Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 11




Edit: Công Chúa | Beta: Khả Duyên

Tại địa phương hoang sơ hẻo lánh này, bên trong những cái khách sạn cũ đều là những bóng đèn vẩn đục, ánh sáng phát ra vô cùng yếu ớt. Dù vậy, Thẩm Quân Cố vẫn có thể nhìn rõ ràng rành mạch gò má đỏ bừng cùng với những sợi tóc đang bết dính trên cái trán lấm tấm mồ hôi của Nam Ngôn.

Đôi mắt của Nam Ngôn ướt át, giống như đang ẩn chứa nước mắt sắp trào ra, khi cô nhìn anh, ánh mắt dường như chứa đựng một tia uỷ khuất.

Hô hấp của Thẩm Quân Cố hơi ngừng lại.

Cô gái nhỏ đang nằm trong chăn cả người nóng như bị thiêu đốt, ý thức không còn tỉnh táo.

Anh không dám chậm trễ, vội vàng nhặt chiếc áo khoác đang treo trên ghế dựa mang tới chỗ Nam Ngôn. Sau khi xốc chăn lên liền lấy áo quấn chặt cô lại, sau đó nhẹ nhàng ôm ngang cô vào lòng, vội vã chạy nhanh xuống lầu.

Nam Ngôn mơ mơ màng màng, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cơ thể không ngừng run rẩy.

Mí mắt của cô nặng trịch và ướt sũng, sau một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng mở mắt ra.

Sau khi đặt cô ngồi vào vị trí ghế phụ lái của chiếc xe việt dã, Thẩm Quân Cố mới thắt dây an toàn cho cô. Trong suốt quá trình lái xe, anh luôn đỡ bả vai của cô để chống đỡ thân thể cho cô khỏi bị nghiêng ngả.

Nam Ngôn hoang mang nhìn theo cánh tay đặt trên vai của mình thì mới biết người ngồi bên cạnh vừa lái xe vừa đang đỡ lấy cô là Thẩm Quân Cố.

Anh một tay lái xe, mắt chăm chú nhìn thẳng về phía trước, đêm khuya phải lái xe ở một địa phương xa lạ, bên cạnh còn có một người đang sốt cao cần phải được chữa trị ngay, Thẩm Quân Cố cực kì căng thẳng, cằm anh kéo căng, chân mày thì nhíu chặt. Dáng vẻ ngưng trọng này của anh, Nam Ngôn chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.

"Kiên trì một lúc nữa thôi, chúng ta sắp đến nơi rồi." Thẩm Quân Cố nhìn qua, phát hiện Nam Ngôn đã tỉnh, liền trấn an cô vài câu.

Có lẽ là do Thẩm Quân Cố vốn là một con người trầm ổn, cũng có lẽ là do thanh âm của anh làm cho người khác cảm thấy rất an tâm, Nam Ngôn nghe thấy anh nói như vậy liền không suy nghĩ gì nữa mà nhắm mắt lại.

Dường như không cần phải lo lắng điều gì.

Thẩm Quân Cố một đường chạy như bay, con đường núi gồ ghề dài hơn mười km, anh chỉ cần dùng một nửa thời gian để đi.

Máy hướng dẫn trên xe trực tiếp chỉ đường cho Thẩm Quân Cố đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố.

Mà giờ phút này, cả người Nam Ngôn đều trở nên mềm mại vô lực, toát đầy mồ hôi, ngay cả khí lực mở mắt cũng không có.

Thẩm Quân Cố lấy từ trong xe ra một tấm chăn, nhẹ nhàng bao bọc Nam Ngôn lại. Tiếp theo anh lại đeo khẩu trang cho bản thân rồi sau đó ôm ngang Nam Ngôn vào bệnh viện.

Toàn bộ quá trình Nam Ngôn đều mơ mơ màng màng không tỉnh táo.

Cô cảm thấy có chút ù tai, thời điểm nằm ở trên giường bệnh, hình ảnh trước mắt vô cùng mơ hồ, thân ảnh mọi người cứ đi tới đi lui đều mờ mờ ảo ảo, bác sĩ cùng y tá đang nói cái gì, cô cũng nghe không rõ lắm.

"Tình trạng hiện tại của bệnh nhân là do sốt cao mà ra."

Cảm giác ù tai của Nam Ngôn dần dần biến mất, ngay sau đó cô liền nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của bác sĩ.

"Tình trạng này cần phải trao đổi với người nhà của bệnh nhân, ai là người nhà của bệnh nhân?"

