Trong khoang xe nhỏ hẹp, cửa bị khoá kín mít, không khí có vẻ hơi ngột ngạt, khuôn mặt Nam Ngôn đỏ bừng.
Cô nghẹn họng nhìn anh trân trối.
Người anh em, anh có còn nhớ rõ anh là ảnh đế có quốc dân độ* rất cao không thế? Anh còn nhớ anh là con trai nhà họ Thẩm không? Sao anh có thể làm ra loại hành vi lưu manh này?
*Quốc dân độ: độ nhận diện với công chúng trong một đất nước.
Khoá cửa không cho con gái nhà người ta xuống xe, nếu không phải vì anh đẹp trai thì có lẽ bây giờ anh đã bị cảnh sát bắt rồi đấy!
"Anh có cảm thấy hành động khoá cửa chặn con gái trong xe rất mất mặt không?" Nam Ngôn uyển chuyển biểu đạt sự bất mãn của bản thân.
Thẩm Quân Cố bình chân như vại: "Cần mặt thì sao theo đuổi bạn gái được."
Nam Ngôn: "....."
Anh nói cũng có lý đấy chứ.
"Câu trả lời là gì?"
Anh nhìn Nam Ngôn chăm chú, trong đôi mắt là sự bình tĩnh mang theo vẻ kiên quyết.
Nam Ngôn liếm liếm môi, đột nhiên cô cảm thấy có một chút miệng đắng lưỡi khô.
Chẳng lẽ muốn cô thổ lộ tình yêu đầu đời của mình trong xe hơi sao?
Không đâu, không thể, để sau đi.
Nam Ngôn lặng lẽ đưa tay ra sau lưng kéo kéo chốt xe, nhưng cửa xe vẫn không có chút động tĩnh gì.
"Anh xem, buổi tối anh lái xe như thế rất vất vả, không bằng anh trở về trước rồi nghỉ ngơi cho tốt, có gì ngày mai chúng ta lại nói sau nha."
Nam Ngôn ôn tồn khuyên anh: "Mùa đông lạnh thế này...."
Thẩm Quân Cố đánh gãy lời cô: "Anh bật điều hoà."
Nam Ngôn xoay chuyển ánh mắt: "À, ý em là, em cảm thấy, chuyện này dù sao cũng là chuyện lớn, chúng ta cần phải ngồi xuống bàn bạc cho thật kỹ."
"Bây giờ chúng ta không phải đang ngồi sao?" Thẩm Quân Cố vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.
Nam Ngôn muốn sụp đổ.
Đúng vậy, bọn họ đang ngồi ở trong xe và không thể di chuyển một xíu nào!
"Anh muốn câu trả lời ngay bây giờ sao?" Nam Ngôn quả thực chịu thua Thẩm Quân Cố luôn, cô tức đến bật cười, "Thẩm tiên sinh, anh xác định muốn làm trái ý em vào lúc này đúng không?"
Thẩm Quân Cố giống như đột nhiên được đả thông hai mạch Nhâm Đốc vậy, máu bơm lên não, đầu óc khai sáng, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt anh sáng quắc dừng ở trên người Nam Ngôn.
"Bạn trai thì cần phải nghe lời, đúng không em?"
Nam Ngôn phản bác lại: "Không chỉ có bạn trai, mà còn có bạn trai tương lai, người theo đuổi hay thậm chí là người xa lạ cũng vậy."
Thẩm Quân Cố ngẫm nghĩ, thân phận hiện tại của anh là bạn trai tương lai và là người theo đuổi cô, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng hai phút nữa, anh chính là bạn trai chính thức của cô thì sao.
Quả nhiên không thể lỗ mãng được.
Thẩm Quân Cố thành thật, nghe lời ấn chốt mở xe.
Sau một tiếng "bíp", Nam Ngôn vội vàng xoay cổ tay mở cửa ra, cô vừa mới bước xuống xe thì bên cạnh cũng vừa lúc vang lên tiếng đóng cửa.
Thẩm Quân Cố một tay cầm áo khoác, một tay đóng cửa xe ghế lái lại, sau đó đi vòng ra phía trước xe đến trước mặt Nam Ngôn.
Nam Ngôn sửng sốt: "Anh xuống xe làm gì?"
"Đưa bạn gái của anh lên lầu." Thẩm Quân Cố nói rất nghiêm túc.
Hai má Nam Ngôn ửng hồng.
"Ai là bạn gái của anh chứ!"
"Em."
