Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 13: Cậu ấm quá yếu ớt




Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

Ngày hôm sau, khi Lâm Không Lộc đến văn phòng của Tống Thanh Hủ thì đối phương cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ cho y.

Thấy y đi vào, Tống Thanh Hủ ấn nút trên bàn, phòng làm việc lập tức kích hoạt hệ thống an ninh, tiến vào chế độ chống nghe trộm.

"Ngồi xuống trước đi." Tống Thanh Hủ nói.

Lâm Không Lộc ngồi xuống, anh đẩy một con chip có kích thước bằng móng tay được bao bọc bởi màng phim sang.

"Đây là?" Lâm Không Lộc đã đoán được nó là gì, nhưng y vẫn hỏi theo bản năng.

"Chip bộ nhớ thu phát thông tin của 'Bình Minh'." Tống Thanh Hủ cười gượng.

"Bình Minh" là tàu chỉ huy chính của hạm đội do Lâm Sương Lạc chỉ huy. Hai tháng trước, kẻ địch xâm chiếm tinh vực liên bang số tám, Lâm Sương Lạc được lệnh dẫn đầu hạm đội để ngăn chặn kẻ địch. Sau chiến thắng bi thảm, anh bị buộc tội lờ lệnh rút lui, gây ra thương vong nặng nề không cần thiết.


"Bình thường trên tàu sẽ có hai con chip như vậy. Một con dùng bình thường và một con dự phòng, thỉnh thoảng mới được sử dụng." Tống Thanh Hủ nói. "Vào đêm anh trai em được đưa về thủ đô để điều trị, anh ấy đột nhiên gọi cho anh và bảo anh lấy con chip dự phòng đi. Sau đó không còn liên lạc nữa."

"Anh đoán rằng có thể có chuyện gì đó đã xảy ra với anh ấy vào thời điểm đó. Sau khi lấy con chip dự phòng, anh thay bằng một con chip vô dụng khác. Ngày hôm sau, quả nhiên có người đến điều tra, và sau đó tất cả mọi người đều bị gọi đến thẩm vấn."

"Con chip có vấn đề?" Lâm Không Lộc hỏi.

Tống Thanh Hủ gật đầu, nhớ lại: "Dựa theo câu hỏi của bọn họ, anh suy đoán anh trai em có thể bị buộc tội không tuân lệnh, dẫn đến thương vong nặng nề trong hạm đội. Nhưng sau khi kiểm tra chip dự phòng, đúng là 'Bình Minh' đã nhận được lệnh rút lui. Nhưng ngay sau đó lại nhận được lệnh từ cấp trên, nói rằng còn dân thường ở hậu phương chưa được sơ tán, yêu cầu phải tử thủ."


"Nhưng trên chip chắc chắn không có ghi như vậy, nếu không anh trai em sẽ không bị điều tra lâu đến thế." Lâm Không Lộc lập tức oán giận khi nghe điều này.

Tống Thanh Hủ gật đầu: "Anh đoán con chip chính đã bị động tay động chân, có người cố ý hãm hại."

Vừa nói, anh vừa đặt con chip lên bàn, đưa cho Lâm Không Lộc, nghiêm túc nói: "Đây là bằng chứng duy nhất có thể rửa sạch cho anh trai em. Anh và những người khác đang bị giám sát, nếu có hành động khác thường nào chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Vì vậy, hãy giữ nó an toàn, đưa nó đến Thủ Đô Tinh."

Lâm Không Lộc cẩn thận nhận lấy, trịnh trọng nói: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ làm được."

Nhìn thấy vẻ mặt nhỏ nhắn lại cương nghị, nghiêm túc và thận trọng của thiếu niên, Tống Thanh Hủ đột nhiên cười lớn.

Dễ thương ngoan ngoãn như thế, dù là Omega anh cũng không cưỡng lại được. Nghĩ đến đây, Tống Thanh Hủ không khỏi thở dài: Thượng tá Lục thật là may mắn.


"Đương nhiên, em cũng có thể giao nó cho chồng chưa cưới của em giữ." Anh không nhịn được trêu chọc một câu.

Lâm Không Lộc: "?" Anh đây là không tin tưởng tôi.

"Anh có thể thấy anh ta thực sự yêu em, lúc trước anh đã nghĩ nhiều rồi." Tống Thanh Hủ lại nói.