Người nhà?

Nam Ngôn vừa định nói là cô không có người nhà thì liền nghe thấy thanh âm trầm ổn của Thẩm Quân Cố: "Người nhà của cô ấy chính là tôi, có việc gì thì cứ trao đổi trực tiếp với tôi là được rồi."

"Anh và bệnh nhân có quan hệ gì?"

Thẩm Quân Cố tựa hồ trầm mặc vài giây.

"Cô ấy là vợ tôi." Anh cắn răng nói rõ ràng từng chữ.

Nam Ngôn còn tưởng là mình nghe lầm, cô định phản bác nhưng thân thể lại không còn một chút sức lực nào, hai mắt của cô nặng nề từ từ nhắm lại rồi chìm vào giấc ngủ.

Thân thể và tinh thần của cô đều lâm vào trạng thái hôn mê, Nam Ngôn loáng thoáng cảm giác được bản thân đang được truyền dịch, bên cạnh vẫn luôn có một người chăm sóc cho cô.

Sau khi Nam Ngôn được truyền dịch cả một đêm, sang ngày thứ hai, cô liền cảm thấy khoẻ mạnh vô cùng.

Thời điểm bác sĩ đến để kiểm tra cho cô đã cực kì kinh ngạc.

Thân thể của Nam Ngôn quả thật là có tố chất vô cùng mạnh mẽ. Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi thôi mà cô đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi. Hiện giờ cô đang ngồi dựa vào giường bệnh, tươi cười rất vui vẻ.

"Bác sĩ, tôi cảm thấy cơ thể của tôi đã thoải mái hơn nhiều rồi."

"Xem ra là khôi phục rất nhanh." Bác sĩ xem qua tình trạng của Nam Ngôn, sau đó nhìn đến bàn tay đang bưng đồ ăn sáng của Thẩm Quân Cố rồi nói: "Thân thể của phu nhân đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần ở lại đây quan sát thêm một ngày nữa là ngày mai có thể xuất viện rồi."

Mới sớm tinh mơ nhưng Thẩm Quân Cố vẫn mang khẩu trang như trước.

Tối hôm qua, anh luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của Nam Ngôn, một đêm không ngủ. Buổi sáng chỉ tùy ý lấy tay vuốt vuốt lại tóc, rồi lại mang khẩu trang vào. Thế nhưng, nhìn anh lại không hề thấy có một điểm chật vật nào, ngược lại là nhờ vào đôi mắt thâm thuý kia mà trông anh càng thêm có khí chất.

Tuy rằng vị bác sĩ này chưa được nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Thẩm Quân Cố, nhưng lại có thể phán đoán được rằng tướng mạo của người đàn ông này khẳng định là không tầm thường. Nhìn nhìn diện mạo phu nhân của anh, cặp đôi này quả thật là xuất chúng, không hổ là vợ chồng.

Bác sĩ cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Nhiệt độ cơ thể của Nam Ngôn đã trở lại bình thường. Vào thời điểm Thẩm Quân Cố ký tên, anh ký tên của mình là Thẩm Quân. Tên thiếu mất một chữ như vậy, sẽ khó có ai có thể liên tưởng anh với Ảnh đế Thẩm Quân Cố.

Ngẫm đi ngẫm lại, Thẩm Quân Cố đã ra mắt được năm năm, ngay cả scandal còn không có, nói gì đến chuyện đã có vợ.

Bác sĩ dặn dò Thẩm Quân Cố thêm vài câu rồi dẫn y tá đi sang phòng bệnh kế bên.

Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố.

Thẩm Quân Cố đem cái bàn trên giường bệnh của Nam Ngôn mở ra, sau đó đưa thực đơn của bệnh viện cho Nam Ngôn lựa chọn.

"Tôi không biết em muốn ăn cái gì, và muốn ăn bao nhiêu, vậy nên em cứ thoải mái chọn món em thích đi, tôi sẽ đi mua."

Nam Ngôn thụ sủng nhược kinh*.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Cô không những được Thẩm Quân Cố chăm sóc cả đêm, bây giờ còn được anh hầu hạ thêm cả bữa sáng.

"Cảm ơn anh, tôi ăn cháo bí đỏ là được rồi."

Nam Ngôn ngẩng mặt lên, cười thật tươi với Thẩm Quân Cố.

Cô vừa mới khỏi bệnh, dù thân thể có hồi phục tốt đến mấy thì vẫn còn lưu lại vẻ suy yếu. Thế nhưng, nụ cười rực rỡ đã làm cho gương mặt nhợt nhạt của cô sáng bừng hẳn lên, khiến cho người ta có chút chói mắt.

