Lục tung cả buổi sáng vẫn không tìm thấy người đâu Lục Vân Nghi đành tay không trở về báo cáo với Ngụy Quân, tránh làm mất thời gian cả đội.
Sau khi nghe báo cáo xong, biểu tình trên mặt Ngụy Quân vẫn lạnh nhạt như cũ hạ lệnh cho Lục Vân Nghi trở về chuẩn bị khởi hành.
Chuyện này tạm thời gác sang một bên đợi khi nào ổn định sẽ tiếp tục tìm kiếm.
Nói rồi Ngụy Quân cũng nhanh chóng trở lại xe, vừa vào trong đã nhìn thấy Thẩm Dao một mặt hầm hầm ngồi trên Sofa.
Trông thấy bộ dạng vì người khác hờn giận này của hắn, cơn tức giận trong lòng y vừa hạ xuống lại được dịp bốc lên.
Ngụy Quân tức giận vì Thẩm Dao có mới nới cũ, Thẩm Dao thì hiểu lầm Ngụy Quân quan tâm người khác.
Còn dành hẳn một buổi sáng đi tìm tên Nam Cung Huyền đáng chết đó!
Vậy nên đâm ra suốt một ngày đi đường chẳng ai thèm để ý đến ai, Ngụy Quân lo chuyên tâm lái xe.
Thẩm Dao thì vẫn ngồi bất động trên Sofa, trong lòng không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà họ Ngụy.
Bất quá, tình trạng hiện tại cũng chẳng kéo dài được bao lâu khi đoàn xe đang bon bon chạy trên đại lộ thì chiếc xe dẫn đầu do hai huynh đệ Lão Tam cầm lái bất ngờ dừng lại.
Làm hại chiếc Maybach của Ngụy Quân cùng ba chiếc xe phía sau cũng đột ngột dừng theo.
Thẩm Dao đương ngồi chéo chân trên Sofa tích cực chửi rủa Ngụy Quân thì bất ngờ bị nhào đầu xuống đất do xe đột ngột thắng gấp.
Ngã một cú rõ đau khiến những ấm ức trong người Thẩm Dao chính thức bùng phát.
Hắn ngồi dậy đau đớn lớn tiếng hét về phía buồng lái: "Ngụy Quân tử xấu xa có biết lái xe không hả.
Ngã chết lão tử rồi có biết không?!!"
"Tôi nói anh đó, hôm nay lão tử quyết thay trời hành đạo khai sáng tên cặn bã nhà anh.
Cái đồ lòng lang dạ sói không biết xấu hổ, đó là bằng hữu của tôi của Thẩm Dao tôi.
Từ khi nào đến phiên anh quan tâm kiểu đó hả?!"
"Nè, có nghe tôi gì nói không hả?"
Thẩm Dao mắng rát cổ họng vẫn không thấy ai lên tiếng, hắn ngược lại càng thêm điên tiết quyết sống chết cũng phải cùng Ngụy Quân phân cao thấp.
"Tên xấu xa dám phớt lờ tôi hả.
Chờ đó hôm nay Thẩm Dao tôi nhất định sẽ dạy dỗ anh!"
Vừa nói hắn vừa di chuyển về phía buồng lái: "Ngụy Quân, anh ra đây!"
"Ngụy Quân"
Hoàn toàn trống rỗng, chỗ ghế lái không một bóng người.
Thẩm Dao kinh ngạc nhìn thêm một lúc, không hiểu Ngụy Quân bằng cách nào có thể bốc hơi nhanh đến vậy thì phía trước đột nhiên vang lên một trận ồn ào.
Không chần chừ hắn lập tức phóng người ra khỏi xe, lao nhanh về phía trước.
Sau khi lách mình qua khỏi chiếc xe đầu tiên, Thẩm Dao nhìn thấy Ngụy Quân cùng mấy người Mộ Phàm đang bàn bạc gì đó.
