Tạ Hi rất không vui.
Sở Ngư trong lòng biết rõ ràng vì sao Tạ Hi không vui, tức khắc vì y không cao hứng mà cao hứng. Đơn giản xử lý cá một chút, vui sướng mà nhóm lửa, lấy ra gia vị cất trong nhẫn trữ vật từ lâu, nêm từng con cá một, từ từ nói: "Nếu muốn ăn cá nướng ngon thì phải từ từ nấu, cạo vảy, nướng trên lửa nhỏ, như vậy hương vị mới ngon......"
Tạ Hi nghe nghe, sắc mặt cũng tốt hơn một chút, như suy tư gì mà đánh giá Sở Ngư từ trên xuống dưới, khóe môi nhợt nhạt cong lên: "Đều nghe sư huynh."
Sở Ngư cúi đầu, không chú ý tới ánh mắt nguy hiểm của y, kiên nhẫn chuẩn bị đồ nướng xong mới ngẩng đầu, nhìn Tạ Hi ngoan ngoãn ngồi chờ một bên như một đứa trẻ ngoan, tức khắc sinh lòng trìu mến.
A, bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, thật giống như khi y còn là một tiểu shota......
Lúc này sắc trời dần tối, ánh lửa chiếu rọi làm cho ngũ quan xinh đẹp của Tạ Hi càng thêm tinh xảo.
Sở Ngư trong lòng rơi lộp bộp, cảm giác không được tốt.
Xong rồi xong rồi, hiệp hội Coi Trọng Diện Mạo yên lặng đã lâu lại bắt đầu rung động.
Nhìn chằm chằm Tạ Hi một lúc lâu, Sở Ngư chậm rãi dịch đến bên người y, giơ tay xoa xoa đầu đứa nhỏ, hiền từ nói: "Không nghĩ tới, chỉ trong chớp mắt sư đệ đã lớn như vậy."
"Đối với sư huynh mà nói, đúng là chỉ trong chớp mắt." Tạ Hi nắm lấy tay Sở Ngư, đưa tới bên môi khẽ hôn, ánh mắt ảm đạm, "Còn đối với sư đệ, mười năm đen tối ấy dài lâu đến mức không thấy hồi kết."
Cuối cùng y vẫn thấy được hồi kết.
Hồi kết ấy chính là Sở Ngư.
Sở Ngư giật mình, do dự một lát, vẫn là đem nghi hoặc ở đáy lòng hỏi ra: "Ta nghe nói, một năm đầu kia......"
Tạ Hi biết hắn muốn hỏi cái gì, mỉm cười nói: "Ta phát điên."
Y nói trắng ra như vậy, Sở Ngư ngược lại có chút bất an: "Sư đệ?"
Tạ Hi ôm hắn vào trong lòng, giống như không muốn xa rời mà cọ cọ sườn mặt hắn: "Người ngoài đều là nói như vậy."
Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, còn chưa sửa lại biểu cảm thành nụ cười, Tạ Hi lại nói: "Bất quá ta xác thật đã phát điên. Hơn một năm, ta chỉ nhớ rõ ta phải ở ngoài Lăng Khư chờ sư huynh trở về, chờ bốn mùa luân phiên ngoài Lăng Khư. Khi mùa thu đến gần, ta đột nhiên thanh tỉnh. Ta không biết ta đang làm cái gì lâu như vậy, quên hết những việc xảy ra trong Lăng Khư......"
Ngữ khí y rất bình tĩnh, Sở Ngư lại nghe đến chua xót.
Nên là có bao nhiêu thống khổ mới có thể như vậy......
Tạ Hi lại ôm hắn chặt hơn một chút, lẩm bẩm nói: "Ta thật sự nhớ không rõ, đã lâu như vậy......Tất cả suy nghĩ của ta đều là sư huynh, chỉ cần tưởng tượng đến nụ cười của sư huynh, ta liền cảm thấy ta còn có thể sống sót......"
Sở Ngư càng chua xót: "Được rồi......Đừng nói nữa."
Vốn dĩ hắn đang muốn nghe xem Tạ Hi mấy năm nay trải qua việc gì, không nghĩ mới nghe xong đoạn mở đầu hắn đã không chịu nổi.