Thẩm Quân Cố phun ra một chữ, sau đó anh nắm lấy tay Nam Ngôn, kéo cô đi về phía toà nhà.
"Anh hiện tại chỉ nghe theo lời bạn gái của anh, còn về sau anh sẽ nghe theo lời vợ mình."
Bàn tay to rộng của Thẩm Quân Cố gắt gao giữ chặt tay Nam Ngôn, anh đứng trước cửa thang máy, nghiêng mặt sang nhìn Nam Ngôn cười: "Anh nghe lời em."
Nam Ngôn chỉ hận bản thân vừa mới cởi áo khoác ra nhưng không chịu mặc vào lại, cổ cô để trần không quấn khăn quàng cổ, cô có cảm giác như máu cô đang dâng lên, nhuộm đỏ cổ cô như cái mông khỉ.
"Anh đợi chút, anh Thẩm...."
Nam Ngôn không thể động đậy, ngược lại còn bị Thẩm Quân Cố kéo vào trong thang máy.
Trong thang máy có camera giám sát, Nam Ngôn bị cản trở, không dám làm mình làm mẩy với Thẩm Quân Cố ở đây, cô chỉ biết cúi đầu tức giận, che giấu một nửa khuôn mặt của mình.
Thẩm Quân Cố bình thản như không có chuyện gì xảy ra, anh một tay cầm áo khoác, một tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay Nam Ngôn.
"Hành vi của anh, nếu nói nghiêm trọng, thì đó là...." Nam Ngôn nhỏ giọng thì thầm.
"Đó là tình yêu của bạn trai dành cho bạn gái của mình."
Thẩm Quân Cố mày cũng không nhăn một cái, tay lại cố ý dùng thêm sức, làm cho Nam Ngôn cảm nhận rõ ràng hơn về cái nắm tay của hai người.
Khi thang máy dừng trước tầng nhà của Nam Ngôn, Nam Ngôn mau chóng khuyên Thẩm Quân Cố: "Được, được rồi, anh sớm về nghỉ ngơi đi nha."
"Không phải vừa rồi em nói chuyện này rất quan trọng sao, chúng ta còn cần phải ngồi xuống bàn bạc cho thật kỹ nữa? Anh nói rồi, anh rất nghe lời em."
Thẩm Quân Cố bị Nam Ngôn dùng cả hai tay đẩy nhưng anh vẫn đứng bất động như núi, nhắc Nam Ngôn mở cửa.
Nam Ngôn do dự hồi lâu, cô không thể không biết xấu hổ mà dây dưa với Thẩm Quân Cố ngoài này, hơn nữa.... chuyện này đúng là cần phải giải quyết cho xong.
Nam Ngôn bước vào nhà bật đèn lên, Thẩm Quân Cố hồn nhiên theo sau không có một chút ngượng ngùng nào.
Anh treo áo khoác lên giá áo, cởi giày ra, quan sát thấy tủ giày không có dép lê dành cho nam, anh dứt khoát mang tất, trực tiếp đi trên thảm dày trong phòng khách.
Nam Ngôn đặt áo khoác và túi xách xuống xong thì xoay người nhìn Thẩm Quân Cố.
Trông anh có hơi mệt mỏi, quầng thâm dưới đáy mắt không hề nhạt đi, có lẽ anh đã không nghỉ ngơi tốt trong một thời gian khá dài, không những thế, anh bây giờ có vẻ như gầy đi không ít so với lúc cô gặp anh vào sinh nhật.
Thời gian gấp gáp như vậy, nhưng việc đầu tiên mà Thẩm Quân Cố làm sau khi trở về là đến đón cô, chờ đợi cô trong đêm đông gió lạnh.
Nam Ngôn thở dài, cam chịu đi vào phòng bếp.
"Anh uống gì không?"
"Cho anh nước ấm là được rồi."
Thẩm Quân Cố đã tìm ra chức năng tiêu chuẩn của chiếc thảm trong nhà Nam Ngôn, anh ngồi xếp bằng trên đó. Thẩm Quân Cố không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy máy chơi game và một đống đồ ăn vặt cùng với Yakult đã được Nam Ngôn chuẩn bị sẵn trước khi cô rời khỏi nhà.
Nam Ngôn mặc váy len mang ra hai cốc nước ấm.
Cởi chiếc áo khoác dày cộm xuống, dáng người ẩn hiện dưới lớp quần áo nặng nề của cô có chút khác biệt so với lần gặp mặt trước, Thẩm Quân Cố không biết nghĩ đến cái gì mà dời tầm mắt đi, thành thật nhận lấy cốc nước ấm.