Lâm Không Lộc: "??" Bác sĩ Tống, không tính gặp bác sĩ khoa nhãn à? Anh ta hẳn đang thầm nghĩ siết chết tôi đấy.

Thấy cậu bối rối, Tống Thanh Hủ đưa tay xoa đầu cậu: "Khi yêu một người, ánh mắt và phản ứng bản năng sẽ không thể lừa được người khác."

Lúc trước anh không lấy con chip ra vì lo lắng thượng tá Lục lợi dụng thiếu niên để lừa lấy bằng chứng. Nhưng tai nạn ngày hôm qua đã khiến anh xua tan nghi ngờ, nhất định phải thật sự thích mới có thể không để ý đến tính mạng cứu người trong thời khắc nguy cấp.
Tống Thanh Hủ cảm thấy trước đây có lẽ mình đã quá cẩn thận.

Hơn nữa, vụ việc lần này rõ ràng là có kẻ đang nhắm vào những người thân cận với Lâm Sương Lạc, muốn đào tận gốc. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng anh quyết định giao bằng chứng cho Lâm Không Lộc và Lục Từ.

Khi anh xoa đầu Lâm Không Lộc, y mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, vô thức hỏi: "Anh bị thương sao?"

Tống Thanh Hủ khựng lại, đưa tay về rồi vén tay áo lên, thấy băng gạc rỉ máu, anh không khỏi nở nụ cười: "Cái mũi thính như vậy à."

Lâm Không Lộc lập tức hiểu ra, chắc chắn bị điều tra rất nhiều lần nên để không bị phát hiện, Tống Thanh Hủ đã cấy con chip vào cánh tay của mình.

Trên thực tế, cấy vào cánh tay cũng sẽ bị dụng cụ phát hiện ra. Nhưng Tống Thanh Hủ là bác sĩ, đến giới tính còn có thể che giấu, khẳng định cũng có cách đặc biệt nào đó để che giấu con chip.
Nghĩ vậy, Lâm Không Lộc nắm chặt con chip trong tay, vẻ mặt trở nên càng trịnh trọng.

Tuy nhiên, khi mắt y thoáng thấy màu đỏ sẫm trên băng gạc, mùi máu tanh nhàn nhạt đọng trên chóp mũi, sắc mặt y đột nhiên tái nhợt.

Thật ra y không phải là sợ máu, mà là không thích máu. Nhìn thấy máu sẽ có cảm giác tội lỗi, tâm lý khiết phích cũng là do chuyện này mà ra.

Lâm Không Lộc không ở lâu, nhanh chóng rời đi. Khi ra khỏi phòng khám, đứng dưới ánh nắng mặt trời, sắc mặt của y mới cải thiện hơn.

Lục Từ luôn đợi y ở dưới tầng, nhìn thoáng qua thấy sự khác thường, bước tới hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Không Lộc không giấu giếm, nói nhỏ với hắn: "Hóa ra bác sĩ Tống đã giấu con chip trong cánh tay. Vừa rồi em giúp anh ấy thay băng gạc..."

"Nhìn thấy máu?" Lục Từ ánh mắt lóe lên, hỏi: "Thật sự sợ máu?"
"Ừ, mùi máu không dễ ngửi." Lâm Không Lộc gật đầu như gà một thóc, sau đó ôm lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn, nói: "Nhanh lên, để em ngửi mùi rượu mơ, chậm một chút."

Lục Từ không kịp phòng bị, bị y ôm rồi lại nghe thấy lời y nói, sắc mặt đột nhiên đen lại.

"Em là một Omega, có thể dè dặt hơn được không?" Hắn đưa tay nắm lấy cố áo sau của thiếu niên, túm người xuống rồi xách đi với vẻ mặt rất mất tự nhiên.

*

Về đến nơi ở của hai người, Lâm Không Lộc lập tức muốn về phòng ngủ tắm rửa, nhưng mới đi được hai bước đã bị Lục Từ nắm lấy cổ áo sau, kéo y lại.

"Làm gì đó?" Y ngẩng đầu khó hiểu hỏi.

Lục Từ đưa tay ra trước mặt y, vô cảm nói: "Đưa tôi xem."

"..." Lâm Không Lộc sững sờ một lúc mới kịp phản ứng, Lục Từ đang nói về con chip, nhất thời y không nói nên lời.
Quả nhiên, y chỉ là công cụ người để đối phương đưa ra tiền tuyến tìm chứng cứ phải không?