Thẩm Quân Cố cụp mắt, thắc mắc không hiểu tại sao Nam Ngôn lại bỏ qua không chọn cháo hải sản, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Thẩm Quân Cố không có ăn sáng. Anh đang nhắn tin cho ai đó, điện thoại cứ liên tục rung lên.

"Đợi chút nữa ba có gọi điện đến thì em nhớ trả lời, tối ngày hôm qua ông ấy có gọi cho em mấy cuộc nhưng vừa đúng lúc em không nhận được."

Chờ Nam Ngôn ăn xong điểm tâm, Thẩm Quân Cố mới dặn dò cô.

"Ba chắc là chưa biết chuyện của tôi đâu nhỉ?"

Thẩm Quân Cố lấy tay xoa xoa thái dương, có chút bất đắc dĩ: "Em nói xem?"

Tối hôm qua Nam Ngôn bỗng dưng phát sốt, hôn mê cả một đêm. Thẩm Thiêm Chính vừa vặn gọi điện thoại đến hỏi thăm khi nào thì con dâu mới có thể trở về nhà một chuyến, nhưng Nam Ngôn không nghe máy. Thẩm Thiêm Chính đành phải chờ đến sáng lại gọi một cú điện thoại cho con trai.

Ông ấy sau khi gọi điện thoại cho anh thì đã biết con dâu đang nằm trong bệnh viện.

Thẩm Thiêm Chính đương nhiên là muốn liên hệ ngay với bác sĩ tốt nhất trong nước đi đến đó một chuyến để kiểm tra tình hình sức khoẻ cho con dâu của ông, nhưng vẫn là Thẩm Quân Cố ngăn ông lại.

Đêm qua, sau khi Nam Ngôn được truyền dịch, nhiệt độ cơ thể của cô cũng dần hạ xuống. Khi cô ngủ, đôi mày liễu vẫn luôn nhíu chặt cũng dần dần buông lỏng. Khoảng mấy giờ sau, cảm giác khó chịu trên người cô đã biến mất. Ngoại trừ việc trên tay cô vẫn còn đang truyền dịch ra thì nhìn cô không có bất cứ chỗ nào là không ổn cả.

Thời điểm cô ngủ, hơi thở vừa mỏng vừa nhẹ, cô nghiêng người nằm bên trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ như bàn tay, trông nhu thuận vô cùng.

Chắc là do không thoải mái nên cô ngủ không sâu, ngủ một lúc lại động đậy, một lúc lại xoay người.

Thẩm Quân Cố không biết là xuất phát từ nguyên do gì mà anh lại quyết định thức trắng để trông chừng tình trạng của cô suốt cả một đêm.

Chờ đến khi trời tờ mờ sáng, nhận thấy thân thể của Nam Ngôn đã khá hơn, Thẩm Quân Cố lúc này mới cự tuyệt yêu cầu mời bác sĩ tốt nhất của Thẩm Thiêm Chính.

Nam Ngôn cũng cảm thấy thân thể của cô hồi phục rất nhanh, ngoại trừ việc còn phải truyền dịch, cơ bản là không còn chuyện gì đáng phải lo ngại nữa.

Cả ngày hôm nay Thẩm Quân Cố đều ở trong phòng bệnh cùng với cô, chưa từng rời đi nơi khác.

Trong phòng bệnh chỉ có một chiếc ghế sofa. Thẩm Quân Cố đã một đêm không ngủ, vào lúc giữa trưa anh có hơi buồn ngủ một chút, đành lấy tay đỡ trán rồi đan chân vào nhau, nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sofa.

"Anh lên giường nằm ngủ một lát đi này, nằm trên sofa sẽ không tốt lắm đâu."

Với vóc dáng 1m87 của anh mà nằm nghỉ trên ghế sofa thì tất nhiên sẽ có chút chật chội, khiến cho anh ngủ sẽ không được thoải mái.

Nam Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nói, cô ngồi dậy, có ý định nhường chỗ của mình cho Thẩm Quân Cố.

Ngày hôm qua, nếu không phải nhờ có Thẩm Quân Cố phát hiện ra cô có điều bất ổn, nói không chừng cô đã sớm đầu thai lại một lần nữa trong bụng mẹ rồi. Đây chính là ân nhân cứu mạng của cô a!

Nam Ngôn lúc này vẫn còn đang mặc áo ngủ chưa đổi.