Sở Ngư bị ôm đến thật chặt, có chút không thở nổi, vỗ vỗ Tạ Hi, rối rắm một chút: "...... Sư đệ, vì cái gì thích sư huynh như vậy?"
"Bởi vì sư huynh rất ấm áp." Tạ Hi nhíu mày nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Sư huynh rất rất tốt, là tất cả những điều sư đệ thích. Ta muốn cùng sư huynh cả đời ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời."
Cả đời không xa rời nhau......Giống như người nhà?
Sở Ngư không hiểu vì sao lại nghĩ tới người thân của hắn ở thế giới kia.
Một người cha vô tích sự suốt ngày say rượu, chỉ biết đánh chửi mẹ kế của hắn. Mẹ kế có con riêng của bà ấy, đối với hắn càng thêm khắc nghiệt, hận không thể khiến hắn lập tức biến mất khỏi thế giới.
......Kỳ thật từ phương diện nào đó, nguyện vọng của mẹ kế đã trở thành hiện thực.
Hắn cũng không nhận được nhiều tình cảm từ người thân. Cũng may tính tình hắn vốn lạc quan, không trở nên vặn vẹo hắc ám. Khi đối đãi với Tạ Hi, hắn dựa vào bản năng, đối đãi với y thật tốt, bảo hộ y, chiếu cố y......
Mà hiện tại Tạ Hi, cũng đang nỗ lực làm giống như hắn, đối đãi tốt với hắn, bảo hộ hắn, chiếu cố hắn.
Đây là mọi điều mà những người được gọi là người thân của hắn chưa bao giờ cho hắn.
Sở Ngư nghĩ nghĩ, đột nhiên có chút nghi hoặc.
So sánh hai bên, vô luận như thế nào đều có thể thấy được hắn lưu lại trong sách là tốt nhất. Vì sao ban đầu hắn lại sống chết lấy sự trở về làm mục tiêu, liều mạng mà tích góp điểm?
Còn âm thầm rối rắm giữa việc ở lại với Tạ Hi hay là trở về.
Việc này căn bản không có phải gì rối rắm cả!
Lập tức nghĩ thông suốt, Sở Ngư cảm thấy sảng khoải, cười tủm tỉm mà xoa xoa cằm Tạ Hi, vui vẻ nói: "Được thôi, vậy mãi luôn ở bên nhau đi."
Đây là lần đầu tiên Sở Ngư trực diện trả lời vấn đề này. Tạ Hi nguyên bản không có chờ mong gì, nghe được Sở Ngư đáp lại, không thể tin được mà mở to mắt, há miệng th ở dốc, lắp bắp nói: "Sư, sư huynh......Sư huynh, huynh vừa rồi nói gì đó? Có thể lặp lại lần nữa được không?"
Nhìn y kích động đến hốc mắt đỏ lên, nói năng lộn xộn, Sở Ngư thở dài. Đời này đại khái sẽ mãi như vậy đi.
Hắn kiên nhẫn mà lặp lại lời nói: "Vậy mãi luôn ở bên nhau đi."
Tạ Hi lập tức đem Sở Ngư đ è xuống.
Không phải y muốn lập tức làm cái gì đó, chỉ là kích động tới cực hạn, muốn gắt gao ôm Sở Ngư thật chặt, vô luận như thế nào cũng không chịu buông tay.
Sở Ngư đập đầu xuống đất, đau đến lệ nóng doanh tròng. Hai mắt hắn đăm đăm, nhìn chằm chằm bầu trời âm trầm một lúc lâu mới hoàn hồn, nhịn không được mắng: "Còn ra thể thống gì không, ngồi lên."
Tạ Hi vẫn không buông tay.
Sở Ngư có thể cảm nhận được nơi Tạ Hi chôn ở cổ hắn có chút ẩm ướt. Lời nói vốn đang định nói ra lại nuốt xuống, xoa xoa lưng y, nghiêm túc mà suy nghĩ về tính cách đối lập của hai người, có chút buồn bực Tạ Hi vì sao lại là công.
