Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 54: Lên sàn




Lúc hai người nào đó đang chí chóe thì Lâm tướng quân tới. Là một quan võ, người rất giỏi trong việc huấn luyện binh lính, không nắm binh quyền đã lâu nhưng việc học võ của các hoàng tử công chúa hay các binh tướng cấp cao đều do ông ta đảm nhiệm. Ngày xưa người dạy võ cho Liễu Vân Phong không ai khác chính là lão tướng này.

"Các vị hoàng tử công chúa nghe có vẻ rất náo nhiệt nhỉ?" ông ta cất giọng ồm ồm.

Mấy đứa trẻ kia vẫn đang nói cười mà nghe giọng đó thì ngay lập tức quay về quy củ, cúi người lễ phép chào. "Tham kiến Lâm tướng quân!"

"Nào, ông già này sao dám nhận cái khấu đầu này cơ chứ?"

"Lão tướng quân hiện tại là lão sư của tụi con, tất nhiên người là bậc trên, phải cúi chào" La Nguyên Nguyên lễ phép.

"Được! Được! Nào, mau đứng dậy hết đi. Hôm nay ta tới là làm trọng tài cho mấy đứa mà. Theo ta tới võ đường, ở đó có sàn đấu, sẽ tiện lợi hơn." Lâm lão tướng nói rồi quay người bước đi. Phía sau còn có năm cái đuôi lẽo đẽo đi theo.

.....

"Ồ... tới rồi hả?" Liễu Y Tịnh đang ngồi uống trà nhàn nhã ở dưới cái cây gần võ đài.

"Đại tỷ? Tỷ tới từ khi nào thế?" Y Dạ chạy tới.

"Một lúc, Lâm lão tướng quân chờ mà không thấy muội và mấy người kia nên đành đi gọi"

Cả bốn người kia tất nhiên nghe thấy liền quay qua nhìn lão Lâm.

"Thôi, không sao đâu! Dù sao cũng là tại ta quên không nói với mấy đứa. Tới rồi thì chúng ta bắt đầu tỉ thí đi thôi" Lâm lão tướng quân vuốt vuốt bộ râu trắng dưới cằm.

"...Vâng" năm người đồng thanh.

"Vậy mấy đứa tự xếp cặp mà đấu đi, xem xem cặp nào đấu trước" Lâm lão xua xua tay, rồi chống lưng tới chỗ Liễu Y Tịnh xin ly trà.

"Xem nào, ta và Y Dạ sẽ là một cặp đấu, chắc chắn rồi!" La Bác Triệt nhanh chóng tranh phần đấu.

"Không được, sắp xếp hợp lý chút đi chứ! Có đại tỷ tỷ ở đây nữa" Liễu Minh Khanh nhanh chóng chối bỏ.

"Đơn giản mà. Sáu người thì ba cặp đấu. Đầu tiên là Minh Khang và đại tỷ tỷ, hai người này cấp cao nhất. Sau đó là ta và Triệt Triệt, chúng ta gần như nhau. Còn lại chính là Minh Châu đánh với Y Dạ" La Nguyên Nguyên sắp xếp gọn lẹ.

"Á! Không phải tỷ là người nói muội không nên gặp Y Dạ trên sàn đấu sao? Sao mới đó mà đã..." Liễu Minh Châu khó hiểu.

"Tiểu muội à, ngoài Y Dạ ra thì muội nhìn xem muội có thể đánh với ai mà thắng không? Ít nhất với Y Dạ thì tỉ suất thắng của muội là 3 phần" La Nguyên Nguyên vỗ vỗ vai Minh Châu.

Quả thực là thế, Liễu Minh Châu bẩm sinh có thiên phú mạnh về mặt hỗ trợ và hồi phục nên sức chiến đấu tụt giảm hẳn.So với những người khác thì chỉ có thể dựa vào sự hồi phục nhanh mà tạo ra cơ hội thắng khi đối thủ đuối sức.

"..." Liễu Minh Châu biết mình yếu nhưng nghe người khác nói thẳng ra thế thì phần nào vẫn thấy buồn bã.

"Thôi nào, bát tỷ cũng mạnh mà. Chỉ cần tỷ ấy kịp hồi phục trước khi muội đánh tới thì rất nhanh muội sẽ bị đuối sức mà thua thôi!" Y Dạ an ủi.

"Ừm, biết đâu có thể thật đấy!" La Bác Triệt cũng công nhận. Hai người kia cũng gật gù.

"Muội sẽ cố gắng".

.....

"Lão sư... xem ra được rồi" Liễu Y Tịnh như biết là đã sắp xếp xong. Đặt ly trà xuống mà nói.

"Ồ! Vậy bắt đầu thôi" Lâm lão tướng đứng dậy, bước tới chỗ năm đứa trẻ kia. Lão cất giọng ồm ồm mà hỏi "Xong rồi chứ mấy đứa? Nói ta xem sắp xếp như thế nào nào!"

"Lão tướng quân!" La Nguyên Nguyên hơi giật mình, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đáp "Chúng con đã quyết định chia làm ba cặp đấu, cặp đấu đầu sẽ là Y Dạ và Minh Châu, sau đó là Bác Triệt và Minh Khang..."

"Cặp thứ ba là con và đại tỷ con?" Lão tướng quân nói luôn.

"Vâng!"

"Hmm... thế là ổn rồi. Nào mời thập tam công chúa và bát công chúa lên võ đài đi!" Lâm lão tướng phất tay áo rồi quay qua vuốt râu.

Liễu Y Dạ và Liễu Minh Châu nhìn nhau gật đầu rồi bước lên võ đài.

Liễu Minh Châu thực sự lo lắng, vẫn là sợ mình sẽ thua. Y Dạ nhìn qua là hiểu, nói nhỏ vào tai Liễu Minh Châu "Nhị tỷ, tin vào chính mình!"

Liễu Minh Châu hơi giật mình, ngẫm câu nói đó một lát rồi cười, ánh mắt sắc bén hơn. Cô tự nhủ *Được rồi! Cố lên nào!*

Mặt bên kia, Liễu Y Dạ dù khuyến khích đối thủ nhưng cũng cảm thấy lo lắng không kém. *Chị gái ta là bẩm sinh mạnh về hồi phục và hỗ trợ. Sự hồi phục phải gọi là như trâu bò ấy, sợ là sẽ mệt đây* Y dạ cười trừ.