Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 92




Sau khi biết Mạc Thiên muốn dùng dị năng, Mạc Chi Tuyệt thường ít ra ngoài hơn, hướng dẫn cậu một cách tận tình. Thực ra là do hắn cắt cử nhiều thuộc hạ thay bản thân làm việc rồi, vị người yêu mà mặc kệ.

- Huynh nhắm mắt lại, có thấy trong cơ thể xuất hiện một luồng sức mạnh không?

Hiện tại Mạc Chi Tuyệt đang nắm nhẹ lên bàn tay của Mạc Thiên, nhỏ giọng nói vào tai của cậu. Mạc Thiên không trả lời mà chỉ gật đầu.

- Sử dụng lực tinh thần trong đầu để điều khiển nó đi.

- Lực tinh thần?

Những gì hắn nói toàn những thuật ngữ quá đỗi xa lạ, Mạc Thiên có hơi hoang mang.

- Ừm, tập trung sẽ hiểu ngay thôi.

Mạc Thiên nhắm mắt tập trung thần kinh của mình lại, xem như mọi giác quan đều ngăn cách bên ngoài, cơ thể như nóng dần lên, cậu cảm thấy có gì đó đang lay động.

Giống như lúc thử ở chỗ đặt sách, thế nhưng lần này cảm nhận rõ ràng hơn, Mạc Thiên mở lòng bàn tay ra, cuộn gió lồng lộng ngày càng mạnh bắt đầu được phóng xuất.

Mạc Chi Tuyệt lùi lại mấy bước, chăm chú quan sát Mạc Thiên. Có vẻ như tuy mất đi ký ức thì cơ thể cậu vẫn còn ghi nhớ những gì đã làm lúc trước. Chỉ vài bước hướng dẫn nhỏ đã có thể giúp cậu thành công tạo thành một cơn lốc rồi, cơn lốc này có vẻ rất mạnh, đã thế Mạc Thiên lại có thể điều khiển tốt như vậy, âu cũng là do khả năng.

Thế này cũng tốt, ít nhất hiện tại Mạc Thiên cải thiện được khả năng phòng thân của mình.

Mạc Thiên mỉm cười nhìn nó rồi quay sang Mạc Chi Tuyệt, thấy hắn đang đứng khoanh tay, vẻ mặt sủng nịch thì cậu càng vui vẻ hơn. Không ngờ bản thân còn có khả năng nắm được những thứ sức mạnh phi lý thế này, quả thật rất thú vị.

Đột nhiên mắt Mạc Thiên hoa lên, trọng tâm không vững. Mà cơn lốc không được cái gì đó kìm chặt, thuận thế lao về phía Mạc Chi Tuyệt.

Mạc Chi Tuyệt có chút bất ngờ, tay lập tức phát động dị năng ngăn cản, sở dĩ hắn không đánh lại vì nghĩ rằng một kích của mình Mạc Thiên sẽ bị thương.

Sau khi thành công hoá giải nó, hắn lập tức chạy lại đỡ lấy Mạc Thiên, tay đưa lên kiểm tra sức khoẻ của cậu. Hoàn toàn không có vấn đề gì.

- Huynh có sao không?

Mạc Thiên ngồi nghỉ một lúc, sau đó mới dần dần dễ chịu trở lại, cảm giác hoa mắt tiêu biến như chưa từng xảy ra vậy.

- Ta không sao.

Đúng là kỳ lạ, ban nãy bỗng dưng khó chịu muốn ngã, bây giờ kiểm tra thì cơ thể lại hoàn toàn không có vấn đề gì.

Mạc Chi Tuyệt chưa yên tâm xem lại lần nữa, cuối cùng cho là sử dụng chưa thành thạo nên gây ra chút tổn thương.

...

Mạc Thiên mở mắt giật mình tỉnh giấc vào giữa đêm, gần đây cậu hay có những giấc mộng kỳ lạ. Hình ảnh màu sắc chồng chéo lên nhau, hơn nữa toàn những thứ cậu không thể hiểu nổi.

Mạc Thiên luôn mơ thấy trên người của mình luôn bê bết máu đỏ tươi, hình ảnh con người mơ hồ lẫn âm thanh rè rè của máy móc. Có tiếng nói cũ kỹ, cứng nhắc, không thuộc về con người đang gọi tên cậu, đang bảo cậu phải làm cái gì đó.

Rồi đột nhiên chuyển cảnh, Mạc Thiên nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ nằm trong căn phòng u ám ẩm thấp, rồi hình như được một chàng trai đưa đi thì phải. Tiếp đó lại nhìn thấy một đám dây leo, có hai người đang vật lộn với nhau, thế nhưng lúc cậu muốn làm rõ đó là ai thì hình ảnh đột nhiên trắng xoá. Cứ như có cái gì đó tẩy rửa vậy, kể từ lúc đổi cảnh tạp âm rè rè vẫn luôn vang lên, ngày càng lớn hơn.

[Ký...]

Lúc nào cũng thế, cứ đến khi nghe thấy nó là cậu liền tỉnh. Mạc Thiên không rõ chuyện gì đang xảy ra với bản thân nữa, có nhiều thứ quá đỗi trùng hợp, đến mức mà cậu phải tự hoài nghi.

Nhìn sang Diệp Thần đang ngủ say, cậu xích lại gần hơn cảm nhận độ ấm từ cơ thể cao lớn này, ánh mắt trở nên trầm tư.

Đột nhiên Mạc Thiên cảm thấy sợ hãi, nếu người này chỉ là ảo ảnh, hay những thứ diễn ra xung quanh chỉ là nội dung của một quyển sách, có lẽ không thở nổi mất.

