Cuối cùng cũng kết thúc trận đấu, Mạc Thiên mệt mỏi cố gắng đứng thẳng người, bên cạnh là Mạc Chi Tuyệt vòng tay qua đỡ lấy cậu. Chờ cho thông báo kết thúc hai người liền đi vào trong. Cậu liếc qua nhìn Niêm Quan và Cao Lãng thì thấy họ đã được đưa đi chữa trị từ bao giờ.
- Ca, ổn chứ?
Mạc Chi Tuyệt vuốt nhẹ khuôn mặt của cậu, lau sạch hết vết bẩn dính trên mặt, yêu thương nhìn người trong lòng. Mạc Thiên không thấy được cái nhìn này, cơ thể hơi rã rời nhưng tinh thần vẫn còn tốt.
- Không sao, ta đang vui vì chúng ta đã lọt vào vòng cuối cùng.
Mạc Chi Tuyệt cũng mỉm cười theo cậu, khẽ "ừm" một tiếng. Cả hai ghé qua chỗ điều trị một lát để sơ cứu vết thương. Vết thương của Mạc Chi Tuyệt hầu như không có, chỉ bị một rạch không lớn trên cánh tay mà thôi, trái lại Mạc Thiên có khá nhiều vết thương nhỏ, nhìn qua đáng sợ nhưng cũng không nghiêm trọng cho lắm, chỉ thỉnh thoảng lại nhói lên mấy cái.
Bên trong đã có người nằm trên giường, Mạc Thiên ngó qua xem thì thấy đó là người mà cậu và Mạc Chi Tuyệt đánh bại ban nãy. Cao Lãng nằm nhắm mắt, không biết là hôn mê hay ngủ nữa, Niêm Quan thì vừa thấy cậu bước vào đã đưa mắt nhìn chằm chằm.
Dù gì cũng là chỗ quen biết, bây giờ đánh người ta ra thế này có nên lại nói vài câu không nhỉ? Cái ánh mắt dõi theo như vậy cũng không dễ chịu gì, chờ cho Mạc Chi Tuyệt ra ngoài lấy nước giúp cậu liền tiền gần đến bên giường Niêm Quan.
Cơ thể Niêm Quan được băng kín mít, trên mặt thì quấn một lớp mỏng, từ tay xuống chân không chỗ nào là tốt đẹp cả, nhìn qua có phần đáng sợ, y nằm yên đó không thể cử động.
- Ngươi cảm thấy sao rồi?
Mạc Thiên lên tiếng hỏi trước, cảm thán trong đầu, Mạc Chi Tuyệt đúng là ra tay mãnh liệt, có thể khiến đối thủ thành ra cái dạng này, ngọn lửa của hắn đúng là không phải dạng vừa.
- Còn tốt, đệ của ngươi đúng là rất mạnh.
Mạc Thiên cười khan, không biết hắn nói vậy là ý gì. Không khí lại trở nên trầm mặc khiến cậu hơi lúng túng.
- Hắn đâu rồi?
Vẫn là Niêm Quan phá vỡ im lặng trước.
- À A Tuyệt hả, lúc nãy bảo hắn đi làm chút việc rồi.
Niêm Quan nhướn mày, quan sát Mạc Thiên một lúc rồi mới nói tiếp, câu nói nửa vô tình nửa cố ý.
- Hai người các ngươi đúng là thân thiết nhỉ?
Không hiểu tại sao Niêm Quan lại nói như thế, nhưng theo trực giác Mạc Thiên cảm thấy câu này có chút không ổn.
- Ừm, hắn là đệ đệ của ta mà.
- Nhưng ta thấy hình như hai người thân thiết với nhau quá, bình thường có huynh đệ nào lại nắm tay nhau đi dạo phố thế không?
Niêm Quan nói xong cứ như lật tẩy mọi việc vậy, Mạc Thiên giật mình trong lòng, cười nhạt nhìn y rồi lấp liếm cho qua chuyện.
- Bọn ta sống với nhau từ bé đến lớn mà.
Niêm Quan lắc đầu.
- Không giống, hai người cứ như cặp tình nhân vậy.
