Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 109: Phiên ngoại: Sau khi Mạc Thiên rời đi




Mạc Chi Tuyệt như người mất hồn ngồi dưới mưa, không rõ là nước mắt hay hạt mưa chảy xuống nữa.

Mạc Thiên đi rồi.

Mỗi lần nghĩ đến từ này hắn lại thấy khó thở, tại sao có thể như vậy, tại sao ông trời lại bất công với hắn như vậy?

Mạc Chi Tuyệt cầm dây chuyền lưu ly của mình ra, dây chuyền này là hắn tự tay điêu khắc, vốn muốn cho cậu xem cả hai đều đeo cùng một vật, thế nhưng lại xảy ra chuyện như thế này.

Mảnh rừng bị Mạc Chi Tuyệt phá hủy đến tan hoang khó nhìn, sức mạnh hiện tại vẫn cuồn cuộn chảy trong người.

Ngồi ngẫm nghĩ trong mưa tự hỏi, ở kiếp trước, hắn vì quá chán ghét cuộc sống mờ mịt không có mục tiêu, không có người muốn yêu, nên đã tự bạo. Hiện tại sống lại, tìm được người mà bản thân muốn bảo vệ cả đời, nay lại biến mất ngay trước mắt. Hắn còn cần phải sống nữa sao?

Đột nhiên trong khu rừng yên lặng vang lên tiếng tít tít nho nhỏ. Mạc Chi Tuyệt cau mày, liếc mắt sang rồi nghe ngóng. Âm thanh ngày càng lớn hơn, hắn đứng dậy tìm kiếm nó, âm thanh này xuất phát trong một bãi lầy.

Chẳng biết có linh cảm gì, Mạc Chi Tuyệt vận dụng sức mạnh của mình, tìm kiếm vị trí cụ thể của nó. Đó là một luồng sáng nhỏ, hắn cầm nó lên, rồi lập tức trở nên tức giận.

Mạc Chi Tuyệt là người thông minh, vậy nên cũng hiểu cái thứ gọi là hệ thống này đã khiến Mạc Thiên phải tự bạo.

Nỗi căm hận ngập tràn, hắn muốn tiêu hủy cái thứ chết tiệt này. Thế nhưng lúc hạ đòn xuống, Mạc Chi Tuyệt liền khựng lại. Nếu Mạc biến mất vì nó, vậy thì có thể nhờ nó để tìm kiếm cậu không?

Một ý nghĩ táo bạo loé lên trong đầu hắn, Mạc Chi Tuyệt quan sát kỹ thứ này, sau đó đưa tinh thần lực đi vào dò thử. Thứ này vậy mà lại có chút ý thức?!

Phát hiện này cho hắn chút hy vọng, tiếp tục dò vào xem. Hệ thống này cũng thật đơn giản, chỉ vài ba áp chế đã có thể thành công điều khiển khởi động nó.

Thực ra Mạc Chi Tuyệt không biết, hệ thống này chả dễ thu thập, thế nhưng tinh thần lực của hắn quá cường đại, vậy nên càng không thể phản kháng.

[Ký chủ tít tít.]

Âm thanh kỳ lạ vang lên khiến Mạc Chi Tuyệt nheo mắt.

- Mạc Thiên đâu?

Thấy nó cứ kêu khiến hắn cảm thấy rất phiền, nếu đều tốn công vô ích thì tiêu hủy nó cho rồi.

Hệ thống tựa như đang cố định dạng ý nghĩa mà Mạc Chi Tuyệt vừa nói ra. Âm thanh tắt dần, thay vào đó đã trở nên linh hoạt hơn chút. Mạc Chi Tuyệt thử rót chút sức mạnh của mình vào, xem xét.

[Mạc Thiên ký chủ đang ở không gian khác, Mạc Thiên ký chủ đang ở không gian khác.]

- Không gian nào?

Hình như trước khi biến mất, Mạc Thiên cũng bảo rằng cậu không phải người ở thế giới này. Thực ra Mạc Chi Tuyệt cũng có chút suy đoán từ lâu, bởi vì khác biệt tính cách quá rõ, nên khó có thể không để ý.

[Ký chủ phải hoàn thành nội dung ở đây mới có thể biết tiếp.]

- Nội dung?

