Edit & Beta: Khả Duyên
Nhìn thấy Nam Ngôn sững sờ, An Nhược bật cười, không khí quỷ dị vừa rồi biến mất trong chớp mắt, cô nháy mắt với Nam Ngôn: "Fan bà xã* của Thẩm Quân Cố thì phải biết điều này."
*fan bà xã: một kiểu fan của thần tượng, thường ví bản thân là vợ của thần tượng, ngoài ra còn có fan chị gái, fan em gái, fan mama,.......
Nguyên bản Thẩm Quân Cố không hề có bất kì scandal nào, đặc biệt là scandal về tình ái, từ đầu tới cuối anh vẫn luôn là một thân một mình, không hề có một ai ở bên cạnh.
Vừa ban nãy, khi An Nhược đưa áo khoác cho Thẩm Quân Cố, trông khá là thân mật, nhưng cũng chỉ là trông thấy như thế mà thôi.
Nhưng khi An Nhược nói ra lời này, Nam Ngôn ngay lập tức hiểu rõ.
An Nhược nhắm trúng Thẩm Quân Cố.
"Vậy....chị nên xưng hô với em như thế nào cho phải đây?" An Nhược liếc mắt một vòng nhìn áo khoác Nam Ngôn đang mặc trên người, thân thiện cười nói.
Nam Ngôn nhếch miệng: "Chị có thể gọi tôi là Thẩm phu nhân."
Bất quá cô không phải là fan bà xã, mà cô chính là Thẩm phu nhân chân chính.
An Nhược rõ ràng cũng bị sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cười: "Không nghĩ tới em vậy mà cũng là fan bà xã của Quân Cố."
"Chị thấy em diễn xuất rất ổn, nhưng mà trước đây chị chưa từng nhìn thấy em bao giờ, em là người mới sao?" An Nhược căn bản không xem lời nói vừa rồi của Nam Ngôn là thật, cô ấy liên tiếp đặt câu hỏi với cô, "Cảm giác khi diễn cùng Quân Cố thế nào?"
Nam Ngôn khách khí lùi ra sau một bước: "Khi nào An tiểu thư có cơ hội diễn xuất cùng Thẩm tiên sinh thì tất nhiên sẽ biết thôi."
Nụ cười trên mặt của An Nhược trở nên cứng đờ, nếu cô có thể được diễn xuất cùng Thẩm Quân Cố thì việc gì phải uỷ khuất bản thân đến tận vùng cao xa xôi này để thăm đoàn làm phim cơ chứ?
"Vai diễn của tôi đã hoàn thành xong, không thể cùng An tiểu thư trò chuyện được rồi, bây giờ tôi muốn trở về để nghỉ ngơi cho thật tốt."
Nam Ngôn ôm bó hoa trong tay, gật đầu chào An Nhược rồi quay đi, cô nghĩ cô nên đi tìm Tề Oánh.
So với cô gái tên An Nhược này, cô cảm thấy cô càng yêu thích Tề Oánh hơn.
"Con nhỏ An Nhược kia đã nói cái gì với cô đấy?"
Tề Oánh đang ngồi ở bên ngoài, kế bên máy sưởi, vừa nhìn thấy Nam Ngôn đã ngoắc tay cô ngồi xuống bên cạnh, vội vàng hỏi.
Con nhỏ kia?*
*Chỗ này đáng ra là "tiểu tiện nhân" nhưng lại cảm thấy thô tục quá =)))))))
Nam Ngôn nhíu mày.
"Cô là người mới nên không biết đó thôi. Nhưng tôi lại biết về cô ta rất rõ."
Tề Oánh mỉm cười với các nhân viên công tác ở phía xa xa, khi nhìn thấy An Nhược thì lại không nhịn được trợn trừng mắt lên.
"Cô có biết cô ta, rất nổi tiếng không?"
"Biết chứ...."
Nam Ngôn học theo Tề Oánh ngồi co lại sát bên cạnh máy sưởi, chậm rì rì nói.
Tất cả thông tin mà cô biết chỉ có một chuyện mà thôi.
