có bất kỳ phản ứng gì, y quay đầu lại nhìn, thấy đối phương dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Lâm Không Lộc: "?!!" Xa cách thế sao? Đúng là nhổ răng vô tình, cắn xong là không quý trọng nữa?

"Này?" Y khẽ đá đối phương, lực rất nhẹ, hỏi: "Có phải lúc trước anh... đánh dấu em tạm thời không?"

Khi nói lời này, khuôn mặt y vẫn còn chút đỏ.

Lục Từ mở mắt nhìn y, như đang hỏi: Em không tự mình cảm nhận được?

"Anh, sao anh lại thế này vậy? Hôm sinh nhật đó cũng thế." Cậu ấm bắt đầu không vui, rối rắm hỏi: "Có phải anh là loại... tra A thích lừa O tới tay rồi vứt bỏ không? Tại sao..." Hôn xong, đánh dấu xong, lại coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Em cảm thấy, anh nên có phản ứng mới đúng?" Giọng nói Lục Từ khàn khàn, trong mắt hiện lên cảm xúc khó phân biệt.

Cậu ấm lại đỏ mặt, hơi dè dặt: "Cũng không phải, nhưng mà... Anh, anh... Em, em..."

"Mình kết hôn đi." Lục Từ bỗng nói.
"A?" Cậu ấm ngẩn người.

"Anh nói, mình hãy kết hôn." Lục Từ lặp lại, ánh mắt tối đi vài phần.

Thật ra hắn không bình tĩnh như thiếu niên nghĩ, hiện giờ hắn... tâm trạng hắn vô cùng tốt. Kiếp trước kiếp này chưa từng suиɠ sướиɠ đến vậy, nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chỉ để che đậy cảm xúc.

Hắn sợ khi mở mắt ra sẽ cứ nhìn chằm chằm vào thiếu niên, dọa đối phương mất.

"Em không muốn?" Thấy thiếu niên ngốc ngốc không phản ứng, Lục Từ nhíu mày, vô thức siết chặt tay.

"A? Sẵn, sẵn lòng." Lâm Không Lộc gật đâu, song lại cảm thấy không chân thật.

Chưa gì đã cầu hôn? Y còn đồng ý rồi? Nhanh, nhanh quá rồi...

Y lặng lẽ kéo áo khoác của Lục Từ trên người lên che đi khuôn mặt đang dần nóng lên, nhưng cầm lòng không đậu muốn nhìn phản ứng của Lục Từ, vì thế lại dời áo xuống chun chút, để lộ một đôi mắt mèo, len lén liếc nhìn.
Sắc mặt của Lục Từ vẫn bình thường, chỉ là bàn tay đang nắm chặt trên đầu gối đã buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt, hoàn toàn tiết lộ nội tâm của hắn cũng vô cùng bồn chồn.

Nhận thức được ánh mắt của thiếu niên, hắn vội ho một tiếng che giấu, kéo áo thiếu niên lên, che khuất cặp mắt xinh đẹp kia đi.

Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại kéo áo xuống, cúi người hôn nhẹ lên trán thiếu niên, ra vẻ trấn tĩnh: "Che hết sẽ ngột ngạt."

Lâm Không Lộc: "..." Nếu không phải lỗ tai anh đỏ bừng, tôi sẽ tin.

*

Lục Từ tự mình lái xe chở Lâm Không Lộc về nhà Lâm, đồng thời đến thăm luôn.

Dù sao hắn đánh dấu tạm thời cậu ấm được nuông chiều trong lòng bàn tay của người ta, không thể không biểu đạt gì.

Cha Lâm biết hắn tới cầu hôn, còn ngoài ý muốn đánh dấu tạm thời con nhỏ của mình, trong lòng hỗn loạn.
Vui mừng, chắc chắn là có. Cuối cùng cũng tu thành chính quả với nhóc oan gia này cũng không dễ dàng gì. Ông cũng coi như hoàn thành lời nhắn nhủ của người vợ đã mất và đôi vợ chồng bạn học cũ.

Nhưng khi nghĩ đến việc con út thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, ông lại sợ hãi, tức vì tên nhóc này không cẩn thận.

