Nam Chính, Thiết Lập Nhân Vật Của Ngài Băng Rồi!

Chương 5: Nuôi dưỡng hài tử là một môn học vấn cao thâm (1)




a vốn là muốn viết văn nghiêm túc nghiêm túc, như thế nào viết viết liền viết oai đâu? Hảo rối rắm... Nói, ta có nên cho Tiểu Dạ đắc thủ hay không đây?

Lăng Dạ cũng không biết tại sao lại có ý nghĩ như thế với kẻ thù kiếp trước của mình. Nhưng rất nhanh hắn liền đem chuyện này ném ra sau đầu: Quản hắn là ai vậy, chỉ cần Lăng Dạ hắn muốn thì tất cả đều là của hắn.

Tâm động không bằng hành động, Lăng Dạ cúi đầu ngậm lấy đôi môi kia khẽ mút. 

Mềm mềm, lạnh lạnh, rất thoải mái.

Giống như vừa tìm được một món đồ chơi mới, Lăng Dạ cúi đầu chăm chú làm sâu sắc cái hôn môi này hơn. Đầu lưỡi dọc theo khóe môi của Thừa Thanh hấp duyện, thỉnh thoảng còn dùng răng nanh ma sát khiến làn môi vốn màu bạc nhiễm lên chút hồng sắc.

Càng là nếm thử Lăng Dạ càng là cảm thấy nghiện. Có chút không hài lòng vì hàm răng Thừa Thanh còn cắn chặt, Lăng Dạ không kiên nhẫn đem đầu lưỡi vươn ra, không tốn bao nhiêu công sức liền đem răng hắn tách ra, đầu lưỡi nhanh chóng vói vào khoang miệng của đối phương, tay trái còn không thành thật chui vào trong áo Thừa Thanh nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng hắn.

Thấy Thừa Thanh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Lăng Dạ lại càng mức làm càn, đầu lưỡi linh hoạt bừa bãi thăm dò mọi ngóc ngách trong miệng của nam nhân, cuốn lấy đầu lưỡi Thừa Thanh bắt đầu trêu đùa.

(*Che mắt nhìn* Thực sự không liên quan đến mỗ! Đều là do tên cầm thú nào làm ra, hoàn toàn không phải do mỗ a! 

Tên cầm thú nào: * âm trầm liếc nhìn*)

Thừa Thanh bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí, khiến cho gò má ửng đỏ lên, cực kỳ mê người. Tuy là bị ngất nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, theo bản năng muốn đẩy vật đè ép mình ra. Đáng tiếc lúc này hắn đang bị Lăng Dạ giữ chặt, một chút sức lực này chả khác gì cong ngứa.

Thế nhưng, này vừa gãi liền gãi ra hỏa đến. (vâng, thật sự là hỏa đấy nha. Chậc chậc, con trai à ngươi lần này xong rồi. Bị Lăng cầm thú nhìn trúng rồi, không chạy thoát được đâu.)

Lăng Dạ đảo hít một ngụm khí lạnh, tựa hồ cảm thấy bản thân càng ngày càng nóng. Hắn nhìn nhìn mỹ nhân tuyệt mỹ trong lòng, lại cảm thụ một chút trái tim đang đập không ngừng, nháy mắt liền quyết định.

Người này, hắn muốn định rồi! 

Bất kể y có nguyện ý hay không, y cũng đều chỉ có thể là của hắn, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn. Cho dù là cầm tù, Lăng Dạ cũng muốn người này thuộc về hắn!

(Tác giả: *che mặt* Ô ô~ Tại sao ta lại có thể viết ra tên Lăng cầm thú não tàn như vậy nha? Chưa gì đã đối với con trai ta như hổ rình mồi thế này thì còn có thể làm bạn bè tốt nữa sao? 

Aiz, tha thứ cho tiết tháo của tác giả đi. Tác giả có đặc biệt ham là thích công độc chiếm thụ ngay từ đầu ấy mà.=))))

Vừa hạ xong quyết tâm, Lăng Dạ đang muốn dập dập lửa, thế nhưng tay vừa giải khai đai lưng của Thừa Thanh thì giọng một thiếu niên bên ngoài cửa liền truyền đến, cũng đem đoạn kiều diễm này đánh gãy, vô tình đem Thừa Thanh từ ma trảo của cầm thú cứu ra:

"Sư tôn, đến giờ cơm trưa rồi, mời ngài đến thiện phòng dùng bữa." Ấn Nguyệt cung kính đứng ở bên ngoài cửa gọi.

Lăng Dạ: "..."

