Nam Chính Là Một Bức Họa

Quyển 1 - Chương 1: Họa sĩ tự họa




Bonn ngồi trước cái gương chiếu nửa người, đối mặt với họa sĩ trẻ tuổi chán nản trong gương. Trên gương mặt hiện lên sự lo âu quá độ, vẻ mệt mỏi rã rời, cộng với áp lực trường kỳ nghèo khó tạo thành.

Trên bồn rửa mặt là một con dao rọc giấy, cái giá vẽ đặt trong trong phòng tắm có vẻ vô cùng chật chội. Cái chết sẽ biến đổi dung mạo con người, xác chết loang lổ, làn da mất đi sự co dãn, da thịt lạnh như băng, rồi phân hủy… Chỉ có những bức họa mới ghi lại sự vĩnh cửu của con người.

Bonn dùng dao quết mỏng lớp màu, để vẽ bức tranh tự họa cuối cùng. Gã ***g bức tranh vào khung tranh giá rẻ, đặt trên giường. Thanh niên trong bức tranh có một vẻ mệt mỏi bình thản, ánh mắt chết lặng đã không còn bất cứ đau khổ hay vui sướng nào hết.

Bonn dùng con dao rọc giấy cắt cổ tay, nằm xuống mặt đất lạnh lẽo và bẩn thỉu. Xung quanh gã đầy những bức tranh không bán được – càng nhìn càng thấy giống thợ mộc chứ chẳng phải họa sĩ gì cho cam.

Gã nhắm hai mắt lại.

Khi gã tỉnh lại đã là hừng đông, người tuần đêm buồn tẻ đi qua cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu không gian thành một màu lam u tối. Trên cổ tay máu đã đọng lại, máu chảy xuống thành vũng làm bẩn sàn nhà. Khi gã đứng lên, trước mắt biến thành màu đen, gã vội luống cuống bám mép giường. Khi gã nhấc mi mắt lên, bỗng bức tranh kia đập ngay vào tầm mắt.

Trong chớp mắt, một cảm giác cổ quái run rẩy làm trái tim gã tê dại… Gã nhìn thấy gì kia? Hoạ sĩ trợn to hai mắt, rồi thắp ngọn nến chỉ còn một tấc.

Trong ánh lửa lay động, bức họa hiện ra. Vẫn là mái tóc lộn xộn, vẫn là ánh mắt với quầng thâm mỏi mệt… Nhưng mà hoàn toàn khác biệt, chẳng phải đây là gương mặt của chính gã trong gương sao

Vẻ chán nản buồn đau kia bị một thứ u buồn duy mỹ thay thế. Rồi cảnh tượng trong đó nữa. Bàn trà thô ráp, bộ ấm chén sứt mẻ,… Cảm giác quẫn bách trong cuộc sống được thay bằng một xúc cảm thờ ơ đẹp đẽ. Ngón tay thon dài cầm lấy quai chén, khuỷu tay đặt hờ trên bàn, phảng phất như đang hưởng thụ hương trà buổi chiều ở nông thôn, bởi vì không còn ai khác mà hiện lên vẻ cô độc.

Một bức tranh như thế vốn chẳng có gì kỳ lạ, chỉ có Bonn mới biết nó đặc biệt đến nhường nào. Cái thời khắc gã nằm trên mặt đất đón chờ cái chết, dường như bức tranh đã thay đổi Người trong bức tranh vẫn mang khuôn mặt của gã, vẫn là cái dáng vẻ ấy, nhưng gã biết nó đã biến thành một người khác rồi

Có một tác phẩm như vậy, dường như cũng không thể giảm bớt sự nghèo khó của Bonn. Bởi vì sẽ chẳng ai tin nổi câu chuyện ly kì này, đối với những người khác mà nói, đây chẳng qua chỉ là một tác phẩm với nét vẽ lão luyện, có thể bán với giá cao, nhưng còn lâu mới được gọi là kiệt tác. Vậy mà chính nó đã đốt lên một ngọn lửa trong lòng Bonn. Nhìn thanh niên trong gương, tái nhợt, vô lực, vẻ mặt chết lặng mà bình thản, chỉ là một nghệ sĩ hạng bét đầu đất chẳng có tí mị lực nào, thất bại lâu dài thậm chí đã giết chết cái phấn chấn của một người trẻ tuổi. Nhưng rõ ràng cùng một khuôn mặt, vì sao những đường nét trên mặt lại trở nên thanh thoát, ẩn giấu một thứ mị lực nguy hiểm khó nói thành lời?

Gã chưa bao giờ nghĩ mình lại có gương mặt đáng yêu như thế.

Bonn suy yếu thu dọn gian phòng, khi nắng mai tắt dần, gian phòng này sẽ lại tối tăm như cũ. Mấy căn phòng giá rẻ này hầu như quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời. Gã chuyển bức họa đến bên cửa sổ, quét sạch những bụi bặm bao tháng năm qua. Trước kia, dù rằng tinh lực dư thừa, nhưng khi không có việc gì làm, gã cũng chỉ bận đứng trước gương u sầu phiền não mà chẳng chịu quét dọn. Gã vừa mất rất nhiều máu, rất có thể sẽ té xỉu, nhưng gã lại cứ như được lên dây cót mà không thể dừng tay.

Khi đã quét dọn xong, nắng sớm đã bao phủ cả bức họa.

Bonn chuẩn bị đem bức họa về bàn, nhưng gã lại chợt kinh ngạc khi đứng cách nó hai thước. Vẫn là dáng vẻ ấy, vẫn là gương mặt ấy, nhưng bức họa lại một lần nữa đổi thay.

Vẻ mặt biếng nhác kia… Nên miêu tả như thế nào nhỉ? Phảng phất như đang hưởng thụ ánh nắng. Một cảm giác cao cao tại thượng thờ ơ toát ra từ ánh mắt. Bonn cảm thấy máu hơi nóng lên, lại một lần nữa gã cảm thấy vẻ thần bí của bức tranh này.

Giờ khắc này, kẻ vì nghèo túng mà lựa chọn tự sát đã tan biến, gã cảm thấy sinh mệnh mình biến hóa lớn vô cùng.

Cứ như thế trong nháy mắt, gã lại chờ mong người con trai trong bức họa quay đầu nhìn về phía gã… Nhưng tiếc rằng, đây chẳng qua chỉ là một bức họa mà thôi. Có lẽ năng lực thần bí nào đó đã khiến nó biến hóa không ngừng, nhưng thứ gã chạm vào kia vẫn chỉ là màu vẽ chứ chẳng phải làn da.

Bí mật khiến bức tranh biến đổi là gì? Trong nháy mắt Bonn không thể đoán ra, gã nhớ đến một truyền thuyết về một họa sĩ, vì được thần linh ưu ái mà mọi nét vẽ đều trở thành sinh mệnh, chẳng lẽ cái chết đã cho gã có được khả năng này? Gã hưng phấn nóng lòng muốn thử, nhưng khi một lần nữa nhấc bút, đầu óc gã lại trống không.

Nhưng gã cũng không giận dữ, trái lại cực kỳ kiên nhẫn suy tính chuyện thường ngày.

Gã biết mình đã trở nên khác mọi người, gã có một bí mật.

Mà một bí mật không thể cho ai biết, càng nguy hiểm, lại càng có giá trị.