Lập tức Khưu Bạch tê cả da đầu, tóc gáy dựng đứng. Cậu sợ nhất là mấy con thân mềm, như rắn, các loại sâu, trước tới giờ mỗi lần gặp đều sợ chạy không kịp.
Cổ họng gần như muốn rít gào lên, lại bị Khưu Bạch mặt trắng như tuyết nhịn xuống, cậu cứng đờ quay đầu tìm kiếm Lữ Nam, nhưng không biết Lữ Nam đang làm gì mà chưa về.
Cậu chỉ có thể phóng tầm mắt về phía Chu Viễn cách đó không xa, run rẩy gọi: "Chu, Chu Viễn!"
Nam nhân dường như không nghe thấy, vì vậy Khưu Bạch gọi to hơn: "CHU VIỄN!" Âm thanh lần này mơ hồ còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Chu Viễn rốt cuộc cũng nghe được, anh quay đầu lại, trầm mặc nhìn thanh niên, nhận ra ánh mắt cầu cứu của đối phương thì nhanh chân đi tới.
"Chuyện gì?" Giọng nam nhân có chút thô khàn.
Chẳng qua lần này Khưu Bạch không có tâm tư đi thưởng thức thanh âm trầm thấp từ tính đó, cậu há miệng run rẩy chỉ chỉ cẳng chân mình, "Có, có đỉa!"
Con đỉa kia nằm sấp trên cái đùi nhỏ nhắn trắng nõn của cậu hút no máu rồi trở nên đỏ tía, biểu cảm đặc biệt rất phê.
Chu Viễn liếc mắt nhìn một cái, quay đầu rời đi.
"Anh đừng đi mà!" Khưu Bạch thấy anh rời đi thì sợ muốn chết, nhanh chóng gọi anh lại.
Bước chân nam nhân không dừng lại, đi đến ruộng nước bên cạnh dưới tàng cây, móc một hộp diêm từ trong quần áo ra, sau đó trở lại.
"Phạch" ánh lửa dấy lên, Chu Viễn để lửa nhắm ngay con đỉa nhẹ nhàng hơ một cái, con đỉa kia liền rụng xuống, rơi vào trong ruộng.
Khưu Bạch nhanh chóng lùi về sau hai bước, chỉ sợ lại bị dính nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ngồi xổm trước mặt mình, vội vã nói cảm ơn.
Chu Viễn ngẩng đầu lên, không lên tiếng, liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt kia phảng phất đang nói, một đại nam nhân mà sợ đỉa, quá yếu.
Khoé miệng Khưu Bạch giật một cái, lắp bắp giải thích, "Tôi, tôi không có sợ, tôi chỉ là không biết làm sao mà thôi."
Nam nhân tỏ ra không hứng thú với lời giải thích của cậu, quay người trở lại làm việc của mình.
Khưu Bạch nhìn bóng lưng nam nhân, trong đầu đều là gương mặt mình vừa thấy của Chu Viễn. Có lẽ tối qua trời tối nên không thấy rõ, ngày hôm nay tinh tế nhìn lại, anh ta và anh trai cậu chỉ giống nhau năm phần mà thôi, càng nhìn mặt mày thật kĩ lại càng thấy không giống.
Anh hai có cặp mắt đào hoa ôn nhu đa tình, khuôn mặt nhu hoà, khí chất ôn nhuận.
Mà Chu Viễn, mặt mày ủ dột lạnh lẽo cứng rắn, vừa hung ác vừa hoang dã, cả người đều tản ra khí tức người sống chớ gần, cứ như khối băng lớn di động.
Nhưng Khưu Bạch không thể không thừa nhận một điều nam nhân này quá hấp dẫn, mỗi tấc ngũ quan đều là gu của cậu, quả thực là đẹp trai đến nỗi cậu run sợ.
Mà trong tiểu thuyết có nói, nữ chính không ưa khuôn mặt Chu Viễn cường tráng như vậy, cảm thấy anh ta ở nhà sẽ bạo lực rồi ghét bỏ luôn gia đình anh ta nghèo. Chỉ một lòng một dạ thích tiểu bạch kiểm* thanh niên trí thức kia, khát vọng hắn có thể dẫn cô đi lên thành phố.