Trong nguyên tác có từng nhắc đến, trong giới giải trí có tồn tại một người tên là An Nhược. Nhưng cô ta chỉ xuất hiện sau khi tin tức về cuộc hôn nhân bí mật của nguyên chủ và Thẩm Quân Cố bị phơi bày ra ngoài ánh sáng. Lúc đó, cô ta đã không chút do dự hắc nước bẩn lên người nguyên chủ trong chương trình phát sóng trực tiếp.
Bất quá, vào lúc ấy, nguyên chủ đã hoàn toàn bị bôi đen, ai cũng có thể thuận tay bỏ thêm đá xuống giếng, cô ta làm như vậy cũng là điều bình thường mà thôi.
Vừa rồi người thật đứng ở trước mặt Nam Ngôn nhưng cô không nhận ra, bây giờ mới cẩn thận suy nghĩ lại một chút.
"Cô ta đã nói chuyện gì với cô sao?"
Nam Ngôn đem câu hỏi Tề Oánh hỏi cô trả ngược lại.
Tề Oánh khinh thường đảo trắng mắt.
"Thật không biết mặt mũi cô ta lại lớn như vậy đấy! Còn không biết xấu hổ tự nhận mình là Thẩm phu nhân!"
"Tôi nói cho cô biết, cô ta đang theo đuổi Thẩm Quân Cố đó." Tề Oánh hạ thấp giọng nói, "Biện pháp theo đuổi của cô ta đúng là khác biệt, cô ta gặp ai cũng đều nói bản thân là bạn tốt của Thẩm Quân Cố, đôi khi lại lấy danh nghĩa là bạn tốt để có cớ đến thăm đoàn phim mà Thẩm Quân Cố tham gia. Nếu không phải Thẩm ca không thèm quan tâm đến cô ta, cũng chẳng cho cô ta chút thể diện nào thì chắc bây giờ cô ta đã đi thông báo khắp nơi mình là bạn gái của Thẩm ca rồi đó."
"Cô không biết đâu", Tề Oánh càng nói càng hưng phấn, ngẩng mặt lên đối diện với Nam Ngôn, "Lúc nãy chẳng phải tôi đã lôi cô ra ngoài hay sao? Nếu không, sợ là An Nhược sẽ ghi hận cô đó, dù sao cũng thật là mất mặt."
"Ý cô là sao?" Nam Ngôn hai mắt mờ mịt nhìn Tề Oánh.
Tề Oánh vỗ vỗ đầu bản thân: "Ui chao, tôi nói có chút khó hiểu. Là như này. Ban nãy An Nhược đã đem áo khoác sang cho Thẩm ca, còn muốn mặc áo giúp Thẩm ca nữa. Nhưng mà Thẩm ca còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái nào, vẫn là Văn đạo diễn đến nhận áo đưa cho anh ấy. Anh ấy nhận lấy nhưng không mặc, ném thẳng lên ghế sofa luôn, sau đó lại mặc áo khoác mà nhân viên công tác đã chuẩn bị cho mình. Thẩm ca quả thật đã dẫm nát mặt mũi của cô ta hehe."
Nam Ngôn có chút khiếp sợ: "....."
Trước mặt nhân viên công tác nhưng lại không cho nữ diễn viên đó một chút thể diện nào, hành động này của Thẩm Quân Cố...... quá tuyệt vời.
Nam Ngôn cong cong đôi mắt, cũng không biết là đang cười vì cái gì.
"Nếu không phải vì lúc trước cha của An Nhược đã giúp đỡ Thẩm Quân Cố tiến vào giới giải trí thì với những hành động này của cô ta đã sớm bị phòng làm việc của Thẩm ca phong sát. Phòng làm việc của Thẩm ca kinh khủng như thế nào cô biết chứ?"