Tối hôm qua, thời điểm cô đang ngủ mê man, Thẩm Quân Cố chỉ vội vàng khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác rộng ở bên ngoài, vừa đến phòng bệnh liền cởi ra.

Sau đó, y tá có đến đưa cho Thẩm Quân Cố một bộ đồ bệnh nhân, cô ấy nghe Thẩm Quân Cố bảo rằng hai người họ là quan hệ vợ chồng nên đã dặn dò anh phải thay đồ cho cô.

Thẩm Quân Cố làm sao mà có thể làm như vậy được, bộ đồ bệnh nhân đến bây giờ vẫn còn ở trong ngăn kéo trên tủ đầu giường chưa hề được động tới.

Nam Ngôn bước xuống giường, khuyên Thẩm Quân Cố.

"Anh từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi cho tốt, nếu bây giờ anh còn không chịu đi nghỉ, ngày mai trở về sẽ không còn sức để làm việc đâu."

Nói đến đây, Nam Ngôn đột nhiên nhớ tới: "Anh theo tôi đến bệnh viện, vậy còn cảnh diễn của anh thì sao?"

Thẩm Quân Cố mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Tôi đã xin phép Văn đạo diễn rồi."

Tình huống tối hôm qua quá khẩn cấp, anh còn tâm trí đâu mà suy nghĩ đến chuyện khác. Chờ đến khi Nam Ngôn được truyền dịch, anh mới gọi điện xin phép Văn đạo diễn cho anh tạm thời nghỉ quay.

Vì vậy cho nên, thời gian làm việc của anh sẽ phải tăng lên để có thể theo kịp tiến độ của đoàn làm phim.

Diễn viên chính phải chịu áp lực rất lớn, Nam Ngôn mím chặt môi, cô biết bản thân đã nợ Thẩm Quân Cố một ân tình lớn.

"Đi ngủ, đi ngủ mau, bằng không khi quay lại đoàn phim, hiệu suất làm việc của anh sẽ không tốt đâu."

Thẩm Quân Cố quả thật là không thể không nghỉ ngơi, anh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gọi nhân viên trong bệnh viện mang đến thêm một cái giường khác.

Trong phòng bệnh, hai chiếc giường đơn được đặt sát cạnh nhau, ở giữa không có bất kì khe hở nào.

Nam Ngôn trợn trắng mắt, há hốc mồm nhìn các nhân viên đang vận chuyển chiếc giường đơn vào trong phòng bệnh.

"Đợi một chút, cái này có phải là quá sát nhau rồi không?" Nam Ngôn gọi y tá chịu trách nhiệm chính lại, ngại ngùng nói.

"Hai người không phải là vợ chồng sao, ngủ cùng nhau mới thuận tiện để chồng cô chăm sóc cho cô chứ." Y tá cười cười nói: "Đừng lo, tuy là gần nhau nhưng dù gì mỗi người cũng nằm riêng một giường cơ mà."

Nam Ngôn: "..." Bởi vì bọn họ không thật sự là vợ chồng cho nên cô mới cực kỳ ngại ngùng đó! Nam Ngôn ngồi ở bên giường, có chút xấu hổ.

Thẩm Quân Cố chăm chú nhìn hai chiếc giường đơn nằm song song sát bên cạnh nhau, anh không nói gì, cảm thấy vô cùng hợp ý liền nhanh chóng leo lên giường, nghiêng người nhắm mắt ngủ.

Nam Ngôn đã ngủ nửa ngày trời, lúc này bên cạnh cô cách 30cm là một người đàn ông trưởng thành đang nằm ngủ, cho dù bây giờ cô có muốn ngủ cũng không thể nào ngủ được.

Cô dứt khoát lấy điện thoại ra rồi quấn chăn trùm kín người, mở chế độ im lặng rồi yên tĩnh chơi trò chơi.

Nam Ngôn chơi không ít trò chơi, từ những trò chơi mà mọi cô gái đều yêu thích đến các trò chơi chiến đấu, kinh doanh, trò nào cũng đều hấp dẫn cả.

Cô chơi chưa được bao lâu.

Nam Ngôn nhìn ánh sáng vàng loé lên trên màn hình di động, là một tấm thẻ SSR mới xuất hiện, cô yên lặng tính toán xem bản thân đã tích trữ được bao nhiêu tấm thẻ rồi.

Trò chơi này cô chỉ mới chơi trong khoảng thời gian gần đây, nhưng cô đã sưu tập được gần đầy đủ bộ thẻ SSR rồi, có khả năng sẽ xuất hiện thêm bộ thẻ thứ hai.