*Tiểu bạch kiểm 小白支票: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.
Đúng, Khưu Bạch chính là tên "tiểu bạch kiểm" kia.
Khưu Bạch thở dài, vẫn nên tiếp tục cấy mạ đi.
Kết quả sợ tào tháo tào tháo lại đến, một tiếng gọi lanh lảnh vang lên, "Khưu Tri Thanh!"
Khưu Bạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi, mặc váy màu vàng tươi cười tươi rói đứng bên bờ chào hỏi với cậu.
Cô gái nhỏ thắt hai bím tóc đen hai bên, mắt to đen láy sáng ngời, quai hàm như đào mận, khắp chỗ cũng đều như ngậm xuân mà nhìn Khưu Bạch, "Khưu Tri Thanh, em tới đưa cho anh canh đậu xanh nè."
Gò má cô gái có chút đỏ ửng nhàn nhạt, một tay cầm bát, một tay nắm làn váy, tựa hồ rất thẹn thùng.
Khưu Bạch đầu "vù" một tiếng, cả người như bị đánh cho tỉnh hẳn ra.
Đây là người nào chứ, là nữ chính đó! Là người sau khi sống lại lập tức muốn hại chết Khưu Bạch, nữ chính Tô Cẩm!
Khưu Bạch hận không thể quay đầu bỏ chạy, thật muốn ngay tại đây biểu diễn một màn biến mất cho cô ta xem.
Thế nhưng nghĩ đến nữ chính bây giờ còn chưa trùng sinh, vẫn là một lòng đơn phương u mê, tình yêu thuần túy của thiếu nữ dành cho "cậu".
Khưu Bạch thở phào nhẹ nhõm, vờ cười tiến lên, "Tô đồng chí, trời nóng như vậy, sao cô cũng tới đây vậy?"
"Em tới đưa canh đậu xanh cho ba mẹ, đi ngang qua nơi này nên sẵn muốn mang cho anh một chén." Tô Cẩm bưng bát trong tay đưa cho Khưu Bạch, "Anh mau nếm thử đi, uống giải khát."
"Nghe nói hôm qua anh say nắng té xỉu, em rất lo lắng cho anh nhưng ba mẹ em không cho em đi thăm anh, anh có khoẻ không?" Tô Cẩm lắp bắp hỏi.
Khưu Bạch không nhận chén canh của cô, "Tôi rất khoẻ, canh đậu xanh của cô tôi không thể nhận, đem về để mình uống đi."
Hiện tại cậu thực sự ước gì cô ta đừng xuất hiện trước mặt mình nữa, chỉ muốn rũ sạch quan hệ với cô ta.
Tô Cẩm lập tức khẩn trương, "Tại sao không uống, anh không thích sao? Vậy em trở về làm cho anh chén nước đường nha."
"Không cần!" Khưu Bạch lập tức từ chối, "Chúng ta không quen không biết, cô tặng đồ cho tôi có chút không thích hợp, sau này cũng không cần như vậy nữa, nếu không cũng không tốt cho thanh danh của cô.
Viền mắt Tô Cẩm ửng hồng, ủy khuất hỏi: "Là em có chỗ nào không tốt sao? Anh...anh không thích em sao?" Cô gái nhỏ nhớ đến một chuyện liền nói, "Mấy ngày trước lúc em đưa anh đường trắng anh rõ ràng rất vui vẻ mà."
Tim Khưu Bạch "bịch bịch" một chút, cô đừng níu tôi nữa mà, người đó là nguyên chủ thôi, không phải tôi đâu!
Thế nhưng cái nồi này cậu nhất định phải cõng trên lưng.
Cậu cười cười, "Cô xem này, mấy ngày nay tôi bận quá nên quên mất, chút nữa tôi trở về lấy tiền trả cho cô, lúc trước tôi mua ở chỗ cô mà quên trả, đều tại trí nhớ của tôi quá tệ!"
Khưu Bạch nghĩ một lát, rồi thu lại nụ cười nghiêm mặt nói: "Sau này có thích hay không thì cũng không nên nói lung tung, với lại tôi chưa từng có loại tình cảm kia với cô, một cô gái chưa có gia đình như cô cũng phải chú ý danh tiết."