Mạc Thiên giả bộ bật cười, xem như y đang trêu đùa mình vậy, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo. Chữ "tình nhân" như đang vả vào mặt cậu.
Hoá ra y cũng thấy bọn họ thân thân mật mật như vậy rất bất thường, cậu cũng sớm biết việc này không dấu được lâu, nhất là khi hai người còn không biết kiềm chế, có điều nhanh như vậy. Người ngoài đã chú ý rồi, việc này...
Mạc Thiên tạm biệt Niêm Quan rồi quay người rời đi, cậu không dám ngoảnh lại xem nét mặt kỳ lạ của y. Mạc Chi Tuyệt đã đứng đợi cậu từ bao giờ, ánh mắt mềm mại nhìn về phía cậu. Cái ánh mắt này quả thật khiến trái tim người ta tan chảy, nhưng đồng thời cũng khiến tâm trạng cậu nặng nề hơn.
Lúc Mạc Chi Tuyệt tính cầm tay Mạc Thiên thì bị cậu không dấu vết lảng tránh đi.
- Tay ta có chút đau.
Mạc Thiên dùng một lý do miễn cưỡng đến không thể miễn cưỡng hơn rồi bước đi trước một bước. Mạc Chi Tuyệt ngạc nhiên nhíu mày, sau đó đi theo sau cậu.
- Có gì không ổn sao?
Hơi thở ấm nóng phả vào trên đầu khiến Mạc Thiên cảm thấy nhột nhạt.
- Không đâu, ta chỉ hơi mệt thôi.
Mạc Chi Tuyệt nheo mắt, cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ là đáy mắt lại tối thêm vài phần.
Cửa vừa đóng lại, Mạc Thiên cúi đầu tháo giày, từ lúc đi về đến giờ cậu luôn giữ im lặng, tất nhiên đây cũng khá bình thường thôi nhưng hiện tại lại có chút kỳ lạ. Không khí yên tĩnh quá mức này làm Mạc Chi Tuyệt lại thấy lo sợ, hắn kìm không được ôm cậu từ đằng sau. Mạc Thiên thoáng cứng người, phản ứng này không giống như bình thường, từ nãy đến giờ cậu đã rất kỳ lạ.
- Ca.
Mạc Chi Tuyệt thổi nhẹ bên tai khiến cậu rùng mình, Mạc Thiên không tiếng động đẩy nhẹ hắn ra. Thái độ né tránh này khiến hắn không vừa lòng, lại lần nữa ôm chặt lấy cậu, cẩn thận không đụng vào miệng vết thương.
Mạc Chi Tuyệt ép Mạc Thiên quay đầu, tay nắm lấy cằm cậu đưa lên sau đó áp môi xuống tính hôn.
Thế mà phản ứng của Mạc Thiên khiến hắn bất ngờ, cậu đột nhiên dùng lực đẩy mạnh hắn ra, một thoáng sững sờ làm cho Mạc Chi Tuyệt chưa kịp phản ứng.
- Ca?
Giọng nói đầy nghi vấn của hắn khiến Mạc Thiên lúng túng, đầu óc loạn như cào cào, cậu lùi ra sau mấy bước, cố gắng sắp xếp suy nghĩ trong đầu.
- Chúng.... chúng ta dừng việc này lại đi.
Lời nói đã hơi run rẩy, Mạc Thiên không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Chi Tuyệt. Quyết định này cậu mới nảy ra cách đây không lâu, lúc nghĩ đến tâm trạng lại trở nên đau đớn, có điều nghĩ đến tương lai mọi thứ, cậu không thể không nói ra từ bây giờ. Quyết định nhanh chóng này, cậu cũng không biết có phải là điều đúng đắn không nữa.
- Huynh nói cái gì!
Âm thanh của hắn đã dần trở nên lạnh hơn, bước lên một bước nhìn con người trước mặt. Mạc Thiên hiểu câu nói này sẽ tổn thương đến Mạc Chi Tuyệt.
- Chuyện này thật sự không đúng đâu A Tuyệt, chúng ta dừng lại nhé?