Ngoại trừ mặt đất lành lạnh, không khí tràn ngập mùi hương cháy khét, người trên hắn rất nặng, bầu trời âm u, có thể tạm coi như năm tháng yên bình.
......Từ từ.
Sở Ngư như đi vào cõi thần tiên lập tức hoàn hồn, trực tiếp nhảy lên: "Cá!"
Hậu quả của việc tâm sự sâu sắc và ôm ấp nhau chính là toàn bộ cá bị cháy.
Sở Ngư thất bại mà ngồi xổm cạnh đống lửa chọc chọc chọc. Hai mắt Tạ Hi tỏa sáng, ngồi xổm bên người hắn với nụ cười rạng rỡ: "Sư huynh nói sẽ mời ta ăn cá, hiện tại cá đều cháy hết rồi, sư huynh sẽ bồi thường cho ta chứ?"
Sở Ngư bình tĩnh mà dùng cành cây dập tắt lửa, vỗ vỗ tay đứng lên, lãnh đạm giáo huấn: "Đường đường là tu sĩ Kim Đan kỳ, còn suốt ngày đòi ăn cá."
Tạ Hi bất đắc dĩ mà thở dài: "Nếu ta nói là ta muốn ăn sư huynh thì sư huynh có chịu không?"
Sở Ngư mặt không đổi sắc, hoàn toàn lơ đi Tạ Hi: "Được rồi, xuất phát thôi. Đi xem ngọn núi kia là như thế nào."
Thời gian tâm sự kết thúc, Sở Ngư một lần nữa ngự khởi Tầm Sanh, hướng núi cao kia bay đi.
Ngọn núi kia nhìn qua thì rất gần, trên thực tế lại rất xa. Lấy tốc độ của Sở Ngư, phải gần nửa ngày mới tới nơi.
Từ chân núi ngẩng đầu lên nhìn, ngọn núi xác thật rất cao. Sở Ngư cân nhắc một chút, bố trí kết giới rồi ngự kiếm bay lên.
Trong chốc lát, khi Tầm Sanh mang theo hai người xuyên vào trong mây mù, bốn phía mông lung, mơ hồ nghe thấy tiếng sấm cùng tiếng gió kịch liệt. Sở Ngư tung ra phù dẫn đường thử khu vực phía trước, thấy không có dị trạng gì, liền mang theo Tạ Hi xông vào đỉnh núi.
Mới đi được mấy trượng, từ mây mù đột nhiên truyền đến một trận cuồng phong mãnh liệt cùng lôi điện. Tạ Hi đang lười nhác dựa vào phía sau Sở Ngư, tùy tay vung lên, đẩy đi những phong lôi đó.
Có Tạ Hi hộ giá hộ tống, Sở Ngư tự tin hơn, xông vào mây mù càng sâu. Không bao lâu, trước mắt đột nhiên sáng ngời, thế giới trước mắt nháy mắt điên đảo.
Sau mây mù là một không gian nhỏ, đỉnh đồi cao có cỏ xanh mơn mởn mọc phía trên, có đoàn cây nhỏ. Đến gần có thể nhìn thấy cây cối hoa cỏ vây quanh một suối nước nóng bốc hơi mù mịt.
Sở Ngư híp híp mắt, nhìn xung quanh một, có chút nghi hoặc: "Nghe ông lão kia nói, ta còn tưởng rằng ngọn núi này lợi hại lắm."
Tạ Hi không thèm để ý: "Người thế tục, lời đồn truyền khắp nơi, mỗi lần truyền miệng lại càng tà hồ. Sư huynh thế nhưng cũng tin sao?"
"Thì sư tôn cũng nói nơi này có một thần tuyền. Xung quanh thần tuyền như thế nào lại không có một chút nguy hiểm gì?" Sở Ngư vẫn là có chút nghi hoặc.
Dựa theo quy luật của loại tiểu thuyết này, bên cạnh thần vật đều sẽ có thần thú dị thú bảo hộ, vô dụng nhất cũng sẽ có cấm chế thượng cổ, làm sao có thể tiếp cận dễ dàng như vậy?
Tạ Hi im lặng một chút, quay đầu không nói gì.
......Vốn dĩ là sư tôn nói bừa, nếu thật sự có đồ vật lợi hại gì đó, thì sư tôn quá lợi hại rồi......
