Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 98




Gió thổi lạnh lẽo, kiếm bay vụt qua. Bầu trời mang sắc thái mờ mịt. Cây cối nửa bị cháy rụi, nửa bị chặt nát. Mà ở trên đất, xác dị thú cấp ba cấp bốn nằm la liệt, ngoài ra còn một vài thi thể của các dị năng giả. Mấy dị năng giả này cấp bậc tầm trung, đối đấu số lượng dị thú nhiều như vậy nên khó tránh khỏi điều đáng tiếc. May mà chỉ tổn thương số ít.

Mạc Chi Tuyệt phất tay vài cái, lại thêm một dị thú nữa gục xuống. Hắn nhíu mày, mấy con này thì giải quyết dễ dàng thôi, cơ mà vấn đề số lượng lại khá nhiều. Hắn chỉ mới thử đi xem xét một vòng đã gặp trúng vô số, chả biết chúng chui từ chỗ nào. Có khi đã chờ sẵn ở đây từ trước, đợi một ngày đồng loạt xông lên.

Lẽ nào kế hoạch tên kia chính là để cho bọn họ kiệt sức, sau đó thừa thế xông lên? Nếu vậy thì ngây thơ quá rồi.

- Chỗ này xử lý sạch sẽ.

- Vâng.

Mạc Chi Tuyệt quay đầu trở về, tính toán vài chuyện. Hắn lại bắt đầu nhớ Mạc Thiên, bỏ đi một cách đột ngột không thông báo, đã thế còn chưa kịp nhìn một lần, nhớ nhung trong lòng khó nói ra thành lời.

Nếu cậu thế này không rõ có nhớ tới hắn không, Mạc Chi Tuyệt đã bàn giao cho Nhan Đình bảo vệ cậu rồi. Nhớ thì nhớ nhưng cũng không muốn Mạc Thiên đến chỗ này, lỡ xảy ra chuyện gì thì người đau khổ cuối cùng chỉ có hắn mà thôi.

...

Mạc Thiên xoa bóp đầu, dạo gần đây cứ hay bị đau, hơn nữa mỗi lần đau thì lại có một mảnh ký ức xẹt qua. Tuy khá mơ hồ cơ mà lại làm cậu tiếp cận chân tướng.

Mạc Chi Tuyệt đã rời đi vài ngày rồi, hiện tại vẫn chưa rõ tình hình ra sao, thông qua lời kể của Nhan Đình thì vẫn còn giữ được an toàn.

Dạo gần đây Mạc Thiên đang cố gắng luyện tập dị năng một mình, ký ức không rõ ràng nhưng đã quen tay nên vẫn ghi nhớ đôi chút.

Cậu đang dần thành thạo kiểm soát được lượng sức mạnh kỳ lạ này, không cần quá tập trung cũng tạo thành lốc xoáy mạnh mẽ.

- Mạc Thiên?

Thấy có người gọi tên mình, Mạc Thiên ngẩng đầu. Từ trên một tầng có một cánh tay đang vẫy vẫy. Mạc Thiên nheo mắt, giờ cậu đang đứng ở trong vườn cây, ánh nắng chiếu xuống nên khó có thể nhìn kỹ.

Người đó vẫy xong liền chạy vào bên trong, chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng chạy đang đến gần. Mạc Thiên hơi hoang mang không rõ chuyện gì, chỉ biết cô gái đứng trước mình nhìn qua khá phóng khoáng.

- Ngươi... Ngươi biết ta là ai không?

Giai Kỳ mím môi điều hoà nhịp thở, không chắc chắn hỏi.

Mạc Thiên chậm rãi lắc đầu, Giai Kỳ thất vọng trùng mắt nhìn xuống, sau đó lập tức tươi tỉnh trở lại.

- Ta tên Giai Kỳ.

Hửm? Cái tên này, hình như ở trong sách, là tên của nữ chủ ba. Cậu có quen với người này sao?!

Nói mới nhớ hình như ký ức có lướt qua đôi chút, sao cậu có thể quen được vị cường nữ này nhỉ.

Mạc Thiên gật đầu không muốn nói nhiều. Giai Kỳ vẫn mặt đầy nhiệt tình nhìn cậu.

- Ngươi không đi chiến trận sao?

Cậu nhớ theo nguyên tác thì người này sát cánh kề vai chiến đấu với nam chính cơ nhỉ, sao hiện tại lại ở chỗ này.

- Không cần, nhiệm vụ của ta là ở đây bảo vệ.

Ra là vậy, mọi chuyện hơi khác nguyên tác.

- Giai Kỳ.

Một tiếng gọi mềm mại vang lên, Nhiên Nhiên chạy đến bên cạnh Giai Kỳ quở giọng trách móc. Hình ảnh này hình như Mạc Thiên đã từng thấy qua ở đâu đó.