Mà hắn thì đang đứng ở xa nên chỉ có thể nhìn thấy không thể nghe được.
Tức thì bản năng tò mò bên trong Thẩm Dao trỗi dậy, quyết định đến gần nghe xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Hắn rón ra rón rén tiến về phía trước, trùng hợp Lão Tam không biết vừa đi đâu về chuẩn bị báo cáo.
Thẩm Dao may mắn nghe được:
"Ngụy Ca, phía trước quả thực có người đang bị tang thi tấn công.
Hơn nữa còn là một cô gái."
Cậu ta dứt lời, khuôn mặt của tất cả mọi người lập tức xuất hiện lo lắng.
Trừ Ngụy Quân từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà Thẩm Dao đương trốn phía sau vừa nghe xong cũng tức khắc nhíu mày, nếu hắn nhớ không lầm thì đây chính là phân đoạn cứu người hại mình, tự chui đầu vào lưới của Ngụy Quân trong tiểu thuyết.
Hơn nữa Thẩm Dao còn nhớ khi đọc đến đoạn này hắn đã lên cơn nguyền rủa nam chính, ném đá tác giả ra sao.
Bởi vì đó chính là nguyên nhân khiến hắn xuyên thư, xuất hiện ở chỗ này!
Nhắc đến mới nhớ, Thẩm Dao hiện tại vẫn luôn từng giờ từng phút hối hận từng chút một.
Giá như ngày đó đừng táy máy tay chân nhặt cuốn sách đó về, nhặt về đọc xong cũng thôi đi.
Đằng này lại còn độc mồm độc miệng nguyền rủa, ném đá người ta cho nên mới phải nhận lấy quả báo như bây giờ!
Vừa nhớ, Thẩm Dao vừa âm thầm gặm nhấm nỗi đau nhưng khi nhìn lại hiện thực.
Hắn dù muốn dù không cũng đã xuyên qua, xuất hiện với thân phận là một pháo hôi không hơn không kém.
Cho nên bây giờ ngoài việc học cách chấp nhận, cố gắng sống và thay đổi một số tình tiết ra thì Thẩm Dao cũng không còn cách nào khác.
Mặc dù tình huống hiện tại đang theo đúng cốt truyện của nó nhưng Thẩm Dao cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Ngụy Quân từng bước từng bước đi vào cái bẫy đó được.
Vì nói sao đi nữa thêm một mạng người cũng là thêm một hy vọng.
Huống hồ hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh Ngụy Quân tận mắt chứng kiến anh em cùng vào sinh ra tử lại chết trước mặt y, những người còn lại thì nhìn y bằng ánh mắt nghi ngờ thậm chí là oán trách.
Quan trọng hơn hết, hắn không muốn phải nhìn thấy Ngụy Quân đau khổ!
Cho nên Thẩm Dao quyết định phải thay đổi lịch sử, thay đổi cuộc đời Ngụy Quân nhưng vấn đề trước mắt phải nói với y như thế nào.
Nếu như nói: "Ngụy Quân đừng tin, phía trước chính là một cái bẫy!"
Tuy ngắn gọn, súc tích nhưng nếu nhớ không lầm thì đây lại là câu thoại của Lục Vân Nghi, Thẩm Dao nói sao cũng không thể đi cướp đất diễn của người khác.
Nhưng nếu hắn đã ra mặt ngăn cản không cho y đi mà lại không có lý do chính đáng thì chẳng khác nào nói cho Ngụy Quân biết rằng hắn đang che giấu gì đó.
Lỡ như y không tin đã đành, đằng này lại còn sinh nghi truy hỏi về những gì hắn vừa nói thì Thẩm Dao coi như xác định.
Vốn là cách giải quyết cực kỳ đơn giản nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại, lo sợ trước sau thì kết quả lại đi vào bế tắt.
Bất quá, trong khi hắn còn đang phân vân không biết phải dùng cách nào thì Ngụy Quân ở phía trước đã hạ quyết định sẽ tự mình hành động.