Sở Ngư không dám buông lỏng cảnh giác, cẩn thận mà tuần tra một phen, xác nhận nơi này xác thật chỉ một nơi linh khí hàm súc hiếm có, thất vọng mà thở dài, mang theo Tạ Hi xuống suối nước nóng.
Mới vừa rồi ở trên không còn chưa cảm thấy gì, khi xuống dưới, hai người thoáng chốc bị sương mù mông lung bao phủ, trước mắt mờ mịt, không khí trở nên nóng ẩm.
Nhìn nhìn dòng suối kia, Sở Ngư nghiêm nghị nói: "Sư đệ vào đi, ta ở bên ngoài hộ pháp."
Tạ Hi nhìn biểu cảm nghiêm túc của Sở Ngư, đột nhiên có chút rối rắm.
......Làm sao bây giờ, rõ ràng bọn họ tới đây là để vui sướng chơi đùa, không sợ xấu hổ mà vui đùa nhàn nhã, nhưng sư huynh lại quá nghiêm túc......
Tạ Hi im lặng một chút: "Sư huynh, xung quanh đây rất an toàn."
Sở Ngư: "Ừm?"
Tạ Hi nói: "Một mình sư đệ xuống suối nước nóng rất sợ hãi......"
Sở Ngư cười một tiếng: "Vậy ta đi bắt yêu thú tới bồi ngươi."
Tạ Hi vội vàng giữ chặt Sở Ngư, ủy khuất nói: "Sư huynh rõ ràng hiểu ý sư đệ, vì sao vẫn còn giả bộ hồ đồ."
Sở Ngư châm chước một chút, uyển chuyển nói: "Sư đệ, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, nếu cùng tắm ch ung sẽ khó tránh khỏi không kiểm soát được chính mình......"
"......Sư huynh vẫn là không muốn?" Tạ Hi đột nhiên nước mắt lưng tròng, "Sư huynh đã nói thích ta, cũng nói sẽ luôn luôn ở ben ta, vậy vì sao vẫn luôn cự tuyệt ta?"
Sở Ngư đen mặt: "Người bị thương còn muốn kịch liệt vận động cái gì! Lăn đi đợi!"
Tạ Hi không vui, nguyên bản y giả bị thương chính là vì muốn chiếm tiện nghi sự đau lòng của Sở Ngư, không nghĩ tới cá đã đến miệng lại bơi đi. Nhưng nếu bây giờ nói thật với Sở Ngư, Sở Ngư chắc chắn sẽ không để ý tới y nữa......
Tạ Hi buồn bực một lát, c ởi quần áo, tiến vào trong suối nước nóng. Y không chìm xuống, lộ ra bóng lưng thẳng thắn, vòng eo gầy nhưng rắn chắc chậm rãi vùi vào trong nước, nửa ẩn nửa hiện.
Sở Ngư ôm Tầm Sanh, dựa trên cây nhìn chằm chằm bóng dáng Tạ Hi.
......Đứa nhỏ nhìn giống như thật sự buồn bực.
Tạ Hi cũng coi như là bởi vì hắn mà bị thương.
Trên mặt Sở Ngư không có biểu cảm gì, trong lòng lại bắt đầu có chút dao động, ngón trỏ bồn chồn mà gõ gõ vỏ kiếm.
Cấm dục gì đó, đối với một nam chủ truyện ngựa đực mà nói, có chút thống khổ đi...... Đặc biệt gần đây nhất y còn cùng hắn ở bên nhau......
Hơi thỏa mãn Tạ Hi một chút, hẳn là không sao đi?
Sở Ngư giãy giụa hồi lâu, liền nghe thấy giọng nói của Tạ Hi: "Sư huynh......"
Hắn không quay đầu lại. Giọng nói mềm mại, trong sáng thanh tuyến hơi mang giọng mũi, nghe ủy khuất tới cực điểm.
Trong lòng Sở Ngư run lên, hít vào một hơi, khẽ cắn môi, nâng bước đi qua. Đứng ở trên tảng đá trơn bên cạnh suối nước nóng, ôn thanh nói: "Chờ cơ thể ngươi tốt lên một chút rồi nói, hiện tại không được." Dừng một chút, Sở Ngư ho nhẹ một tiếng, "......Nếu cần thiết, ngũ cô nương có thể giúp ngươi."