[Thống nhất toàn quân, trả lại hoà bình cho nơi này, sau đó tiến lên đỉnh cao thế giới.]

Chuyện này không khác kiếp trước là bao, cũng là nguyên nhân làm hắn chẳng có gì mà phấn đấu nữa, nhưng bây giờ nếu làm thế giúp hắn gặp Mạc Thiên thì hắn lập tức đi làm. Chỉ cần một hy vọng nhỏ nhoi là đủ rồi.

Trận chiến hiện tại đều đang rất căng thẳng, cả hai bên người đứng đầu đều đã rời đi. Mạc Chi Tuyệt liếc mắt nhìn thấy Niêm Quan đang điều khiển một đội quân nhỏ, cũng khá ổn.

- Chủ nhân.

- Dốc toàn lực, tấn công nhanh.

Hắn giao phó nhiệm vụ, mắt quan sát.

- Rõ!

Mạc Chi Tuyệt bước lên vị cao và dễ nhìn thấy nhất, cúi đầu xem bao quát, rồi cất giọng uy nghiêm.

- THÚ VƯƠNG CỦA CÁC NGƯƠI BỊ TA TIÊU DIỆT RỒI.

Nói đoạn giơ lên chiếc đầu của Phùng Bắc mà ban nãy hắn vừa cắt ra. Âm thanh được tinh thần lực quét rộng, bên kia nghe thế liền sững sờ. Niên Thời đang chỉ huy các dị thú cũng có chút không tin nổi. Sao có thể chứ?!

Lợi dụng tình thế quân kia đang hoang mang, phía Mạc Chi Tuyệt liền nhanh chóng thực thi tấn công nhanh. Mà Mạc Chi Tuyệt cũng ứng chiến, hắn muốn kết thúc tất cả càng sớm càng tốt. Do dị năng bộc phát tăng cấp, cho nên hắn trở nên bất bại.

Bên kia như rắn mất đầu, chỉ để cho những gương mặt tiêu biểu chống chọi mà thôi. Thế nhưng dù có tốt mấy cũng vẫn thua Mạc Chi Tuyệt, thú Vương còn bị đánh thì bọn họ làm sao thắng nổi.

Vậy nên Mạc Chi Tuyệt nhanh chóng không chế, sắc mặt hắn lạnh tanh, nhuốm đầy mùi chết chóc.

Đánh chiến thần tốc, hoả, lôi, phong cứ cuồn cuộn giao nhau trong không khí, Mạc Chi Tuyệt nghiêm mặt, đến đâu càn quét đến đó. Mắt thấy bên mình đang dần trở nên nguy hiểm, Niên Thời truyền mắt hỏi Cao Lãng, thế nhưng Cao Lãng cũng lắc đầu.

Trong đầu chỉ có hai chữ, thua rồi.

...

Tiệc ăn mừng chiến thắng náo nhiệt ầm ĩ, Mạc Chi Tuyệt quay trở về phòng mình, đóng kín cửa lại, rồi lấy ra hệ thống.

- Thế này đã xong chưa?

[Còn phải có thời gian.]

Sắc mặt hắn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào nó.

- Cái gì?

Nói như đang nghiến răng vậy.

[Phải mất ba năm, để ký chủ có thể hoàn toàn kết thúc.]

Nghe nó nói hắn liền căm hận, ba năm, nghe có vẻ ngắn nhưng tựa ngàn thu. Hắn ghét việc phải chờ đợi để gặp cậu.

Thế nhưng ngoài tức giận cũng được gì nữa, đây là hy vọng duy nhất, hắn chỉ còn cách bám víu mà thôi.

- Ca, ta nhớ huynh.

Trong căn phòng tối, Mạc Chi Tuyệt ngồi im, như một con sói cô độc.

Tháng năm ở đây trôi qua từng ngày, yên bình được trả lại, toàn bộ đều tung hô Mạc Chi Tuyệt. Bọn họ đều rất ngưỡng mộ sức mạnh đáng sợ ấy.

Ngày ngày đều có người đi qua đi lại, nữ nhân phải lòng hắn ngày một đông, chỉ cần nghe về sự tích liền trở nên hâm mộ thầm mến. Mạc Chi Tuyệt mặc kệ mọi thứ, ném toàn bộ nhiệm vụ cho thuộc hạ của mình, ngày ngày bình thản tiêu dao.

