Editor : Chiêu
-----------------------------
"Nại Nại, em đi vào ở trong phòng nghỉ một lát đi."
"Vì sao? Không phải nói anh đi đến nơi nào đều phải mang em theo sao?"
Trăn Trăn muốn cùng người đó thì thầm cái gì, không muốn cho cậu nghe thấy, còn muốn cậu tránh đi?
Tần Trăn bất đắc dĩ thở dài, hướng cậu vẫy vẫy tay: "Lại đây."
Đường Nại do dự một lát, nghe lời hắn đi đến.
Tần Trăn một tay kéo cậu ngồi lên trên đùi mình.
Đường Nại rùng mình một cái, lập tức muốn đứng lên.
Tần Trăn giam cầm lại vòng eo của cậu, đem đầu cậu ấn vào trong lòng ngực chính mình.
"Bởi vì Nại Nại là bảo bối nhỏ của anh, bảo bối quý báu nên không thể cho người khác nhìn, anh không muốn người ngoài thấy Nại Nại của anh."
Thiếu niên chu miệng, trở tay ôm lấy hắn: "Em cũng không muốn để người khác nhìn thấy Trăn Trăn."
Ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt không vui của Tần Trăn.
Từ Lệ Phi nhíu mày, ôm chặt văn kiện trong tay: "Giám đốc Tần, tôi đến đưa bảng báo cáo tài chính của công ty trong quý này."
"Để ở đây cô có thể nhanh chóng ra ngoài."
Tần Trăn rõ mặt bàn, lời nói rất rõ ràng ý tứ đuổi khách.
Từ Lệ Phi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm khuyên nhủ: "Giám đốc Tần, tôi hy vọng ngài có thể làm gương tốt, thời gian làm việc không được mang người ngoài đến công ty."
Cậu ta vốn dĩ muốn nói là người không đúng mực, không khỏi tổn tại đến hình tượng, nên đổi thành người ngoài.
Rốt cuộc thiếu niên kia mảnh mai trắng nõn, nhìn thế nào cũng không giống người đúng mực, rất có thể là sủng vật được giám đốc Tần nuôi.
Từ Lệ Phi nhịn không được lui về phía sau một bước.
"Đây là tổng giám đốc phu nhân trong tương lai, nếu muốn nói người ngoài... Thư ký Từ, cậu càng giống người ngoài hơn!"
Thư ký Từ?
Đường Nại nghe thấy xưng hô này, tò mò quay đầu lại nhìn cậu ta một cái.
Từ Lệ Phi lập tức thấy được một gương mặt giống như mình chính mình năm phần, trong lòng như có một chậu nước lạnh xối vào.
Hoá ra... Lúc trước thái độ của giám đốc Tần đối xử với chính mình hiền lành hơn người khác, là bởi vì đem cậu ta trở thành người thay thế!
Bây giờ chính chủ xuất hiện, cậu ta trở thành râu ria.
Cậu ta nhịn không được nhìn Đường Nại một cái thật sâu.
Đường Nại chột dạ tránh đi tầm mắt của cậu ta, hướng trong lòng Tần Trăn rụt lại.
Từ từ!
Ông xã?
[ Nại Nại, cậu từ đâu mà học được loại xưng hô này? ]
[ Trong cuốn tiểu thuyết cậu đề cử cho tớ nha. ]
Tơ Hồng vô cùng đau đớn.
Vì sao cái Nại Nại cần học để áp dụng thì không học được, cái không nên học thì lại có thể thông hiểu đạo lý?
Chẳng lẽ tiểu ngu ngốc nhà mình đã được chú định là thụ?
Không được, nó quyết không cho phép nam chính luôn đem Nại bé cưng bắt nạt đến nước mắt lưng tròng!
[ Nại Nại, lúc trước tôi đề cử cho cậu mấy quyển sách đó cậu đừng đọc nữa, đọc cái này! ]
Mấy quyển sách kia đều là tiểu thuyết chủ thụ, sẽ dạy hư Nại Nại, chờ cậu đọc văn chủ công xong nhất định sẽ có ý thức thành công!
Đường Nại bẹp miệng: [ Tơ Hồng, vấn đề tớ vừa mới hỏi cậu vẫn chưa trả lời tớ... ]
[ Trong nguyên tác, Từ Lệ Phi tuy rằng cùng Tần Trăn lăn khăn trải giường, nhưng vốn dĩ cậu ta chỉ là thế thân của cậu, không tính là cậu cướp Tần Trăn. ]
Nhưng Đường Nại nghe xong càng buồn bực.
Trong cốt truyện ban đầu người kia không phải cậu, vậy người thích Trăn Trăn rốt cuộc là ai?
Tần Trăn giống như cảm nhận được tâm trạng Đường Nại không tốt, lại đối với hành vi nhìn chằm chằm bảo bối nhà mình của Từ Lệ Phi vô cùng bất mãn, đã cực nhanh đem khách không mời mà đến đuổi ra ngoài.
"Làm sao vậy?"