Tuy là không muốn nhưng Lăng Dạ cuối cùng vẫn lấy lại lý trí. Hắn biết bây giờ còn chưa phải thời điểm. Hiện tại hắn còn quá nhỏ yếu, chờ đến khi hắn lấy lại lực lượng như kiếp trước, vậy hắn có thể đường chính mang người này buộc tới bên cạnh mình.

Nhưng dù sao chuyện tốt bị đánh gãy, là bất cứ nam nhân nào cũng không thể nhịn. Món nợ này hắn sẽ nhớ kỹ, về sau sẽ lại tìm hắn tính sổ.

Vì thế Ấn Nguyệt rất nhanh thì nhìn thấy cửa phòng mở ra, vị tiểu sư huynh mới do sư tôn mới nhận từ bên trong bước ra, khí thế bức người nói một câu: "Sư phụ nói người mệt mỏi, không dùng bữa. Ngươi về trước đi."

Chẳng biết có phải Ấn Nguyệt ảo giác hay không, nhưng hắn  có cảm giác ánh mắt vị sư huynh này nhìn mình có vài phần... nhìn kẻ đánh gãy chuyện tốt của nam nhân? 

(Lăng Dạ là đệ tử thân truyền nên bối phận cao hơn Ấn Nguyệt.)

Vừa nghĩ thế, Ấn Nguyệt cho dù đã Trúc Cơ sơ kỳ cũng không chịu nổi lạnh run một cái, vội vàng gật đầu rồi rời xa nhân vật nguy hiểm này.

Mụ mụ, thật là đáng sợ mà!

Sau khi đuổi được vật cản trở chướng tai gai mắt đi, Lăng Dạ trở về phòng cũng không còn muốn tiếp tục làm cái gì, chỉ giúp Thừa Thanh đổi một bộ y phục khô ráo mới rồi đem người ôm trở về phòng ngủ. (Đảm bảo ôm về được, dù sao cũng là người tu chân nha, một chút khí lực đó vẫn là phải có.)

Khi Thừa Thanh tỉnh dậy liền phát hiện mình đã nằm ở trên giường trong phòng ngủ, xung quanh rất yên tĩnh, không có ai.

Hắn đoán có lẽ là do Lăng Dạ đem mình đưa về phòng. Trong lòng nghĩ đứa bé này thực sự là quá ngoan ngoãn. 

[Hệ thống! Ngươi lăn ra đây cho lão tử!] Mặc dù tâm tình không sai, nhưng Thừa Thanh vẫn không quên tính sổ với đầu sỏ gây nên tội, ở trong đầu rống một câu, cả thức hải đều chao đảo.

Hệ thống:...

Ký chủ hảo đáng sợ, làm sao để giữ mạng, online chờ, khẩn cấp! QAQ 

Thấy hệ thống trốn ở chỗ sâu nhất trong thức hải giả chết, Thừa Thanh lại càng cảm thấy tức giận. Nghĩ tới kiếp trước dù sao mình cũng là một người vô cùng bình tĩnh lãnh đạm, thế nhưng từ khi buộc phải cái hệ thống ngoài bán manh ra thì không còn điểm nào giá trị này, hắn thật sâu cảm thấy tu dưỡng của mình đều nhanh bị ném đi uy cho cẩu ăn rồi.

[Cho ngươi ba giây để đi ra, nếu không hậu, quả, tự, gánh, chịu.] Thừa Thanh đem ý thức tiến vào trong thức hải, nghiến răng nghiến lợi nói.

[Ký... ký chủ. Ngươi vẫn khỏe mạnh a~] Biết Thừa Thanh thực sự tức giận, hệ thống không dám tiếp tục trốn nữa, lập tức biến ra một con thỏ lông xù vô cùng đáng yêu, dán đi lên trước mặt Thừa Thanh chớp một đôi mắt to tròn màu hồng.

Khỏe ngươi muội! Hắn kém một chút thì bị nam chủ hút cạn linh khí, tu vi còn giảm một bậc đây!

Đều tại cái hệ thống ngu ngốc này, rõ ràng có cách khác có thể giúp nam chủ tẩy tủy, vậy mà nó nhất định bắt hắn phải dùng cách vừa khổ vừa mệt này để xoát độ tồn tại với nam chủ. Theo lý lẽ của nó chính là càng hy sinh cho nam chủ nhiều thì độ tồn tại càng cao, giờ tốt lắm, tồn tại cảm không thấy đâu, hắn lại mau tắt thở.