Tề Oánh chậc lưỡi: "Cái này phải kể đến thời điểm Thẩm ca vừa mới nổi tiếng, có không ít nữ diễn viên muốn cọ nhiệt nên tung ra scandal. Phòng làm việc của Thẩm ca ngay lập tức liên hệ với công ty chủ quản của đối phương không một chút nhượng bộ, còn đưa ra thông cáo có đóng dấu đỏ, gay gắt phê bình loại hành vi này, nói rằng việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đối với danh dự của Thẩm ca, nếu còn tiếp tục bịa đặt bôi đen anh ấy thì sẽ mời đến luật sư."
"Sau đó chẳng còn ai dám tung scandal cọ nhiệt nữa, các hình ảnh photoshop, các ảnh chụp canh góc độ gây hiểu lầm hay các tin tức báo lá cải đều đồng loạt bị xoá hết. Cho đến nay, vẫn không có một người nào dám bôi đen Thẩm ca, vì ai cũng đều ngầm hiểu rằng anh ấy sẽ không nhân nhượng, cũng không chấp nhận bất kì thoả thuận nào về lợi ích đôi bên. Đến cùng vẫn là các nữ diễn viên coi trọng mặt mũi của mình nên cũng không dám dây vào anh ấy."
Nam Ngôn như có điều suy nghĩ: "Làm việc rất quyết đoán."
"Đúng vậy, mọi người đều nói, Thẩm ca là một con người thẳng thắn, cực kì dứt khoát, sẽ không dây dưa dài dòng. Cha của An Nhược và Thẩm ca có quan hệ tốt thì thế nào? Thẩm ca còn không phải là không cho cô ta thể diện hay sao? Cô vừa nãy không nhìn thấy được khuôn mặt của An Nhược khó coi như thế nào đâu."
"Nhưng mà tôi cũng bội phục cô ta đấy! Xấu hổ đến thế mà vẫn có thể nhẫn nhịn được, đã vậy còn mỉm cười nữa chứ!" Tề Oánh cười lạnh, "Kĩ thuật diễn xuất này còn tốt hơn cả khi quay phim."
"Tôi đoán chắc có lẽ cô ta thấy Thẩm ca đưa đồ đến cho cô nên cô ta mới cố ý lắc lư ở trước mặt cô đấy." Tề Oánh phân tích, "Dù sao thì, Thẩm ca là một người phân biệt rạch ròi giữa công việc và cuộc sống cá nhân, thời điểm Thẩm ca lấy khăn lông và áo khoác cho cô, rất không giống với tác phong của anh ấy."
Nam Ngôn nói với vẻ đương nhiên: "Nước là do anh ấy đổ lên người tôi, anh ấy chẳng lẽ không nên lấy khăn cho tôi sao?"
Tề Oánh nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý.
"Cũng đúng." Cô cũng không thắc mắc việc này nữa, Tề Oánh lại ghé sát vào Nam Ngôn thì thầm kể một số chuyện của An Nhược.
Nam Ngôn ôm một bụng đầy chuyện bát quái quay về khách sạn.
Nam Ngôn đã đặt vé máy bay vào ngày hôm sau, bây giờ cô cần nghỉ ngơi một chút là ngày mai có thể về nhà rồi.
Không cần phải nhớ thời gian quay phim, cũng không cần phải ghi nhớ nội dung kịch bản, Nam Ngôn hạnh phúc ngồi khoanh chân trên giường chơi game, bên cạnh là một đĩa trái cây, cô vừa ăn vừa chơi, đã lâu rồi không có thoải mái như vậy.
"Cốc, cốc, cốc"
"Tiểu Nam, chị là An Nhược."
Tay của Nam Ngôn run lên, vị trí của cô đã bị người ta phát hiện, mấy phát súng liên tục bắn ra, nhân vật của cô ngay lập tức bị hạ gục.
Ngoài cửa, thanh âm của An Nhược vẫn còn vọng vào: "Mọi người đều đang bận quay phim, chỉ có hai chúng ta là rảnh rỗi, chị đến là để tìm em trò chuyện."
Nam Ngôn bước xuống giường, đứng dựa người vào cánh cửa nhưng vẫn không mở cửa ra, cô khách khí nói: "Thật ngại quá, An tiểu thư à, bây giờ tôi phải đi ngủ, nếu không thì chị hãy tìm người khác để nói chuyện nhé."