Mạc Thiên lấy can đảm ngẩng đầu, thấy sắc mặt Mạc Chi Tuyệt đã biến đen thì có chút không biết nói gì.
- Ban nãy xảy ra chuyện gì?!
Mạc Chi Tuyệt gằn giọng, bước tới ôm lấy vai cậu, bắt Mạc Thiên đối diện với mình mà hỏi. Khuôn mặt cậu rất nghiêm túc, không có vẻ gì là nói đùa cả, điều này khiến hắn muốn phát điên.
Mạc Thiên lắc đầu né tránh ánh mắt kia, sợ phải thấy sự đau đớn của hắn, cậu sợ nhìn thấy liền không nỡ, kiên nhẫn từng câu từng chữ lặp lại rõ ràng liền mạch.
- Chúng ta chấm dứt mối quan hệ này đi.
Mạc Chi Tuyệt không thể tin nổi, cậu vậy mà lại vô tình như thế, chắc chắn ban nãy đã xảy ra chuyện gì rồi. Hắn cố gắng ngắn cản tâm trạng, dịu giọng với Mạc Thiên.
- Ca, nói cho ta biết ban nãy xảy ra chuyện gì được không, nhé?
Giọng nói dụ dỗ nếu như bình thường Mạc Thiên sẽ nghe theo, thế nhưng bây giờ tâm trạng cậu cũng rối ren, mím môi im lặng. Cả hai đều trầm mặc một lúc lâu theo đuổi suy nghĩ của mình.
- Không có chuyện gì, chỉ là ta đã nghĩ lại rồi, chúng ta là người thân, chuyện này... thật sự không phù hợp. Dừng lại đi A Tuyệt, đệ cũng hiểu rõ mà.
Câu cuối tựa như khẩn khoản, Mạc Thiên kích động túm lấy áo hắn, trong lòng khó chịu, nói một câu mà như lấy hết can đảm trong người ra.
- Hiểu rõ? Vậy huynh cũng hiểu rõ tình cảm của ta mà, Mạc Thiên, huynh đừng giả vờ không thấy nữa!
Mạc Chi Tuyệt nổi giận, cảm giác vụt mất này khiến hắn muốn nổi điên lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu. Ban nãy rõ ràng còn rất bình thường, cớ sao bây giờ lại trở nên như vậy cơ chứ.
- A Tuyệt!! Đừng nói nữa!
Mạc Thiên nhíu mày quay đầu, đẩy tay hắn ra rồi lùi lại. Cậu không muốn phải nghe lời nói mà hắn sắp thốt ra.
- Tại sao chứ, Mạc Thiên, huynh đừng trốn tránh nữa, ta...
Mạc Thiên giơ tay che miệng hắn lại, không để hắn nói ra ba chữ đó. Tâm trạng cậu cũng suy sụp lắm chứ, cậu đâu muốn như thế này, nhưng đạo đức luân lý trong người khiến cậu theo bản năng muốn ngăn cản nó. Từ lúc ban đầu Mạc Thiên là trai thẳng, vậy nên khi việc này xảy ra, theo tâm lý cậu lập tức trở nên bài xích.
Mạc Chi Tuyệt để mặc Mạc Thiên chặn miệng mình, buồn bã đứng đó nhìn cậu. Hắn thật sự không hiểu nổi tại sao cậu phải quan trọng mấy thứ này như vậy, thế nhưng trong tâm can hắn đã tự nói rõ, cậu sợ.
Nhắm mắt ngăn cản tình ý dâng trào, Mạc Chi Tuyệt lặng yên một lúc lâu, đột nhiên hắn đưa tay gỡ tay cậu xuống, giọng nói mất đi ấm áp vốn có.
- Mạc Thiên, huynh thật độc ác.
Nói rồi bóp hai tay Mạc Thiên lại ngăn cản cậu phản kháng, hắn thô bạo cướp lấy đôi môi ngọt ngào khiến bản thân trầm luân kia. Đẩy người cậu xuống giường, sau đó từ trên cao nhìn Mạc Thiên thốt ra ba chữ.
- Huynh đừng hòng.