Vốn dĩ, cha Lâm muốn đợi con nhỏ lấy lại trí nhớ thì hãy nói đến chuyện kết hôn. Nhưng hiện giờ cũng đã đánh dấu tạm thời, vợ chồng son này lại âu âu yếm yếm, trước mặt ông còn thường liếc mắt đưa tình trêu chọc nhau, như coi ông bị mù vậy.

Cha Lâm nhìn thật sự ê răng, không thể nói ra câu "để suy nghĩ thêm".

Lâm Sương Lạc mới biết chuyện em trai mất trí nhớ, cũng không đồng ý kết hôn trước khi Lâm Không Lộc nhớ lại. Nhưng cũng giống cha Lâm, thấy em nhỏ nhà mình ngây ngốc đắm chìm trong tình yêu, thở dài thườn thượt, cũng bỏ cuộc.
Nhưng khi ở riêng, anh vẫn nhắc nhở Lục Từ: "Kết hôn là chuyện trọng đại, hai đứa phải suy nghĩ cẩn thận, lỡ đâu em ấy nhớ lại, mọi chuyện..."

"Không sao." Lục Từ ngắt lời anh, ánh mắt bình tĩnh "Tôi tin đây là con người thật của em ấy. Hơn nữa tình cảm là thật sự tồn tại, nếu sau khi em ấy nhớ lại nhất thời không thể chấp nhận, tôi sẽ cho em ấy thời gian, từ từ dung hòa."

"Vậy là tốt rồi." Lâm Sương Lạc buông bỏ tia nghi ngờ cuối cùng của mình.

Sau khi trưởng bối đồng ý, hai người bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, Lục Từ cố ý đến quân bộ xin nghỉ phép dài hạn.

Lãnh đạo nhìn hắn, lại nhìn hắn, khó hiểu: "Không phải cậu vừa mới hết kỳ nghỉ à?"

Lục Từ đã làm việc vô cùng chăm chỉ trên tiền tuyến trong những năm qua, thậm chí lãnh đạo còn ép hắn nghỉ. Nhưng không ngờ đã không nghỉ thì thôi, vừa nghỉ đã nghiện rồi.
Lục Từ nghe xong, khẽ nhếch môi, trong mắt hiện lên ý cười không thể che lấp: "Lần này xin nghỉ phép để kết hôn."

Lãnh đạo: "..." Mợ, ra là cơm chó.

Chuẩn bị cho lễ cưới, Lục Từ mua một căn biệt thự ở Thủ Đô Tinh dựa theo sở thích của cậu ấm, dự định làm thành nhà tân hôn. Biệt thự cách trang viên nhà Lâm rất gần, thuận tiện cho cậu ấm về nhà.

Lục Từ không để ý đến chi phí ăn mặc của mình, nhưng đối với cậu ấm mà nói, hắn muốn dành cho y những điều tốt nhất. Đặc biệt, cậu ấm vẫn luôn được nuông chiều từ bé đến lớn, Lục Từ không muốn y cảm thấy tủi thân sau khi kết hôn với hắn.

Trên thực tế, Lục Từ không hề nghèo. Sau khi cha hắn qua đời, đã để lại không ít di sản cho hắn và mẹ Lục. Sống lại rồi hắn lại mua quặng tinh đã giam giữ hắn ở kiếp trước.
Quặng tinh vẫn chưa bị Liên Bang khai thác thành ngục giam giam giữ tù nhân. Theo luật Liên Bang, ai mua thì sẽ thuộc về người đó, bao gồm tất cả khoáng sản chưa bị phát hiện trên quặng tinh.

Kiếp trước khi Lục Từ bị nhốt trên quặng tinh, hắn đã tình cờ phát hiện một loại khoáng thạch mới có thể tạo ra vật liệu biến hình, đây là tài phú khổng lồ được cất giấu.

Vậy nên nếu tính thật ra thì tài sản của hắn không kém gì nhà họ Lâm.

Nhưng cậu ấm không biết, thấy hắn mua căn biệt thự lớn như vậy, tức khắc đau lòng, nói: "Sao lại tiêu tiền bừa bãi vậy được? Ba ba nói tiền anh là do anh dùng cả mạng để kiếm được trên tiền tuyến, còn bảo em phải hiểu chuyện chút, cần tiền thì về nhà xin ông ấy..."

Lục Từ lập tức đen mặt, nghiến răng: "Không cần, anh nuôi nổi vợ."
"Vậy, vậy à?" Cậu ấm nghi hoặc.