"Anh uống nước xong thì về đi, lái xe vào giờ muộn thế này cũng không an toàn."
"Không an toàn thật đấy." Thẩm Quân Cố cầm cốc nước, nghiêm túc gật gật đầu, "Cho nên anh quyết định đêm nay anh không về."
Nam Ngôn khiếp sợ: "!!!"
Vì kinh ngạc nên suýt chút nữa cô đã làm đổ cốc nước trên tay.
Thẩm Quân Cố bật cười, đứng dậy cầm lấy cốc nước trên tay cô đặt sang chỗ khác, rồi ôm cô cùng nhau ngồi xuống, anh mỉm cười nhéo nhẹ chóp mũi Nam Ngôn: "Cô gái ngốc hậu đậu quá."
Cho dù anh có muốn ở chung phòng với Nam Ngôn, cũng không phải là lúc này.
Ngày hôm nay, Nam Ngôn sẽ cho anh một câu trả lời chính thức, sau đó mối quan hệ giữa bọn họ sẽ hoàn toàn thay đổi, nếu anh ở lại thì không được tốt lắm.
Nam Ngôn cứng họng: "Thẩm Quân Cố, anh đổi họ rồi à?"
Thẩm Quân Cố nhướng mày, khoé miệng nở một nụ cười yếu ớt. Nụ cười này có chút vi diệu, lại mang theo một loại mờ ám khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Nam Ngôn nhìn một cái liền biết người đàn ông trước mặt cô đây chắc lại đang chạy theo dòng suy nghĩ của anh rồi, cô vội vàng bổ sung: "Quá thiếu đánh!"
Thẩm Quân Cố gật đầu hùa theo: "Đúng vậy."
Tốt nhất là để cô gái của anh đến đánh anh đi, cô muốn đánh kiểu nào cũng được.
Nam Ngôn cũng ngồi nghiêng trên thảm, cô dè dặt di chuyển vị trí một chút, trông có vẻ không còn thân mật với Thẩm Quân Cố như vừa rồi.
So với trước đây, cô dường như trở nên đề phòng hơn.
"Bạn gái.."
Thẩm Quân Cố bỗng nhiên lên tiếng.
Nam Ngôn lườm anh một cái nhưng không trả lời.
"Ngôn Ngôn."
Nam Ngôn lúc này mới không tình nguyện mở miệng đáp: "Nói."
"Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò...."
Nam Ngôn trợn to hai mắt, nhanh chóng đánh gãy lời nói không nhanh không chậm của Thẩm Quân Cố: "Tại sao em lại không biết chúng ta đang hẹn hò vậy?!!!"
Chuyện gì đây? Không cần hỏi ý kiến của đối phương luôn?
Thẩm Quân Cố dứt khoát đặt cốc nước của mình lên bàn trà, duỗi tay ra, kéo Nam Ngôn ôm vào lòng.
Khí lực Nam Ngôn bao lớn, sao có thể chống lại được sức mạnh của Thẩm Quân Cố, cô tự nhiên thuận theo sức lực của Thẩm Quân Cố mà trực tiếp nhào vào trong vòng tay anh.
Hai cánh tay Thẩm Quân Cố vòng ra sau lưng Nam Ngôn, dễ dàng ôm cô gái nhỏ sát vào lòng mình.
Gò má Nam Ngôn áp vào ngực Thẩm Quân Cố, cô hít sâu một hơi.
"Thẩm Quân Cố...."
"Ngoan", Một tay Thẩm Quân Cố đặt trên mái tóc của Nam Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Anh rất nhớ em, em cho anh thực hiện một chút quyền lợi của bạn trai nhé."
Nam Ngôn vô lực giãy dụa, mặt đỏ bừng.
"Em không phải...."
"Ngôn Ngôn."
Lần này đến lượt Thẩm Quân Cố cắt ngang lời Nam Ngôn, anh hơi nới lỏng vòng tay của mình ra, giữa anh và Nam Ngôn xuất hiện một khe hở nhỏ. Anh xoa xoa bàn tay của Nam Ngôn, sau đó đưa tay lên chạm vào cằm Nam Ngôn, nhẹ nhàng nhấc cằm cô tiến về phía mình.
"Em yêu anh."