"Cho anh." Y giận dữ nói. "Nếu không phải bác sĩ Tống nói có thể đưa anh thì còn lâu em mới đưa nhé."

Y không lo lắng Lục Từ sẽ gây bất lợi với con chip. Nếu đối phương thật sự muốn tiêu hủy chứng cứ thì guống như người đứng sau màn, tạo ra một vụ tai nạn gϊếŧ đám người Tống Thanh Hủ là có thể đạt được mục đích.

Nhưng Lục Từ rõ ràng không có ý định này.

Lâm Không Lộc đoán, có lẽ hắn muốn tra ra sự thật về sự việc trong kiếp trước, mục đích không phải vì cứu Lâm Sương Lạc, nhưng kết quả cuối cùng là như nhau.

Nghĩ vậy, nhưng khi lấy con chip ra Lâm Không Lộc vẫn rất cẩn thận, liên tục dặn dò: "Bác sõ Tống đã tốn rất nhiều công sức để giấu nó, anh phải giữ nó thật tốt đấy."
Lục Từ cất con chip, liếc y, giọng điệu khó có thể giải thích: "Em đúng là rất quan tâm đến cậu ta."

Lâm Không Lộc: "..." Kỳ lạ.

*

Khi từ trong phòng tắm đi ra, Lâm Không Lộc thấy Lục Từ vẫn đang nghiên cứu con chip trong phòng nên liền đi vào bếp tìm đồ ăn.

Nghĩ đến việc tìm được chứng cứ là có thể trở về thủ đô, tâm trạng y vô cùng tốt. Y làm salad hoa quả, sau đó ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khác, định tìm phim để vừa xem vừa ăn.

Thấy y muốn xem phim, Lance và Miêu Miêu lập tức xuất hiện, ngồi xổm xuống hai bên cạnh y.

Lâm Không Lộc: "..."

"Hai người như thần giữ cửa thế, làm gì vậy?" Y hỏi, đầu đầy hắc tuyến.

"Xem phim." Giọng Lance cứng nhắc.

Miêu Miêu cười nịnh nọt giải thích thay nó: "Anh ta không có tiền, muốn xem phim cùng chúng ta."

"Chúng ta?" Lâm Không Lộc nhìn nó từ trên xuống dưới: "Ta "chúng ta" với mi lúc nào? Hơn nữa, không phải mi có tiền sao? Hôm trước ta mới nạp rất nhiều tiền cho mi."
"Cái đó... Tiền đã trả hết cho mấy lần nợ trước rồi." Miêu Miêu cúi đầu, nhìn móng mèo, nói xong còn liếc trộm y một cái.

Lâm Không Lộc: "..." Thôi, vì việc mi giả vờ mất trí nhớ và "che đậy" cho ta, ta sẽ cho thêm một khoản nữa.

Nhưng con ơi, tiền nên dùng một cách tiết kiệm, ba ba kiếm tiền không dễ đâu, đều phải vất vả há miệng xin ông nội và các bác của con đấy.

Nạp tiền xong, Lâm Không Lộc lại nhìn về phía Lance, nhớ tới ngày hôm qua nhờ cơ giáp cộc lốc này kịp thời ứng phó cứu mọi người nên cũng quyết định thưởng cho nó, vì vậy y hỏi: "Lance, ngươi có muốn cái gì không?"

Lance lắc đầu theo bản năng, nhưng Miêu Miêu lại giành nói: "Anh ta muốn nhuộm hồng bản thân."

Lance vừa nghe, nó đã lập tức lắc đầu liên tục, như thể bị dọa đến vậy.

Nhưng Lâm Không Lộc nói: "Cái này đơn giản, ta nhuộm cho. Không thì thế này đi, ta nhờ người chuẩn bị nguyên liệu rồi nhuộm giúp ngươi luôn."
Lance: "!!!"

Tâm đáng xấu hổ của nó động rồi, nhưng vẫn còn do dự: "Cái này.... Không tốt lắm đâu, chủ nhân nói hồng nhạt là của O khí O, không đủ A. Chủ nhân có thể, có thể...." sẽ tức giận.

"Anh ta là ung thư thẳng A!" Lâm Không Lộc lập tức phản bác: "O thì làm sao? Vì sao hồng nhạt lại là của O khí O? Không thấy trên mạng mọi người nói "Bề ngoài càng hồng thì càng khó đánh" à? Hồng nhạt là tượng trưng cho khí phách đó."