"Chúng ta có mối quan hệ thân với nhau nhất, chị tất nhiên là phải đến tìm em rồi."
Nam Ngôn trầm mặc.
Từ khi nào mà cô và An Nhược trở nên thân quen thế?
"Em là fan của Quân Cố, chị cũng vậy, fan trong thiên hạ đều là người một nhà cả, chúng ta đương nhiên là rất thân nhau rồi." Có vẻ như đoán ra được vì sao Nam Ngôn lại im lặng, An Nhược vội giải thích.
Nam Ngôn lạnh lùng đáp trả: "À, vậy bây giờ tôi không muốn làm fan nữa."
An Nhược đang đứng ngoài cửa: "......"
Cánh cửa trước mặt An Nhược vẫn không hề mở ra.
Thời điểm Nam Ngôn cùng Tề Oánh ngồi chung một chỗ, cô đã biết được không ít chuyện của An Nhược, hơn nữa trong nguyên tác, An Nhược còn thừa cơ đạp cho nguyên chủ một cước, nghĩ vậy, Nam Ngôn một chút cũng không muốn thân cận cùng An Nhược.
Nam Ngôn lại tiếp tục vùi đầu chơi trò chơi, đánh bậy đánh bạ miễn cưỡng xếp hạng thứ hai.
Khách sạn này đã lâu đời rồi nên có chút cũ kĩ, hiệu quả cách âm cũng không tốt, hiện tại là thời gian đoàn phim hoàn thành xong công việc, người trở về khách sạn ngày càng nhiều, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của mọi người.
Mà bên ngoài cửa lúc này bỗng truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ của An Nhược.
"Quân Cố..."
Trong trò chơi, Nam Ngôn vẫn đang chờ xếp hàng nên không có hiệu ứng âm thanh phát ra, giọng nói ngoài cửa rõ ràng rành mạch truyền vào tai cô.
"An tiểu thư, tôi cùng cô không thân không quen, mời cô làm ơn gọi tôi là Thẩm tiên sinh!"
"....Thẩm tiên sinh, cậu cùng với Tiểu Nam rất thân thuộc sao? Em ấy tựa hồ có chút cao lãnh*, mình không quen biết ai nên muốn đến tìm em ấy để trò chuyện, nhưng nói thế nào em ấy cũng không chịu mở cửa cho mình, nhốt mình ở bên ngoài. Mình đứng ngoài này khá lâu nên muốn đông cứng người lại rồi này.."
*cao lãnh: cao ngạo, lạnh lùng.
Nam Ngôn vểnh tai lên nghe.
"Thứ nhất, ở đây An tiểu thư không quen biết ai nên cô có thể quay trở về nhà mình, người ngoài xuất hiện ở đây sẽ gây trở ngại đến đoàn làm phim. Thứ hai....."
"Cốc, cốc, cốc"
Cánh cửa phòng Nam Ngôn lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Không mở cửa cho người lạ, em làm đúng lắm, cứ tiếp tục phát huy."
Giọng nói của Thẩm Quân Cố lúc này khác với giọng điệu lạnh nhạt khi nói chuyện cùng An Nhược, nhiều thêm một chút nhu hoà.
Nam Ngôn cười tít mắt, mi mắt cong cong, đáp lại vang dội: "Được ạ!"
"Thẩm tiên sinh, mình cũng không có làm gì sai, chỉ là mình và Tiểu Nam đều là fan của cậu, mình cũng chỉ muốn làm quen một chút thôi mà." An Nhược vội vàng biện giải cho bản thân, "Nhắc đến việc này mình mới nhớ ra Tiểu Nam cũng là fan bà xã của cậu đó."
"Fan bà xã?" Thẩm Quân Cố nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Nam Ngôn lười biếng hét to vọng ra ngoài: "An tiểu thư, chẳng phải chị đã nói chị mới là fan bà xã của Thẩm tiên sinh hay sao?"