[Ký chủ ngươi đừng vội tức giận a. Đợi... đợi ta kiểm tra lại đã, có lẽ lúc đó dữ liệu của ta bị lỗi chăng?] Hệ thống nhìn sắc mặt không tốt của Thừa Thanh, vội vàng tìm cách kéo dài. Mặc dù cái lý do này chính nó cũng cảm thấy không có khả năng. Nhưng kéo dài được một lúc là một lúc, có còn hơn không a.

Thừa Thanh không đáp, nhưng xem như ngầm đồng ý.

[Di? Như thế nào lại thế này? Chẳng lẽ dữ liệu của bản hệ thống thực sự lỗi?] Hệ thống điểm mở giao diện, bỗng nhiên kinh ngạc nói.

[Làm sao?]

[Ký chủ xem này! Bản hệ thống không có lầm a!]

"Này..." Thừa Thanh cũng nhìn vào bảng giao diện, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào nó.

< Người dùng: Thừa Thanh.

Giới tính: Nam.

Tuổi: 21.

Cấp độ: Du hí giả cấp C.

Thế giới nhiệm vụ: Ma đồ

Độ tồn tại: 50.

Độ hảo cảm: 100.

Kỹ năng: tu chân sơ cấp. (đang chờ mở khóa. Nếu hoàn thành nhiệm vụ người chơi có thể mang kỹ năng trở về thế giới ban đầu.) >

"Sao lại tăng nhanh như vậy?" Thừa Thanh cũng có chút khó tin.

[Còn phải hỏi sao? Nhất định là do kế hoạch của bản hệ thống thành công rồi!] Thấy nguy cơ hóa giải, hệ thống lập tức đắc ý ở trước mặt Thừa Thanh hoảng a hoảng, hoàn toàn quy mọi công lao cho mình.

Mặc dù Thừa Thanh vẫn còn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không tìm ra được đó là chỗ nào, đành buông tha không nghĩ nữa. Hắn vẫn không tin dữ liệu của hệ thống có nhầm lẫn, dù sao lúc đó hắn cũng đã xem qua, không thể nhầm được. Chẳng lẽ lúc hắn ngất đi có chuyện gì xảy ra?

Đáng tiếc hắn mất ý thức thì hệ thống cũng sẽ tạm ngừng hoạt động, nếu không là có thể từ chỗ của hệ thống tìm hiểu ra chuyện gì rồi.

"Sư tôn, người tỉnh rồi sao?" 

Đang lúc suy nghĩ thì một thanh âm non nớt vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ của Thừa Thanh. Hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa, liền thấy Lăng Dạ bưng một bát cháo đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hắn đã tỉnh mà vui vẻ chạy tới.

"Lúc nãy người đột nhiên ngất đi khiến đồ nhi thật sợ hãi a. Sư tôn có đói bụng không? Đây là cháo linh mễ đồ nhi nấu cho sư tôn, sư tôn nếm thử xem?" Lăng Dạ săn sóc đem gối lông vũ đệm ra sau lưng Thừa Thanh cho hắn dựa vào thành giường, lại đem cháo bưng tới trước mặt hắn, vẻ mặt tỏa sáng chờ mong.

(linh mễ: Loại gạo chứa linh khí.)

Thừa Thanh thấy đứa trẻ săn sóc như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Kiếp trước hắn luôn độc lập một mình nên chưa từng có người thân cận với mình như thế. 

Thừa Thanh vươn tay xoa xoa đầu của đứa trẻ, hơi hơi mỉm cười làm đáp tạ.

Tuy hắn đã quen với việc Tích Cốc thì không cần ăn, nhưng dẫu sao cũng là đứa trẻ bỏ công làm ra, cho nên Thừa Thanh đem một bát cháo này chậm rãi ăn hết.

"Sư phụ nghỉ ngơi đi, đồ nhi không làm phiền ngài nữa."

Lăng Dạ đem bát thả lại trong khay, đỡ Thừa Thanh nằm xuống, đắp chăn lại cho hắn.

"Ân. Cảm ơn ngươi." Ăn xong cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, Thừa Thanh nhắm mắt, khẽ nói.

"Không có gì sư tôn, đây là điều đồ nhi hẳn phải làm. " Khoé môi của đứa trẻ cong lên, trong mắt ánh lên ý vị thâm trường, đáng tiếc Thừa Thanh đã ngủ, cho nên không hề nhìn thấy.

---------------------------------------------------

Sau mấy ngày nghỉ ngơi thì thương của Thừa Thanh cũng đã hồi phục như cũ. Về phần tu vi, hắn cũng không quá để trong lòng. Dù sao hắn cũng không phải người ở đây, sau khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về, đối với việc tu luyện hay không cũng không quan trọng.