Lời nói này thực sự quá nghiêm trọng, làm nước mắt trực chờ bên vành mắt Tô Cẩm ào ào rơi xuống, nàng dậm chân, thương tâm chạy đi.
Đầu Khưu Bạch bắt đầu đau, cũng may cậu xuyên qua đúng lúc, nguyên chủ và Tô Cẩm cũng chỉ mới gặp nhau lúc đưa đường trắng mà thôi, không có liên quan gì đến tình yêu, vẫn còn chưa tính là tra nam lừa dối thiếu nữ.
Như vậy ngược lại giải quyết được không ít phiền phức.
Khưu Bạch quay đầu nhìn Chu Viễn cách đó không xa một chút, Chu Viễn như chưa từng chú ý đến chuyện bên này, đang cúi đầu làm việc của mình.
Trong lòng Khưu Bạch buồn bực, dẫu gì cũng là nam chính, nhìn thấy nữ chính bày tỏ tình cảm với thằng khác mà một chút phản ứng cũng không có là sao hả?
A, đúng rồi, lúc này Chu Viễn chưa thích Tô Cẩm.
Dựa vào những gì trong sách viết, sở dĩ Chu Viễn kết hôn với Tô Cẩm là bởi vì có một ngày Tô Cẩm trượt chân rơi xuống nước, Chu Viễn vừa vặn đi ngang qua cứu cô lên.
Cha mẹ Tô Cẩm bảo thủ cứng nhắc, cho là Chu Viễn thấy thân thể con gái của mình nên phải cưới cô, ban đầu Chu Viễn không đồng ý, nhưng sau đó vì bà nội bệnh nặng, tâm nguyện của bà là trước khi chết muốn nhìn thấy Chu Viễn thành gia lập nghiệp nên Chu Viễn mới đành chấp thuận.
Còn Tô Cẩm rất không thích Chu Viễn, cô đi tìm Chu Viễn quậy muốn từ hôn nhiều lần, cha mẹ Tô Cẩm thấy con gái nhà mình không muốn cũng lùi một bước, nói muốn hai người sống chung một thời gian trước để xem có thích hợp hay không rồi mới tính đến chuyện kết hôn.
Mãi đến tận mùa đông, bệnh tình của bà nội tái phát lần nữa, Chu Viễn tìm đến cửa nói với cha mẹ Tô gia, hoặc là lập tức kết hôn, hoặc là từ hôn.
Cha mẹ Tô gia không muốn bỏ đá xuống giếng vì như vậy sẽ bị gắn mác bất nghĩa. Cho nên buộc Tô Cẩm kết hôn với Chu Viễn, xác định ngày kết hôn là mùng mười tháng Giêng, kết quả không nghĩ tới chính là, ngay trước đêm tân hôn Tô Cẩm cùng "Khưu Bạch" chạy trốn đến Hải Thành.
Thời điểm đến đón dâu mới phát hiện tân nương đã chạy, bà nội Chu tức đến thở không được, đi đời nhà ma.
Việc vui biến thành tang sự.
Người trong thôn bề ngoài không nói lại ở sau lưng cười nhạo Chu Viễn là oắt con vô dụng không có bản lĩnh, đến cả vợ cũng không giữ được còn làm bà nội Chu nuôi anh ta lớn tức chết.
Đọc đến đây, Khưu Bạch tức đến nỗi nuốt cơm không trôi, rất muốn đạp một cước rồi đá nữ chính ngã lăn quay luôn.
Nếu để cho Chu Viễn biết chuyện kiếp trước, anh ta chắc chắn sẽ lột da Tô Cẩm, làm sao có thể ân ân ái ái với cô ta một đời chứ.
Khưu Bạch rất muốn kêu oan với Chu Viễn, cậu vốn không muốn dính líu đến chuyện của nam nữ chính, nhưng cố tình mặt Chu Viễn lại có năm phần giống anh trai của cậu, muốn cậu trơ mắt nhìn anh nhảy vào hố lửa của nữ chính, Khưu Bạch không đành lòng.