Mỗi lần cố nhớ thì đầu lại đau nhói, Mạc Thiên nhíu mày. Căn bệnh này đúng là phiền phức, hoặc là quên hết đi, hoặc là dứt khoát nhớ ra tất cả đi.

- Ngươi xong việc rồi à?

Giai Kỳ hỏi Nhiên Nhiên.

- Ừm, đoàn dị năng giả cấp cao đến tiếp ứng rồi, cần chúng ta dẫn đi.

Mạc Thiên bình thường không quan tâm lắm, thế nhưng hiện tại là Diệp Thần đi ứng chiến, vậy nên cũng có chút để ý.

- Nhanh vậy sao?

- Đúng vậy, ta cũng không ngờ.

Nhiên Nhiên cảm thán một câu, trong mắt cũng ẩn chứa vui mừng.

- Vậy chúng ta đi trước.

Giai Kỳ luyến tiếc quay sang báo cho Mạc Thiên một tiếng sau đó gấp rút chạy đi.

Một mình Mạc Thiên đứng đó bất lực nhìn trời, trong khi ai ai cũng bận rộn ứng chiến, mình cậu chả biết phải làm gì để giúp đỡ.

Mạc Thiên quay về phòng của mình, chi bằng hiện tại nghĩ cách tăng năng lực thì hơn.

Đột nhiên sắc mặt Mạc Thiên trở nên trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc. Cậu ngồi thụp xuống nền nhà, tay ôm lấy ngực. Biến hoá bất ngờ này đến cậu cũng cảm thấy kinh hãi.

Cơn đau từ tim lan tràn lên đến não bộ, Mạc Thiên thở dốc không thể kêu lên thành tiếng. Bất ngờ miệng hộc ra một ngụm máu đen, cậu nằm đó co quắp lại, cuộn tròn hòng cho cơn đau bớt đi.

Thế nhưng ngày càng đau, môi Mạc Thiên đã bị cắn đến mức bật máu, nước mắt không tự chủ rỉ ra. Cái cảm giác chết tiệt gì đây!

- A...

Cảm giác đau đớn không hề chết lặng đi mà ngày càng gia tăng, thấp thoáng nhớ đến hình như trong quá khứ từng bị như thế này một lần rồi.

Chết mất! Đây là cảm giác hiện tại của Mạc Thiên, cảm giác như tim đang bị một mũi dao sắc nhọn chọc ngoáy. Toàn thân cậu run rẩy lợi hại, tay ôm ngực dần buông thõng.

Mạc Thiên rơi vào cơn mê man, sắc đen nền trắng hoà lẫn với nhau, sự mệt mỏi đến từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Đột nhiên cậu nhìn thấy Diệp Thần, hắn đang mỉm cười với cậu. Hình ảnh này không phải của gần đây, mà là một hình ảnh vô cùng xa lạ. Diệp Thần nấu ăn, Diệp Thần ôm lấy cậu, Diệp Thần hôn cậu. Tất cả đều là những ký ức bị phủ kín, nay bất ngờ bị lộ ra.

[Tiến hành hồi phục ký ức đạt 75%]

Tiếng nói máy móc rõ ràng của hệ thống, hình ảnh lần này không còn mờ đục nữa mà đã trở nên sắc nét. Hệ thống, hình như cậu quên mất điều quan trọng gì đó.

Tuy vẫn chưa thể nhớ ra hoàn toàn nhưng Mạc Thiên biết rõ bản thân từng quen Diệp Thần. Không phải từng quen nữa mà là từng có một đoạn tình cảm với hắn rồi.

Thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy mình, phản ứng của hắn lại kỳ lạ đến vậy. Có lẽ một biến cố đáng sợ nào đó đã chia cắt cả hai. Việc nhớ ra thế này lại càng làm cho Mạc Thiên tăng thêm tình cảm với Diệp Thần, bởi lẽ dù mất trí hay không thì trái tim cậu vẫn luôn hướng về phía hắn.

Đầu lại trở lại với cơn đau quen thuộc, hình như cậu biết cái gọi là hệ thống này.

[Hệ thống?]

Lần này đầu óc không bị kiểm soát nữa, Mạc Thiên thử thăm dò hỏi một câu.

[Ký chủ, ta ở đây.]

Giọng nói máy móc, Mạc Thiên kinh ngạc. Không ngờ đánh bậy đánh bạ lại vô tình trúng.

[Ngươi là ai?]

[Hệ thống của ký chủ, mục đích giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.]

[Nhiệm vụ gì cơ?]

[Thay... đổ-i...rè... Thiên]

Âm thanh rè rè lại đột ngột vang lên, ngay lập tức cậu không còn nghe thấy hệ thống đang nói cái gì nữa. Cơ thể lại như trôi xuống một vực xoáy vô hình.