Tạ Hi im lặng không nói.
Sở Ngư hơi rối rắm, ngồi xổm xuống duỗi tay xoa đầu Tạ Hi: "Ngoan, không cần......A!"
Hắn mới đưa tay qua liền bị kéo xuống suối nước nóng. Dòng nước ấm áp nháy mắt thấm vào toàn thân. Sở Ngư hít vào một hơi, đang muốn lời lẽ chính đáng mà giáo dục Tạ Hi một trận, liền bị Tạ Hi áp lên tảng đá, thân thể kề sát, một khe hở cũng không có.
Tạ Hi trên mặt tràn đầy ý cười thuần khiết, đem hai tay Sở Ngư áp chế ở phía sau, nâng cằm hắn, thanh âm khàn khàn: "Sư huynh, là chính huynh xuống dưới."
Sở Ngư mặt vô cảm: "......Buông ra."
Tạ Hi mắt điếc tai ngơ, một chân cường ngạnh chen vào giữa hai ch@n Sở Ngư, chớp chớp mắt, "Sư huynh tựa hồ có chút áy náy, lại ngượng ngùng chủ động bồi thường cho ta, vậy để sư đệ tự mình tới đòi lấy đi."
Sở Ngư bị bắt nâng đầu, môi hơi hơi mím, híp mắt bình đạm mà nhìn Tạ Hi.
Vừa rồi không kịp phòng ngừa bị Tạ Hi kéo xuống nước, trâm Ánh Sao đã rớt tới góc nào không rõ, tóc đen ướt át xoã tung, dính sát trên mặt và cổ hắn. Tóc đen đối lập một cách tuyệt đẹp với làn da trắng như tuyết; quần áo rối loạn, mới vừa rồi lôi kéo một hồi, vạt áo hơi hơi mở, lộ ra bờ ngực trắng nõn rắn chắc.
Tạ Hi chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi hồng nhuận của Sở Ngư, đôi môi đỏ trơn bóng hơi hé mở......
Khung cảnh này rất quen thuộc, chỉ là những điều y từng không thể làm, hiện tại lại có thể làm được.
Tạ Hi cúi đầu, cắn môi Sở Ngư, từ nụ hôn mềm nhẹ chậm rãi biến thành hôn sâu như mưa rền gió dữ. Tay y trượt xuống sau lưng hắn, thân thể cọ xát lẫn nhau trong làn nước ấm áp, hô hấp của hai người đều bắt đầu có chút dồn dập.
Ánh mắt Tạ Hi nóng cháy, nhớ rõ điểm mẫn cảm của Sở Ngư, y cúi đầu, khiêu khích mà cắn lên yết hầu hắn.
Sở Ngư ngẩng đầu lên, tay vô thức co lại, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Trong đầu hắn trống một mảnh, từng đợt sung sướng kỳ dị từ đáy lòng dâng lên, không thể lờ đi.
...Rốt cuộc hắn cũng không phải động vật ăn cỏ, chuyên cấm dục.
Hạ bụng có thể rõ ràng cảm nhận được một vật nào đó đang cọ vào, Sở Ngư bị hôn đến mơ màng, bỗng nhiên tỉnh táo lại, đẩy Tạ Hi ra.
Tạ Hi có chút ngạc nhiên: "Sư huynh?"
Sở Ngư xoa xoa thái dương, "Hồ nháo, thân thể ngươi còn chưa khoẻ lại, không được."
Tạ Hi quả thực muốn khóc: "......Sư huynh, kỳ thật......"
Sở Ngư cũng là nam nhân, biết thời điểm này bị đẩy ra có bao nhiêu khó chịu, nghiến răng, hạ quyết tâm: "Trang thứ hai mươi đúng không?"
"Hả?"
"Trang thứ hai mươi đi."
Tạ Hi sắc mặt cổ quái: "......Sư huynh nói thật sao?"
Sở Ngư nhe răng cười: "Không phải chỉ cần dùng miệng thôi sao?"