Thế nhưng dạo gần đây Thừa Thanh phiền não, vô cùng phiền não. Vấn đề tất cả đều là do vị tiểu nam chủ mà hắn mới nhận làm đồ đệ kia.

Không phải tại vì hắn quá nghịch ngợm hay khó bảo như những đứa trẻ khác, ngược lại nam chủ vô cùng chăm chỉ lại ngoan ngoãn, chẳng cần khiến hắn lo lắng khi chăm sóc một tiểu hài tử. Có điều đặc biệt thích kề cận hắn, cả ngày đều bám dính lấy hắn không tha. Ngay cả tắm rửa và đi ngủ cũng muốn cùng hắn.

Một bên phải lo lắng chạy theo kịch bản một bên phải chăm sóc hài tử, Thừa Thanh hắn nhanh cảm thấy bản thân mệt sắp chết rồi.

Thừa Thanh bình thường sẽ chỉ dạy Lăng Dạ tu luyện, còn lại thời gian là đứng trong phòng đọc sách. Hắn đặt quyển sách đang đọc dở xuống bàn, mở cửa đi tới rừng trúc sau núi, đó là nơi Lăng Dạ thường hay luyện tập. 

Trong cơn mưa lá bay ào ào, một bóng dáng mạnh mẽ xuyên qua đám lá, đường kiếm vung ra lại khiến những chiếc lá trúc vừa rơi xuống lập tức bay lên. 

"Đường kiếm cần uyển chuyển hơn một chút." Thừa Thanh đợi đến khi Lăng Dạ múa kiếm xong, mới lại gần giúp hắn sửa chữa.

"Sư tôn." Lăng Dạ không nghĩ tới Thừa Thanh sẽ lại đây, kinh ngạc kêu lên.

"Ân. Tập trung, ta giúp ngươi sửa." 

Hôm nay Thừa Thanh vẫn là một bộ trường y màu trắng, theo mỗi bước chân tới gần của nam nhân thì mùi hoa đào lại càng nồng đậm, xứng với khuôn mặt tuyệt mỹ và biểu tình cự nhân ngàn dặm khiến hắn có vẻ đẹp đến không giống thật.

Lăng Dạ nhìn xem ngây người, để mặc Thừa Thanh nắm lầy tay cầm kiếm để sửa động tác, suy nghĩ không biết bay đi nơi nào. Trong đầu hắn chẳng rõ Thừa Thanh đã dạy hắn cái gì, chỉ toàn là cảm giác bàn tay lành lạnh trơn nhẵn kia cầm lấy bàn tay mình ấm áp.

"Luyện lại một lần ta xem."

Thừa Thanh buông tay Lăng Dạ ra, lùi về phía sau nói.

"A?" Cảm giác ấm áp biến mất, Lăng Dạ giật mình tỉnh lại, trong lòng hơi hơi mất mát, nhưng hiển nhiên không hiểu Thừa Thanh vừa rồi dạy hắn cái gì.

Thấy đứa trẻ không tập trung, chân mày Thừa Thanh hơi hơi nhíu lại, muốn trách mắng nhưng nhìn mồ hôi chảy bên thái dương của Lăng Dạ lại mềm lòng, "Thôi thôi, ngươi cũng mệt rồi. Trở về phòng nghỉ ngơi đi. Buổi chiều cùng ta xuống núi."

"Xuống núi?" 

"Ân, trấn Kiến Xương có yêu vật quấy phá, chưởng môn yêu cầu ta đi diệt trừ, thuận tiện mang ngươi đi rèn luyện."

Thừa Thanh nói, trong lòng lại rất bất đắc dĩ. Lần xuống núi này không phải tầm thường a. Theo nguyên tác Thừa Thanh cũng dẫn nam chủ xuống núi diệt trừ yêu vật, không ngờ yêu vật này là ma tu từ Ma giới trốn đến, rất khó đối phó. Lúc đó Thừa Thanh không địch lại, liền đem nam chủ ném ra, bản thân mình thì chạy thoát. Về sau nam chủ được một vị tiền bối lánh đời cứu, nhưng tu vi lại bị mất sạch. Trở về Tiên Linh môn Thừa Thanh còn trách phạt hắn cấu kết với ma tu, ném vào cấm địa của Tiên Linh môn a. 

"Là, đồ nhi cái này đi chuẩn bị." Lăng Dạ cúi đầu cung kính nói, ánh mắt lại lóe ra một tia âm trầm, xoay người rời đi.