Lance: "Vậy.... sao?"

"Tất nhiên, hơn nữa AI cũng có nhân quyền. Anh ta cấm ngươi nhuộm màu yêu thích của mình, điều này vi phạm 'Luật nhân quyền của AI'." Lâm Không Lộc nói "Cho nên ngươi muốn nhuộm thành màu nào, thêm chút bling bling đều có thể chứ?"

"Nhưng...." Lance dần dần dao động.

Hôm qua chủ nhân bất chấp nguy hiểm đi cứu cậu nhỏ, nhất định là đang yêu đương với cậu nhỏ. Sớm muộn gì cậu nhỏ cũng sẽ trở thành chủ nhân mới. Chủ nhân tương lai muốn nhuộm màu cho nó, nó có thể từ chối sao?
Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm xem phim của nó, đợi cậu nhỏ về nhà, ngay cả chủ nhân cũng phải nghe y, này hình như gọi là... Vợ quản nghiêm?

Sau một hồi phân tích, cuối cùng Lance đưa ra kết luận: Màu hồng này, nó có thể nhuộm.

Vì thế, sau khi Lục Từ nghiêm cứu con chip xong, hắn ra ngoài uống nước, vô tình nhìn thấy một Lance mới tinh, suýt chút nữa đã phun ngụm nước ra ngoài.

"Đây là cái gì?" Hắn đen mặt hỏi "Ai nhuộm cho ngươi?"

Lance: "..."

Vì sao đúng lúc cậu nhỏ lại không ở đây vậy? Nó chỉ có thể đối mặt với lửa giận một mình.

Trên thực tế, Lâm Không Lộc chỉ nhuộm hai nơi to bằng bàn tay và một ít đường nét, hoa văn rất có cảm giác về thiết kế. Tổng thể cơ giáp vẫn là mày đen bạc, không những không xấu mà còn thời trang hơn.

Nhưng biết Lâm Không Lộc giúp nhuộm, mặt Lục Từ càng đen, hỏi: "Gần đây người có quan hệ rất tối với con mèo kia?"
Lance: "Tôi nghĩ, ngài đang yêu đương với cậu ấy, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ là chủ nhân của tôi..."

"Ai nói ta yêu đương với cậu ta." Mặt Lục Từ đen thành đít nồi.

Lance: "Ớ, không phải sao? Vậy hôm qua ngài cứu cậu ấy..."

"Đấy chỉ là..." Lục Từ theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại không nói ra được lời nào, sững sờ một lúc mới cau mày nói: "Ta chỉ là... đang chơi một trò chơi thôi."

Lance: ?

Lục Từ liếc nó, trầm giọng nói: "Hiện tại cậu ta mất trí nhớ, lại yêu phải người mà cậu ta từng ghét nhất. Đợi đến khi khôi phục trí nhớ, phát hiện ra chân tướng, không phải là rất phấn khích sao?"

Lance: "..." Nhưng dựa vào tổng hợp báo cáo xem phim của tôi, phát triển tiếp theo của loại cốt truyện này thường là, người chơi trò chơi cũng đắm chìm trong đó.

Nhưng nó khôn ngoan không nói ra, chỉ hơi miễn cưỡng nói: "Vậy tôi nhuộm lại màu nhé?"
Lục Từ nhìn nó, nghĩ nghĩ rồi nói: "Không cần."

Lance: "?"

Lục Từ: "Cũng không xấu."

Lance: "..."

"Thông báo với con mèo kia giúp cậu nhỏ thu dọn đồ đạc, ngày mai trờ về Thủ Đô Tinh. Còn nữa, đi mua cho ta một lọ thuốc chữa vết thương." Lục Từ dặn dò.

"Ngài bị thương nặng sao?" Lance vô thức hỏi.

"Có người rất yếu ớt, sợ máu." Lục Từ liếc nhìn vết trầy trên cánh tay sắp đóng vảy, thờ ơ nói.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu: Hôm nay xem phim gì?

Lance: "Khẩu thị tâm phi: Alpha của ta là ngạo kiều"

Sâm: Đợt này đang bị DL dí mọi người ới, chắc tui sẽ tập trung làm bộ "liếm cẩu ở tận thế" trước nhá.

Hết chương 13