Hắn nhìn vườn hoa lưu ly đang nở rộ, vài tháng trước Mạc Chi Tuyệt đã cho trồng cái này lên, chỉ cần nhìn liền bình tâm, hắn mỉm cười dịu dàng.

- Ca, huynh thấy đẹp không?

Mạc Chi Tuyệt tự độc thoại một mình, tưởng tượng đến khuôn mặt ôn nhu của Mạc Thiên khi thấy nó, hắn lại như rơi vào cõi mộng. Một năm sau khi Mạc Thiên rời đi, hắn rất nhớ cậu nhưng biết cách điều hoà lại cảm xúc.

...

- Chủ nhân, Niêm Quan có điều muốn nói.

Mạc Chi Tuyệt ngắm nhìn bức tượng nho nhỏ được khắc hình Mạc Thiên, thuận miệng đáp một tiếng.

Niêm Quan bước vào, qua hai năm, chỉ có sắc thái là có chút khác biệt mà thôi. Còn lại vẫn y như cũ.

- Ta có thể xin một chuyện không?

Mạc Chi Tuyệt nhướn mày.

- Ta muốn thả Cao Lãng tự do.

Y nói nghiêm túc, dứt khoát không chút do dự. Mạc Chi Tuyệt nghe thế hơi nhếch môi, hình như bọn họ...

Thấy khuôn mặt Niêm Quan tựa như đang nói, nếu hắn không đồng ý sẽ cố gắng đến cùng kia, Mạc Chi Tuyệt lại nhớ đến Mạc Thiên. Dù sao hiện tại không có gì nguy cấp, nếu Niêm Quan đã nắm chắc Cao Lãng thì hắn cũng lười để ý.

- Tại sao?

Niêm Quan mím môi như cảm thấy khó xử, quả thật y cũng không rõ bản thân phải nói thế nào nữa. Nhìn vẻ mặt rối rắm kia, mày Mạc Chi Tuyệt càng nhướn cao hơn, như phát hiện ra điều gì mới mẻ vậy.

- Tùy ngươi.

Hắn hiện tại không có hứng thú chèn ép người khác, với lại hắn cũng muốn biết bọn họ sẽ đi về đâu. Niêm Quan không nghĩ Mạc Chi Tuyệt lại dễ tính đến vậy, cao hứng xuất hiện trong đáy mắt, cúi đầu chào rồi lập tức rời đi.

...

Mạc Chi Tuyệt chăm chú nhìn vệt sáng đang chuyển động, đây là năm cuối cùng của chờ đợi, hắn khó có thể nhịn được nữa.

- Phải làm sao để đến đó.

[Ký chủ hãy đến phòng sách, lấy cuốn [Cuồng thế ma tôn]]

Phòng sách này là hắn lệnh cho để yên như cũ. Những cuốn sách bên trong này đều được bảo quản giữ lại hết, thỉnh thoảng sẽ lau chùi một chút.

Nói thật lúc nhìn những câu chữ trong đó, Mạc Chi Tuyệt cực kỳ kinh ngạc. Ghi chép toàn bộ mọi chuyện, đã thế trung tâm là hắn và Mạc Thiên, nghe thật đáng sợ.

- Sau đó làm gì?

Hệ thống không trả lời, tự động bay lên, hoà nhập vào cuốn sách đó. Khi Mạc Chi Tuyệt nghĩ bản thân đã bị lừa thì đột nhiên cuốn sách cũng hoá sáng, tạo thành cánh cổng mờ ảo. Mạc Chi Tuyệt ngạc nhiên, rồi không do dự mà bước vào, hắn nhớ cậu muốn điên rồi, chờ đợi đã là quá đủ.

Mạc Chi Tuyệt giật mình tỉnh lại, mở mắt nhìn cơ thể ấm áp trong ngực rồi ôm chặt.

- Sao vậy, gặp ác mộng ư?

Giọng nói ôn thanh của Mạc Thiên vang lên, Mạc Chi Tuyệt lắc đầu, vùi mặt vào cần cổ của cậu.

- Một giấc mơ dài.

Cuối cùng cũng gặp lại huynh, đây có lẽ là điều may mắn nhất đời ta.