Hai khuôn mặt ở rất gần nhau, đồng tử Nam Ngôn hơi co lại, trong mắt cô toàn là hình ảnh gương mặt đang dần phóng to của Thẩm Quân Cố, trên khuôn mặt anh tràn đầy vẻ nghiêm túc, cũng tràn đầy hình ảnh chiếu ngược của cô.
Nhịp tim mạnh mẽ áp sát vào lồng ngực cô, cả hai nhịp tim hỗn loạn hoà lẫn vào nhau, không phân biệt được đâu là của ai.
Nam Ngôn choáng váng, phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra Thẩm Quân Cố đã nói gì.
"Anh đang nói gì thế...." Nam Ngôn cố gắng vùng vẫy, phản bác, "Em không có...."
"Nhóc lừa đảo."
Thẩm Quân Cố mỉm cười, vô cùng thân thiết hôn nhẹ lên chóp mũi Nam Ngôn.
"Em giấu không được, cô gái ngốc."
Cũng giống như anh không thể che giấu tình yêu của mình dành cho Nam Ngôn vậy, dưới sự công lược của anh, Nam Ngôn cũng dần dần không thể che giấu được sự quan tâm của cô đối với anh.
Huống chi anh đã thử cô hai lần, sao anh lại không biết suy nghĩ thật sự của cô gái nhỏ trong lòng anh được.
Biết rõ tình hình rồi, cho dù cô gái nhỏ có mạnh miệng như thế nào cũng không thể khiến anh không vui, ngược lại, anh càng cảm thấy cô thật đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn ôm cô vào lòng, muốn tiến xa thêm một bước với cô.
Nam Ngôn ngốc lăng tại chỗ.
Người đàn ông đang ôm cô vừa làm gì thế?
Thẩm Quân Cố không hề có một chút tự giác nào về hành vi khinh bạc con gái nhà người ta, anh siết chặt tay lại, một lần nữa áp sát Nam Ngôn vào lòng mình, anh đặt cằm lên vai Nam Ngôn, nhẹ giọng nói: "Lấy hôm nay làm ngày đầu tiên hẹn hò của chúng ta không tốt sao? Anh hy vọng càng sớm càng tốt, Ngôn Ngôn, anh nhớ em."
Nam Ngôn còn muốn cứng miệng: "Em chưa có đáp ứng anh đâu."
"Ừ, Ngôn Ngôn của anh không có đáp ứng anh, là do anh buộc em phải đồng ý với anh ạ." Thẩm Quân Cố dịu dàng dỗ dành cô, "Anh ép buộc Ngôn Ngôn nhà anh thế này, sau khi hẹn hò, Ngôn Ngôn nói gì anh cũng nghe hết, muốn anh làm gì cũng được luôn, em muốn phạt anh thế nào, anh đều chấp nhận toàn bộ, em thấy sao, hửm?"
Nam Ngôn bặm môi.
Đồng ý?
Không đồng ý?
Nam Ngôn dao động đến mức sắp lắc mình thành con lật đật luôn rồi.
Người đàn ông trước mắt này là người mà cô nghe theo đáy lòng mình, nguyện ý chấp nhận sự theo đuổi của anh, cũng là người duy nhất khiến cho trái tim cô rung động.
Dưới tình huống như vậy, cứ để mọi chuyện phát triển thuận theo tự nhiên hình như cũng không có gì sai.
Đồng ý?
Hay là không đồng ý đây?
Cô có lý do gì mà không đồng ý?
Rõ ràng tình yêu của Thẩm Quân Cố dành cho cô đã làm lung lay ý định trong lòng cô.
"Em...."
Nam Ngôn hít sâu một hơi, dùng bàn tay nhỏ bé của mình khẽ đẩy lồng ngực của Thẩm Quân Cố.
Giọng cô hơi khô khốc.
"Yêu cầu của em đối với bạn trai là phải nghe lời."
Nam Ngôn giả vờ bình tĩnh: "Buông em ra."
Thẩm Quân Cố làm theo lời Nam Ngôn, từ từ buông tay ra.
Nam Ngôn thở dài nhẹ nhõm.
Thẩm Quân Cố lại dùng sức ôm chặt cô, lần này, anh trực tiếp bế Nam Ngôn lên cho cô ngồi lọt vào lòng mình.
"Anh là một người bạn trai tốt phải không? Anh rất nghe lời em."
Trong giọng nói của Thẩm Quân Cố tràn đầy niềm vui.
"Hiện tại đã đến lúc anh nên thực hiện quyền lợi của bạn trai rồi."