Editor: Chiêu
-----------------------
Trên bàn làm việc đặt tư liệu chỉnh chỉnh tề tề về Tần Trăn.
Nam nhân khí chất lạnh lùng lật đọc xong, đập một cái lên bàn: "Anh quyết không cho phép loại người như thế này ở cùng con trai anh."
Thường xuyên trốn học, đánh bạn học, chống đối lão sư, còn xuất thân là một đứa con hoang...
"Bởi vì hắn, Nại Nại đến bây giờ vẫn không kết bạn được với bạn bè khác, làm người thừa kế của Đường gia, không phát triển quan hệ thì sao được!"
Nghe vậy, Khương Thiền trợn mắt nhìn Đường Hạng Vũ một cái: "Em cảm thấy Tần Trăn này rất không tồi, lấy năng lực của con trai chúng ta, giữ được gia nghiệp to như vậy sao? Không bằng tìm cho con một người chồng đáng tin cậy, sau này có thể bảo vệ cho con."
Trực giác nói cho bà biết, thiếu niên kia thích con trai ngốc nhà mình, hẳn sẽ chăm sóc tốt cho cậu.
Khương Thiền nhíu mày: "Làm việc không thể nhìn bề ngoài, em cảm thấy Tần Trăn không giống như trên tư liệu viết như vậy, huống chi Nại Nại nói hắn rất lợi hại..."
"Nại Nại ngốc như vậy, lời nó nói có thể tin sao? Anh cảm thấy Tần Mộ Phàm càng đáng tin cậy, tình hình Tần thị ở Giang thành thâm hậu, đứa bé kia lại là người nho nhã lễ độ, năng lực quản lý thương nghiệp cũng rất xuất chúng."
Không đợi Khương Thiền nói, cha Đường phụ đã đánh nhịp quyết định: "Chúng ta tìm một thời gian thích hợp mang Nại Nại đến Tần gia một chuyến, tác hợp quan hệ của bọn nó một chút, chờ Nại Nại tốt nghiệp cao trung, để bọn họ đính hôn!"
Cuối tuần, cha Đường đơn độc mang Đường Nại đến Tần gia.
"Nha, đây là Nại Nại sao? Thật đáng yêu!"
Nữ nhân quyến rũ từ trong phòng khách vòng ra, bởi vì bao dưỡng khéo léo, nhìn trông chỉ mới 30 tuổi đầu, đuôi mắt thấp thoáng mấy nếp nhăn rõ ràng, tha thiết mà đi đến, bưng lấy mặt thiếu niên.
Mùi nước hoa nồng đậm khiến Đường Nại nhịn không được nhíu mày, cố nén không đẩy tay bà ta ra, đáy mắt nhiễm một tia uỷ khuất.
Dư Quyệt Viện lôi kéo cậu một lúc, hướng bên cạnh phất tay: "Nại Nại, giới thiệu với con một chút, đây là con trai dì, lớn hơn con hai tuổi, bây giờ đang trong đại học, con có thể gọi nó là anh Tần."
Tần Mộ Phàm ôn nhu bao dung mà nhìn Đường Nại: "Chúng ta gặp qua, Tiểu Nại, anh Tần không phải người xấu, không biết em trai anh đã nói gì với em, em giống như rất không thích anh."
Cha Đường ôm quyền khụ hai tiếng, khoé môi gợi lên vòng cung nho nhã: "Tần phu nhân, chúng ta vào nhà nói chuyện, để hai tiểu bối này giao lưu tình cảm, thuận tiện hoá giải chút hiểu lầm."
"Đúng đúng, Mộ Phàm, con mang Nại Nại đi dạo khắp nơi đi."
Dứt lời, hai người đã rời đi, đem Tần Mộ Phàm và Đường Nại ném tại chỗ.
Đường Nại ngước mắt nhìn nam sinh, đáy mắt tràn đầy kháng cự, cắn môi cúi đầu, an an tĩnh tĩnh mà đứng một bên cùng hệ thống giao lưu.
[ Tơ Hồng, tớ đều nghe lời cậu và ba ba nói đến đây, cậu đừng giận tớ nữa, được không a? ]
Lúc ấy đầu óc cậu nóng lên nên đã chặn Tơ Hồng, sau đó cùng Tần Trăn chơi thật vui, đã quên đem nó thả ra.
Sau đó, Tơ Hồng tức giận, dỗ như thế nào cũng không được...
[ Đường bé cưng, tôi làm tất cả việc này đều là vì tốt cho cậu, nếu cậu muốn về nhà, thì phải dựa theo hướng đi của cốt truyện, bằng không sẽ không lấy được tích phân! ] Tơ Hồng ngạo kiều mà hừ một tiếng.
Nó kỳ thật cũng không giận Nại Nại.
Dù sao cũng là bảo vật mình ôm trong tay, mặc kệ cậu làm cái gì đều phải sủng.
Nại Nại thiện lương đáng yêu, nếu không phải nam chủ chó kia châm ngòi ly gián, mới không nhẫn tâm như vậy.
Dù sao tất cả đều là nam chủ sai!
Chỉ là nó đưa ra một số điểm, để Nại Nại biết giáo huấn, sau này sẽ không dám làm như vậy nữa.
Trong khoảng thời gian bị chặn, hảo cảm nó đối với Tần Trăn từ 0 trực tiếp xuống âm một trăm, thế nên phải làm một đại gia trưởng lãnh khốc vô tình, dùng hết trăm phương ngàn kế ngăn cản Tần Trăn tiếp cận con trai nhà mình.
Ba ba Đường hành động vô cùng phù hợp tâm ý của nó.
[ Tớ biết Tơ Hồng là hệ thống đối tốt với tớ nhất, nhưng mà Trăn Trăn thật sự rất đáng thương, cậu ấy chỉ là cừu non ăn cỏ, căn bản không phải sói xám, cậu đừng hiểu lầm cậu ấy. ] Đường Nại ý đồ đem Tần Trăn nói tốt một chút.
Cừu non đáng thương ăn cỏ sao?
Tơ Hồng đối với mạch não của tiểu Nại Nại ngu ngốc tỏ vẻ vô Fuck nói, nhưng nó học được cách thông minh, không trực tiếp biểu đạt sự ghét bỏ đối với Tần Trăn, mà là chuẩn bị âm thầm châm ngòi thổi gió.
Nó nghiêm túc tổng kết kinh nghiệm giáo huấn trước kia, cảm thấy chính mình thua Tần Trăn là bởi vì trò chơi ép buộc kia, chính là bởi vì nó không giả đáng thương.
Nại Nại tiểu ngốc tặc này, căn bản không nhìn ra người khác đang diễn kịch!
[ Tôi biết hắn rất đáng thương, nhưng bởi vì hắn đáng thương, nên cậu không thể tiếp xúc nhiều với hắn. ]
[ Vì sao? ]
[ Lấy thân phận hiện tại của cậu, cùng Tần Trăn quan hệ quá mức thân mật sẽ khiến cho Tần Mộ Phàm cảnh giác, khiến Tần Mộ Phàm gϊếŧ chết Tần Trăn người có khả năng cùng hắn tranh đoạt gia sản, mà không phải giống như bây giờ chỉ xui khiến người khác xa lánh, đánh hắn. ] Tơ Hồng nghiêm trang lừa dối.
Đường Nại lập tức khẩn trương mà nắm chặt tay nhỏ: [ Tớ đây nên làm thế nào? ]