Nam Ngôn nhấn chụp lại màn hình, sau đó cô tắt trò chơi này, rồi mở một trò chơi khác ra. Đây là loại trò chơi chiến đấu, không cần dùng thẻ.

Nam Ngôn đi thẳng một đường, lần nào cũng đều có thể rơi xuống địa phương có tài nguyên phong phú, những trang bị quý hiếm đều được cô nhặt đầy túi, chỉ mới chơi có ba phút, danh sách trang bị của cô từ không có một thứ trang bị gì đến bây giờ chỉ toàn là trang bị vàng.

Chỉ là cho dù vận khí của Nam Ngôn có tốt đến thế nào đi chăng nữa nhưng kĩ thuật nhắm bắn của cô không tốt, dựa vào vận khí nghịch thiên cũng chỉ có thể may mắn sống đến giây phút cuối cùng, thời điểm còn lại hai người duy nhất, cô là người bị bắn chết.

Không đạt được thứ hạng thứ nhất, Nam Ngôn không cam lòng, cô chơi trò chơi này mất ba tiếng đồng hồ.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn về phía Tây.

Nam Ngôn gọi hai phần đồ ăn, sau đó, cô lặng lẽ đi ra cửa để nhận đồ ăn.

Thẩm Quân Cố vẫn còn đang ngủ.

Suốt một đêm, anh luôn thức để canh chừng cô, mệt mỏi không thôi. Từ khi đặt lưng xuống giường cho đến bây giờ, anh vẫn chưa hề động đậy.

Anh ngủ trông thật yên tĩnh, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc đã che khuất đi cái trán của anh, cũng che mất đi sự sắc bén ngày thường của Thẩm Quân Cố.

Nam Ngôn ngắm Thẩm Quân Cố đến phát ngốc.

Vốn là định gọi anh rời giường, nhưng lúc này cô lại không nỡ đánh thức anh dậy.

Thẩm Quân Cố ngủ thật sự rất trầm tĩnh, Nam Ngôn cho rằng nhất định là vì cô nên Thẩm Quân Cố mới vất vả cả đêm, nhất thời cô không sao mở miệng được.

Nam Ngôn nhìn Thẩm Quân Cố ngủ ngon đến nỗi bản thân cũng có chút buồn ngủ theo, cô liền vòng qua mép bên kia của giường bệnh, nhẹ nhàng leo lên giường của mình, run rẩy dùng chăn quấn kín bản thân lại như cái kén. Nam Ngôn xoay người lại, đưa lưng hướng về phía Thẩm Quân Cố, sau đó nhắm mắt ngủ.

Nam Ngôn là bị tiếng đập cửa cùng tiếng nói chuyện làm cho bừng tỉnh.

"Tiểu Nam không có việc gì, lão Thẩm, cậu đúng là chịu khó đấy, rốt cuộc thì hai người......."

Phòng bệnh vốn không có khóa trái, người bên ngoài vừa gõ cửa là có thể đẩy cửa ra đi vào. Văn đạo diễn giọng nói rất lớn, thanh âm oang oang khắp cả màng nhĩ, nhưng đột nhiên, tiếng cười nói bỗng trở nên im bặt ngay tức khắc.

Nam Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Trước mắt cô là một chiếc áo màu xanh đen, hiện tại cô đang nằm trên cánh tay rắn chắc của Thẩm Quân Cố. Tuy cách nhau một lớp quần áo mỏng manh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trên cơ thể anh.

Cả người của Nam Ngôn nhất thời trở nên cứng ngắc.

Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nhìn Thẩm Quân Cố.

Anh có vẻ rất bình tĩnh: "Tỉnh rồi?"

Nam Ngôn như được lây nhiễm từ anh, cô cũng bình tĩnh đáp trả: "Vẫn chưa tỉnh đâu.."

Tác giả có chuyện muốn nói: Chương mới ~

Cảm ơn nhóm đọc giả ném địa lôi ~

Cảm ơn nhóm đọc giả tưới dinh dưỡng dịch ~

*Sau này lời của tác giả nếu có gì thông báo hoặc có gì mới thì mình sẽ update, còn nếu không thì mình xin lược bỏ phần này nhé:> Vì chương nào tác giả cũng đều có lời cuối để cảm ơn nhóm đọc giả ném địa lôi và tưới dinh dưỡng dịch cả.

[3417 words | Đã beta (chưa check lại)]

5/10/2019