Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 4: 🍓




Editor: Chiêu

-------------------------

[ Cậu là bạch liên hoa nam xứng, không phải nam chủ, ngoan ngoãn dựa theo kịch bản là được! ]

Vị diện này Tơ Hồng đã chọn lựa rất kỹ lưỡng, giai đoạn trước nam xứng tồn tại trong lòng Tần Trăn tương đương với sự tồn tại của bạch nguyệt quang, đối với Nại Nại sắm vai không quá khó.

Cuối cùng giữa bạch liên hoa và ngốc bạch ngọt (*) cũng chỉ khác nhau có hai chữ, đúng không?

(*) Ngốc bạch ngọt là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.

Đường Nại uể oải a một tiếng, thần sắc có chút mất mát, mắt trông mong nhìn Tần Trăn.

Tần Trăn quay đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt quá mức chuyên chú của thiếu niên, đáy mắt lạnh lùng yên lặng biến mất: "Cậu đang nhìn cái gì?"


"Nhìn cậu nha."

"Nhìn tôi làm gì?"

"Cậu lớn lên rất đẹp." Trên mặt Đường Nại nở một nụ cười rạng rỡ xán lạn, đôi mắt đều cong thành ánh trăng non.

Tần Trăn tỏ vẻ bình tĩnh mà quay đầu đi, lỗ tai phiếm hồng lại tiết lộ cảm xúc của hắn: "Đẹp thì cậu nhìn nhiều thêm vài lần."

Tơ Hồng nghe thấy vậy, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nhất thời lại không thể biết là có chỗ nào không đúng.

Lúc trước nguyên chủ chính là bởi vì Tần Trăn đẹp nên mới thân cận hắn, Nại Nại nói không sai, lúc đầu Tần Trăn quả thật có một chút động lòng như vậy, biểu hiện rất bình thường.

Nhưng nó vì sao lại có một loại cảm giác thật chua xót khi con trai lớn bị dụ dỗ chạy mất?

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

"Thiếu gia, sao cậu lại chạy đến nơi này? Chúng ta còn phải nhanh chóng đi bao danh đăng ký!"


Đường Nại hoang mang quay đầu lại, xa xa có thể nhìn thấy một ông già đầu tóc hoa râm ăn mặc chỉnh tề thở hồng hộc chạy đến.

"Ai nha cháu quên mất," Đường Nại vô tội thè lưỡi, rút tay khỏi bàn tay của Tần Trăn, "Ông quản gia chúng ta đi thôi."

Quản gia già đẩy đẩy mắt kính đơn trên sóng mũi, có chút không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu thiếu gia được nuông chiều cư nhiên trở nên lễ phép như vậy? Mặt trời mọc hướng Tây rồi sao?

"Anh trai nhỏ, lát nữa gặp." Đường Nại rời đi trước, không quên xoay người vẫy vẫy tay với Tần Trăn.

Xúc cảm mềm mại trơn trượt trong tay bỗng dưng biến mất, đáy lòng Tần Trăn dâng lên một tia mất mát không rõ, rầu rĩ ừ một tiếng.

...

"Reng reng reng --- "

Chuông vào lớp vang lên, nhưng Tần Trăn vẫn thất thần mà ghé vào trên chỗ ngồi, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm dẫn theo một hình bóng quen thuộc đi vào, lập tức ngồi thẳng người.


Thằng nhóc này là nhà tiên tri sao? Cư nhiên "Lát nữa gặp" là thật.

Bọn họ không chỉ cùng cấp, mà còn được xếp chung một ban, là duyên phận trời cao chú định sao?

"Các bạn học, đây là bạn học Đường Nại mới từ nước ngoài trở về, bạn học Đường đối với hoàn cảnh trong nước vẫn chưa thích ứng, sau này mọi người nhớ chăm sóc bạn nhiều hơn."

Đường Nại... Tần Trăn chậm rãi nhấm nháp hai chữ này, quả nhiên người cũng như tên, vừa ngọt vừa đáng yêu.

Thiếu niên đứng trên bục giảng, tò mò mà nhìn xung quanh phía dưới, sau khi phát hiện Tần Trăn, đôi mắt lập tức phát ra ánh sáng.

Đúng lúc giáo viên chủ nhiệm giới thiệu về cậu cũng kết thúc.

"Được rồi, bạn học Đường Nại chọn phía dưới một chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu học."

Đường Nại vừa nghe, lỗ tai run run, mắt mèo ẩm ướt suиɠ sướиɠ hơi híp lại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhếch lên, bước chân nhẹ nhàng hướng về phía Tần Trăn đi đến.
Trái tim Tần Trăn nhảy bang bang, giống như đang tham gia một nghi thức trang trọng, bên ngoài duy trì sự bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã khẩn trương đến mức chảy mồ hôi.

Cậu đang đi đến hướng của chính mình?

Đúng không đúng không?

"Bạn học, tớ có thể ngồi chỗ này không?" Đường Nại cong lưng, lễ phép hỏi.

Giọng nói thiếu niên mềm mại giống như một luồng điện, từ lỗ tai len lỏi ra khắp người, tê tê dại dại.

Sắc mặt Tần Trăn cứng đờ, dại ra mà nhìn gương mặt trắng như sữa trước mắt, trong lúc nhất thời đã quên mất phải phản ứng, chỉ có tiếng hít thở bỗng nhiên tăng thêm mới biết nội tâm hắn không bình tĩnh.

Thật muốn... Cắn một ngụm...