Hiện tại cậu không muốn nhắm mắt lại, sợ rằng sẽ lại gặp những thứ đáng ghét kia.

- Sao vậy?

Âm giọng chưa tỉnh hẳn trầm khàn lại quyến rũ vang lên, Mạc Chi Tuyệt đưa tay ôm lấy eo cậu dán sát lên lồng ngực rắn chắc của mình, đầu khẽ dụi xuống.

- Không ngủ được?

Mạc Thiên lắc đầu không đáp, chỉ ôm chặt hắn hơn.

- Huynh gặp ác mộng?

Trên mặt Mạc Thiên hiện tại vẫn còn mồ hôi lạnh túa ra.

- Ừm. 

Mạc Thiên gật đầu, có chút tủi thân. Con người đúng là kỳ lạ, bình thường nếu không có ai thì cảm thấy mạnh mẽ lắm vẫn vô tư, thế nhưng khi ai đó đột nhiên quan tâm mình thì sự ủy khuất dần dần lộ ra.

- Đừng sợ, có ta ở đây.

Mạc Chi Tuyệt dịu dàng ôm hôn lên trán cậu, an ủi Mạc Thiên. Bàn tay to lớn ấm áp vỗ lên lưng từng nhịp đều đều. Đợi đến lúc cậu chợp mắt mới thả lỏng tâm tình, ngắm nhìn khuôn mặt yên ổn kia.

Một giấc không mộng mị, sáng hôm sau, tâm tình Mạc Thiên cũng khá hơn.

Diệp Thần hiện tại đang đi đến phòng lớn để bàn kế sách gì đó, hình như việc xảy ra chiến tranh giữa người và thú này đang ngày càng tiến gần hơn. Cảm giác cậu quá lạc quan trong cái khung cảnh vội vã thế này.

Nếu đúng theo cốt truyện thì hiện tại Mạc Chi Tuyệt nên đến đây rồi chứ nhỉ, qua cũng nghe người ta nhắc đến hắn. Hay là để cho nam chính trở nên nổi bật thì đến lúc nguy cấp sẽ xuất hiện như một vị thần cứu thế? Khả năng này cũng cao lắm đây.

Bị Diệp Thần dặn đi dặn lại là không được tự luyện tập dị năng một mình, thế nên hiện tại cậu đang khá chán. Mạc Thiên cũng không muốn thử làm liều, lỡ đâu trúng người vô tội thì mệt.

Bỗng từ đằng xa có người tiến đến, cách Mạc Thiên tầm mười bước chân rồi mới cung kính nói.

- Chủ nhân bảo người đi theo ta.

Mạc Thiên gật đầu, cũng không thắc mắc gì mà lập tức đi theo. Người đó dẫn cậu đến mảnh sân phụ của nơi này, ở đó đã có vài người đang đứng, kèm theo cái thứ di chuyển bằng tinh hạch.

- Lại đây.

Mạc Chi Tuyệt nhìn thấy Mạc Thiên thì sắc mặt dịu đi. Mạc Thiên đi đến, quan sát những người đi theo. Một phụ nữ trung niên phúc hậu, Thuần Nhã, Niêm Quan cùng với ba người mà cậu không rõ.

Niêm Quan thấy Mạc Thiên thì hơi mở lớn mắt, nhưng khi nhìn thấy Mạc Thiên chỉ để ý mỗi Mạc Chi Tuyệt mà thôi thì rũ mi xuống, không rõ đang nghĩ cái gì.

Chưa kịp xem lại lần nữa thì đã bị người ta kéo lên trên xe mất rồi. Mạc Thiên với Mạc Chi Tuyệt ngồi riêng một cái, còn lại là của bọn họ.

- Chúng ta đi đâu đây?

- Đến toà chính.

Hoá ra ở đây cũng chưa phải là chính nữa, thế nhưng đã to đến vậy.

- Vậy ở đó ai làm chủ?

Mạc Chi Tuyệt nhướn mày khi nghe câu hỏi đó, có hơi kiêu ngạo hàm ý với cậu. Mạc Thiên nháy mắt liền hiểu, nhưng Mạc Chi Tuyệt thì làm cái gì, Diệp Thần còn làm chủ cả nam chính sao? Nam nhân của cậu đúng là quá tài giỏi.

Ngôi lên đây tự dưng cậu lại nghĩ đến Cao Lãng, không biết hiện tại y đang làm gì.

- Chúng ta đến có việc gì quan trọng sao?

Mạc Chi Tuyệt cũng chẳng ngại ngần mà kể ra.

- Đúng vậy, có vẻ như bên đó đang sử dụng chiến lược làm sao nhãng thì phải, ta cần trở về để xem xét kỹ hơn.

Thấy Mạc Thiên suy tư lo lắng thì bổ sung thêm một câu.

- Yên tâm, bên đó có cái khó thì bên này cũng đâu phải vừa.

Cái hiểu cái không gật đầu, thôi thì phận thường dân như cậu chỉ biết giúp ích lúc nào cần thôi.

- Chuyến đi này cũng khá dài, huynh ngủ thêm đi.

Mạc Chi Tuyệt kéo cậu lại cho tựa vào người mình, lấy áo khoác đáp lên vai Mạc Thiên. Mạc Thiên cũng dần dần theo tiếng lắc lư mà đi vào cơn mơ, đằng nào thì lúc tối cậu ngủ khá chập chờn, đến nửa đêm còn tỉnh lại. Tuy không quá mệt nhưng nếu hắn đã nói thế thì cậu cũng đành nghe theo.