Lục Từ xoa đầu y, nói: "Đừng nghĩ tới việc đó nữa, xem trước xem muốn sắp xếp thế nào đã."

Cậu ấm nghe vậy lập tức có hứng thú, chạy "bình bịch" lên lầu xem phòng.

Lục Từ nhìn bóng lưng thiếu niên, khóe môi bất giác gợi lên ý cười. Hóa ra tiêu tiền vì người mình thích sẽ thực sự mang lại cảm giác thỏa mãn.

"Chủ nhân? Chủ nhân?" Giọng nói của Lance bỗng đánh gãy hắn.

Lục Từ hoàn hồn, hỏi: "Chuyện gì?"

Lance: "..." Ngài cứ cười như vậy lâu lắm rồi, nói thật, có hơi ngớ ngẩn.

Nhưng có cho nó thêm mười con chip nữa nó cũng không dám nói thật, chỉ nghiêm túc nói: "Hôm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, ngài bảo tôi sửa camera đã sửa được rồi."

Nó không nhắc tới chuyện này, Lục Từ cũng gần như quên mất. Ngày hôm đó có vẻ không phải là chuyện ngoài ý muốn, cần điều tra rõ là ai đã làm.
Chỉ là vừa đúng lúc Lâm Không Lộc xuống nhà, hắn bèn nói với Lance: "Đợi chốc thì xem."

Lâm Không Lộc hiển nhiên rất thích nơi này, vui vẻ: "Em mới hẹn nhà thiết kế rồi, mời người ta đến tham khảo chút, giờ đến studio trước."

"Anh đưa em." Lục Từ vô thức nói.

"Nhưng em muốn cho anh một điều bất ngờ." Lâm Không Lộc nói đầy mong đợi, như thể có ánh sáng trong mắt.

Lục Từ bật cười, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

*

Sau khi nhìn thiếu niên rời đi, Lục Từ và Lance vào phòng làm việc, xem camera giám sát đã được sửa chữa.

Thật ra, ban đầu hắn nghi ngờ Triệu Hoài động tay động chân, nhưng có người đã xóa camera trước Triệu Hoài một bước, cách làm vô cùng cao siêu, Lance cũng phải tốn rất nhiều công sức mới khôi phục được một phần dữ liệu. Điều này chứng tỏ sau lưng còn có người động thủ.
Lục Từ kiên nhẫn xem, nhưng khi nhìn đoạn hội thoại lần thứ hai giữa Triệu Hoài và Lâm Không Lộc, biểu tình hắn đột nhiên cứng lại, nói với Lance: "Quay lại, vặn âm thanh và hình ảnh lên hết cỡ."

Sau khi mọi thứ được phóng đại, camera cho thấy rõ ràng rằng khi Triệu Hoài giải thích thân phận mình, Lâm Không Lộc đột nhiên bừng tỉnh, nói "Hóa ra là cậu", chỉ là còn chưa nói xong từ "cậu" thì khóe mắt nhìn lướt qua thấy hắn đến gần, rồi bỗng nhiên đổi thành "Tôi không nhớ".

Trái tim Lục Từ chợt chùng xuống. Hắn nhớ, Triệu Hoài chuyển đến Nhất Trung Thủ Đô Tinh muộn hơn hắn. Sau khi Lâm Không Lộc mất trí nhớ, trí nhớ dừng lại ở thời điểm hắn vừa chuyển đến Nhất Trung Thủ Đô Tinh. Không có đạo lý không nhớ rõ hắn, mà lại nhớ người nhập học muộn hơn là Triệu Hoài.
Đặc biệt, phản ứng ban đầu của thiếu niên rõ ràng là nhớ rõ, nhưng khi nhìn thấy hắn lại giả như không nhớ.

Trong thoáng chốc, một suy nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu ——

"Em ấy lừa mình?" Ngón tay Lục Từ khẽ run "Em ấy không mất trí nhớ..."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Khụ khụ, tình cảm đã có, có thể bắt đầu máu chó ~~

Lục Từ: ... Em ấy lừa tôi?

Tác giả: Hãy tự tin lên, bỏ dấu chấm hỏi đi.

Lâm Không Lộc: Tôi sẽ bị giam trong phòng tối chịu đủ loại tra tấn à?

Tác giả: Nghĩ gì thế? Chúng ta đây là văn Tấn Giang đó.

Hết chương 17