Y nói: "Chuyện này cứ để tôi xử lý, các cậu trước hãy trở về yểm trợ.
Nghe cho rõ, không một ai được phép xuống xe cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì."
"Nhưng Ngụy Ca, đó rõ ràng là một..."
"Đủ rồi.
Kẻ nào làm trái lệnh, lập tức rời khỏi đội."
Y lạnh lùng hạ lệnh, tất cả những người còn lại dù không muốn cũng phải chấp hành.
Chỉ duy nhất một tên ngốc không biết sống chết từ đâu chui ra, dang hai tay đứng chắn trước mặt Ngụy Quân mục đích ngăn cản không cho y đi.
Mà Ngụy Quân ngược lại không tức giận cũng không bảo kẻ đó phải tránh sang một bên mà chỉ yên lặng nhìn hắn.
Quả nhiên kẻ đến chính là Thẩm Dao!
Vừa rồi trong lúc hắn còn đang đắn đo không biết phải nói thế nào với y thì chợt nghe thấy Ngụy Quân nói muốn một mình hành động.
Mặc dù đang rất thắc mắc không biết vì sao y lại muốn tự mình đi cứu người nhưng Thẩm Dao biết trước mắt phải ngăn cản không cho y đi tìm đường chết, những chuyện còn lại hắn đều không quan tâm!
Hai người mặt đối mặt hơn 30s, Ngụy Quân rốt cuộc lên tiếng: "Cậu đây là đang làm gì?"
"Anh không được đi."
Thẩm Dao chẳng những không trả lời câu hỏi của y mà ngược lại còn kiên quyết nói.
"Lý do?" Ngụy Quân khó hiểu hỏi.
"Còn cần lý do lý trấu gì nữa.
Tóm lại anh không được đi."
Hắn kích động nói, Ngụy Quân có chút bực mình mắng.
"Phí lời!"
Nói rồi định lách người xuyên qua Thẩm Dao nhưng cái tên mặt dày nào đó làm sao có thể dễ dàng để y đi như vậy.
Hễ như Ngụy Quân sang trái thì hắn sang trái, y sang phải thì hắn lập tức sang phải quyết không nhường đường.
Lằng nhằng một hồi ai đó rốt cuộc nổi giận, lạnh giọng nói: "Bớt đùa giỡn, tránh ra."
"Không tránh!"
"Tránh."
"Không.
Tránh!!"
Thẩm Dao bình thường nhát gan lại còn sợ chết nhưng không một khi đã xuống nước lì, bảo sao cũng không chịu đi.
Thấy hắn chết cũng không tránh Ngụy Quân cũng lười động tay động chân với hắn.
Y yên lặng lùi về sau hai bước sau đó mượn lực nhảy qua người Thẩm Dao một cái, nhẹ nhàng loại bỏ được chướng ngại vật là hắn.
Giây phút nhìn thấy Ngụy Quân nhảy qua người mình, Thẩm Dao đứng hình mất 5s mà ai kia sau khi cắt được cái đuôi còn tưởng rằng hắn cuối cùng cũng từ bỏ thì ngay lúc đó.
Từ phía sau đột nhiên có người chạy tới ôm chầm lấy y rồi nói:
"Đừng đi!"
Ngay khi câu nói ấy cất lên, trừ Thẩm Dao ra còn lại người bị ôm là Ngụy Quân cùng một dàn Cameo* đang chứng kiến đều sốc đến độ ngu người!
Ngụy Quân đầu óc trống rỗng mà những người xung quanh y lúc này mặt như kiểu nuốt không trôi.
Đệch mọe, lại phát cẩu lương miễn phí nữa rồi!
Đậu: Tao cừ tao ỉa =))
_______________________________________
*Cameo: chỉ những vai phụ không thể phụ hơn.
Chuyên ăn cẩu lương làm cảnh, làm nền cho những bọn yêu nhau:v.