Trạch Thần Tuấn nhìn người con trai trước mặt, từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, tiếng của Trạch Thần Tuấn lại vang lên:
"Em biết, em không thể động vào cô ấy mà."
"Em...." Trạch Nhiên mím môi, đúng vậy cô gái mà cậu yêu là chị họ của cậu và là con gái của kẻ thù của cha, bởi vì người đàn ông đó đã cướp đi vị hôn thê của ông, đó là lý do tại sao từ lúc cô dọn tới đây sống tới giờ Trạch gia chủ chưa bao giờ xuất hiện.
Mỗi lần nhìn thấy cô thì cha lại nhớ tới gương mặt đáng ghét của tên cướp vị hôn thê của mình nên đã đi theo mẹ về bên Đào gia.
"Nếu để gia chủ biết chuyện này chắc chắn ông sẽ không để yên cho cả hai chúng ta và cả.....cô ấy." Trạch Thần Tuấn nghiêm chỉnh nói.
"Em tự lo được, sẽ không để vì chuyện này mà liên lụy với cô ấy." Trạch Nhiên nói y như đinh đóng cột, nhưng không biết trong tương lai có thật là vậy không.
"Không chỉ riêng em, anh cũng không trơ mắt ra nhìn Trạch gia chủ lấy cớ này mà hủy diệt Hắc gia." Trạch Thần Tuấn cười lạnh, cha sao!? Từ đó giờ anh chỉ xem ông ta là một con cờ mà thôi, nhưng không hiểu sao mẹ lại yêu người đàn ông máu lạnh vô tình này điên cuồng như vậy, ích kỷ, hèn hạ, vô sỉ những phẩm chất "tốt đẹp" nhất đều nằm trên người ông ta, ngay cả bây giờ ông ta còn liên kết với An Nghị Chính để tiêu diệt Hắc gia mà.
"Anh quên rồi sao, Băng Tâm họ Đào chứ không họ Hắc, Hắc gia sao!? Chỉ có người của Hắc gia chủ là nhìn còn thuận mắt chứ mấy ông trưởng lão nhìn là muốn phanh thay cho chó ăn rồi, toàn là những kẻ mạ vàng bên ngoài thối nát bên trong thôi." Trạch Nhiên cười lạnh nói.
Cùng lúc đó tại sân bay...
"Thiếu chủ, chúng ta đi đâu!?" Người vệ sĩ hỏi.
"Về biệt thự riêng của ta đi." Giọng nói trầm thấp vang lên, do thiếu ánh sáng nên chỉ nhìn được từ nửa gương mặt trở xuống.
"Vâng." Người vệ sĩ tuân lệnh sau đó khởi động xe chạy đi.
Cố Hạo Phong mở điện thoại lên nhìn ảnh người con gái có mái tóc trắng đang tươi cười trong hình thì bất giác khóe môi cũng cong lên một độ cong 'Tâm nhi, anh về rồi đây.'
********--********
Nói tới Đào Băng Tâm thì bây giờ cô đang ngơ ngác nhìn khối băng vạn năm trước mặt, không phải cô đang trong căn nhà nhỏ để tìm lại kí ức sao!? Tại sai cái tên này lại ở đây!? Mà đợi đã không phải nguyên chủ nói thích cái tên Baron gì gì đó rồi sao!? Sao tim cô từ lúc gặp tên này lại đập như muốn nhảy ra khỏi người vậy chứ!!!!!
À xin giới thiệu một chút, khối băng vạn năm này không ai khác chính là Alan...
"Này sao ngươi biết ta ở đây!?" Đào Băng Tâm bỉu môi, cái tên này bụ bị câm hay sao không nói tiếng nào mà cứ nhìn cô hoài, cũng may cô lấy lại được kí ức rồi, nếu không cô còn tưởng tên này được đúc kết từ băng thiệt luôn á, ai kêu cả người lúc nào cũng tỏa ra hơi lạnh làm gì, định làm máy lạnh à?
"Viêm." Alan phun ra đúng một chữ, cái này người ta thường nói lời ít mà ý nhiều nà.
À, ý hắn đang nói là tên hôn phu kia nói cho hắn biết á hả!?
"Anh không phải đang bên cha tôi giúp đỡ!?" Đào Băng Tâm nhăn mặt lại hỏi.
"Bảo vệ."
Lên được thêm một chữ nữa rồi nhưng có đều từ này hơi khó à nha, ý hắn là bảo vệ ai!? Cô hay Hắc gia chủ hay là hắn!!?? Càng nghĩ càng rối, cô dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
"Em." Alan lạnh lùng phun ra thêm một chữ nữa, nhưng ánh mắt có hơi tan rã ra được tí xíu, giống như một vùng băng tuyết quanh năm gặp được mặt trời vậy.
"À, gia chủ kêu ngươi tới!?" Đào Băng Tâm xoa cằm gật đầu, ý là đã hiểu sơ sơ.
"Không." Alan ngây thơ trả lời.
"Hờ hờ, vậy ngươi tới làm gì!?" Hình như tên này chưa bao giờ nói trên năm chữ, trừ cái lần hắn cưỡng hôn xong có nói qua một lần thì đa số đều im lặng hoặc trả lời đúng một từ duy nhất.
"Lo." Cô còn hỏi hắn mấy câu vô bổ này làm gì? Không lo thì làm sao chạy xa như vậy tới đây để coi cô có khỏe không? Thật ngốc.
Nếu như để cô biết suy nghĩ của tên này bảo đảm đập đầu vô gối tự tử liền, làm sao mà cô biết cái tên lạnh lùng này lo lắng cho cô chứ!!!
Thịch....
Hắn lo cho cô? Ố mài gót....
Chắc hôm nay hắn quên uống thuốc, cũng có thể tới kỳ động kinh cũng nên....
Tự nhiên được tảng băng vạn năm lo lắng, có cảm giác như vận xuôi sắp tới với mình.
"Nghỉ ngơi." Alan kéo chăn lên cho cô, ép cô ngủ không cho người nào đó suy nghĩ lung tung nữa.
-the end-
Đôi lời tác giả.
- Mọi người cũng bít ta sắp thi tốt nghiệp đúng kh? Mấy chương trước ta cũng có nói qua vài lần :3
Tình hình là vầy, dạo này bài ngập đầu không có thời gian để viết truyện nên mọi người có thể đợi hơi lâu 😥
Truyện thì ta không bỏ chỉ ra chậm thôi, nếu như độc giả nào không có kiên nhẫn chờ thì có thể ngừng quan tâm truyện và kiếm truyện mới.
Cám ơn 😳