An Nhược bất chợt cảm thấy xấu hổ: ".... Mình chỉ là nói chuyện phiếm cùng với Tiểu Nam mà thôi."
"An tiểu thư.."
"Này, chuyện này làm sao có thể chứ!"
An Nhược đứng bên ngoài không biết đã tức giận thành cái dạng gì rồi, chỉ là không còn nghe thấy giọng nói của cô ta nữa, một lúc sau lại vang lên tiếng bước chân cô ta rời đi.
Không lâu sau, lại có tiếng gõ cửa phòng của Nam Ngôn.
"Mở cửa!"
Lần này, người đứng bên ngoài là Thẩm Quân Cố.
Nam Ngôn cất điện thoại đi, chầm chậm than thở: "Anh vừa rồi không phải đã bảo tôi đừng mở cửa cho người lạ hay sao? Tôi cảm thấy việc làm này rất đúng đắn, tôi nghĩ tôi vẫn nên tiếp tục duy trì hành động này."
"Ý tôi muốn nói đến là những người lạ không quen biết, nhưng tôi với em không phải là người lạ."
Thẩm Quân Cố đứng ở trước cửa nên rất dễ bị trông thấy, giờ này mọi người đều đã tan việc, đi qua đi lại rất nhiều. Nam Ngôn nghĩ nghĩ, cô xuống giường đi mở cửa cho anh.
"Chờ đã, đừng mở cửa ra."
Thẩm Quân Cố đột nhiên đổi ý: "Em đợi một chút."
Nam Ngôn: "...???"
Tiếng bước chân Thẩm Quân Cố ngày càng xa, một lát sau, điện thoại của Nam Ngôn reo lên.
Là Thẩm Quân Cố gọi đến.
"Ân?"
Nam Ngôn bắt máy.
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến thanh âm của Thẩm Quân Cố.
"Tôi vừa mới nghĩ lại, nếu tôi vào phòng em nói chuyện thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của em."
Nam Ngôn chế nhạo: "Chứ không phải là Thẩm tiên sinh sợ sẽ tạo ra scandal sao?"
"Một người đàn ông đã kết hôn thì phải biết giữ mình, tránh xa những tin đồn xấu, đúng chứ?"
Thẩm Quân Cố nói tiếp: "Hơn nữa, quan hệ giữa hai chúng ta không phải là scandal gì cả."
Đúng vậy, bọn họ đã kết hôn với nhau, là vợ chồng thì làm sao lại gọi là scandal được. Chỉ là Nam Ngôn không biết phải đáp lại lời nói này như thế nào cả.
"Anh tìm tôi có việc gì sao?"
"An Nhược là con gái của An Thành tiền bối, lúc trước cô ấy có thổ lộ tình cảm với tôi nhưng đã bị tôi cự tuyệt rồi. Tôi cũng không biết gì về những việc làm của cô ấy."
Nam Ngôn sửng sốt. Cô ngẩn người cầm điện thoại trên tay.
Thanh âm nhẹ nhàng của Thẩm Quân Cố truyền đến từ đầu dây bên kia.
Giọng nói của anh trầm thấp, có chút khàn khàn, làm cho lỗ tai của người ta tê tê dại dại, không hề sai người nha.
Nhưng mà, anh vừa nói cái gì.... giải thích sao? Giải thích với cô?
"Cái kia.... Thẩm tiên sinh hình như không cần phải nói cùng tôi những điều này đâu."
Nam Ngôn nghĩ không ra mục đích của Thẩm Quân Cố, cô chỉ đành phải bày ra thái độ khách khí với anh.
Người bên kia đột nhiên trở nên trầm mặc.
"Nam Ngôn, hôn nhân của chúng ta là hợp pháp. Hiệp nghị hôn nhân đã nói rõ ràng, không được phản bội hôn nhân hoặc có bất kì tin đồn xấu nào về bản thân, đây là thoả thuận giữa chúng ta. Mà tôi sẽ luôn tuân thủ việc này."
"Cho dù cuộc hôn nhân này là thật hay chỉ là một bản hợp đồng đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không làm ra những chuyện hoặc có những hành vi phản bội lại cuộc hôn nhân của mình. Giải thích cho em hiểu những chuyện gây ra hiểu lầm, là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi."
Anh không nhanh không chậm thốt ra từng câu từng chữ.
"Tôi nghe Tề Oánh kể lại, An Nhược đã tự nhận mình là Thẩm phu nhân ở trước mặt em, điều này có thật không?"
Đề tài vừa chuyển, đầu óc của Nam Ngôn nhất thời thả lỏng: "....Ừm, đúng vậy."
"Vậy em có nói cho cô ấy biết phải thận trọng với lời nói của bản thân, nếu bịa đặt hay bêu xấu về hôn nhân, em có quyền kiện cô ấy ra toà hay không?"
Thẩm Quân Cố hướng dẫn cô từng bước.
"Không có." Nam Ngôn thành thật trả lời.
Ngừng một chút, cô lại bồi thêm một câu: "Bất quá, tôi đã nói, tôi là Thẩm phu nhân."
Trong một căn phòng nào đó ở tầng năm, Thẩm Quân Cố nắm chặt điện thoại trong tay, nghe giọng nói của cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia, khoé môi chợt nhếch lên. Anh cụp mắt, hầu kết lên xuống liên tục, cuối cùng khẽ cười ra tiếng, tiếng cười truyền qua điện thoại cùng với giọng nói của anh.
"Làm tốt lắm, Thẩm phu nhân."
Tác giả có chuyện muốn nói: Các tiểu bảo bối đừng nóng vội, nên có giao đãi* thì đều sẽ có, nam chính không phải là cặn bã. Nhìn thấy mọi người nổi giận với tôi, tôi phải ngay lập tức đăng chương mới đây!!
*giao đãi: phần giới thiệu nhân vật, chuẩn bị cho phần chính của vở kịch.
Tác giả thật sự không hiểu lắm, luôn nỗ lực cố gắng, luôn xem hết bình luận góp ý của mọi người, mong mọi người đừng bỏ rơi tác giả mà QAQ
Đây là hố thứ nhất, còn có hố thứ hai nữa, đồng thời đăng cả hai truyện, mọi người có thể vào mục lục để xem.
Mọi người à, tôi còn có hai văn án nữa đây.
«Sau khi xuyên sách tôi bao nuôi nhân vật phản diện thời niên thiếu»
Tiền Ý Ý biết, cậu thiếu niên bần hàn, tối tăm trước mắt cô lúc này, sau khi trưởng thành sẽ trở thành boss phản diện sau cùng của bộ tiểu thuyết.
Thế thì sao chứ?
Cô cần sự trợ giúp của cậu ta.
Sau khi tan học, tại một góc của cầu thang, Tiền Ý Ý túm lấy người cuối cùng rời khỏi lớp học là Lương Quyết Thành ở lại.
Cô trực tiếp đưa ra một tấm thẻ đen.
"Để cho tôi bao nuôi cậu." Thiếu nữ thẳng thắn nói, thái độ cực kì dứt khoát.
Lương Quyết Thành nhìn cô gái sáng sủa trước mặt, lạnh nhạt nói: "Cô muốn cái gì?"
Tiền Ý Ý: "Trong thời hạn một năm, tôi muốn cậu chỉ thuộc về một mình tôi, và phải nghe theo lời tôi."
Thẻ đen, có hy vọng cứu được mẹ và em gái.
Lương Quyết Thành nâng mắt, nhìn bộ dạng quyết tâm phải đạt thành của cô gái trước mắt.
"Được."
Tiền Ý Ý vỗ tay kêu một cái rõ to.
"Vậy thì, bạn trai à, anh hiện tại theo em về nhà, nói với ba mẹ của em rằng em đã mang thai con của anh, chúng ta cùng nhau bỏ trốn."
Lương Quyết Thành hổng chân, một bước đạp vào không khí: "......"
Đại tiểu thư, cô thật biết đùa đó.