Tháng sau Tô Cẩm mới trùng sinh, cũng là ngày cô ta rơi xuống nước được Chu Viễn cứu. Hai người bây giờ còn chưa đính hôn, chắc là cậu có thể quấy nhiễu được.
Thế nhưng khi Tô Cẩm trùng sinh, chắc chắn sẽ quấn riết Chu Viễn không buông, nếu như cậu muốn kéo Chu Viễn tức là sẽ đối đầu với Tô Cẩm, cũng không biết có thể đấu được không, bởi vì sau khi Tô Cẩm trùng sinh cô ta còn có bàn tay vàng rất lợi hại, thật sự quá tà môn mà.
Khưu Bạch suy nghĩ chút chuyện trong đầu, không tránh khỏi có chút mất tập trung.
"Sao cậu không ăn cơm đi?" Ngô Lỵ hỏi cậu, "Có phải không ngon nên không ăn không?"
Khưu Bạch lắc đầu một cái, "Khí trời quá nóng nên khẩu vị không tốt lắm."
Tuy rằng lúc sáng làm việc chưa ăn gì, bụng rất đói, nhưng cơm nước thật sự quá khó nuốt, Khưu Bạch thực sự ăn không trôi.
"Lên núi?" Khưu Bạch hứng thú, ánh mắt sáng lên.
Lữ Nam gật đầu, "Đúng lúc xế chiều hôm nay không có việc gì, các cậu có muốn đi không?"
Mọi người đều cười gật đầu, Khưu Bạch thì rất hưng phấn.
Từ nhỏ cậu đã cơm ngon áo đẹp, những nơi nông thôn như thế này chưa từng đi qua một lần nào, bây giờ xuyên qua, nhìn cái gì cũng cảm thấy rất thú vị.
Nhưng cậu cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, rất sợ bị những người sớm chiều ở chung với "Khưu Bạch" phát hiện ra đầu mối.
Vào núi, khắp nơi cây cối xanh um tươi tốt che kín cả bầu trời, chặn những ánh nắng chói chang nóng bức bên ngoài, lưu lại không khí mát mẻ.
Nghe âm thanh mùi thơm cây cỏ, cảm thụ làn gió nhẹ mát mẻ phất qua trên mặt, Khưu Bạch cảm thấy tâm mình trước kia chưa từng được yên tĩnh và thư thái như vậy.
Tâm tình khủng hoảng và mê man với tương lai lúc xuyên đến đã dần tiêu giảm.
Ngô Lỵ cùng Tôn Thiến cõng sọt trúc nói với ba người Khưu Bạch: "Bọn tớ đi qua bên kia xem thử có rau dại không, các cậu thì sao?"
Lữ Nam: "Hai cô gái các cậu tự đi như vậy tớ không yên lòng, để tớ đi cùng các cậu." Hắn cố gắng soát độ tồn tại trước mặt Ngô Lỵ.
Quả nhiên, nghe thấy hắn săn sóc tỉ mỉ như vậy, ánh mắt Ngô Lỵ nhìn hắn mềm mại rất nhiều.
Khưu Bạch: "Cậu đi đi, tớ và Lưu Vĩ đi đến chỗ khác nhìn thử."
Lữ Nam nghĩ thầm hai đứa con trai bọn họ chắc sẽ không có chuyện gì đâu, vì vậy an tâm thoải mái rời đi cùng hai người Ngô Lỵ.
Lưu Vĩ im lặng không lên tiếng đi theo sau Khưu Bạch, hắn thật sự là người chất phác còn rất nhàm chán.
Khưu Bạch có ý cùng hắn tán gẫu hai câu lại không biết nói gì. Đành ngậm miệng không để ý đến hắn nữa, ngân nga hát vu vơ, tự mình thưởng thức phong cảnh.
Bỗng nhiên trước mắt chợt lóe một cái bóng trắng.
"Con thỏ!" Khưu Bạch vừa hô vừa đuổi theo.
Lưu Vĩ phản ứng chậm một nhịp, chờ lúc hoàn hồn, Khưu Bạch đã tiến vào bụi cây không thấy đâu nữa.
Khưu Bạch chạy một đường đuổi theo con thỏ, con thỏ kia linh hoạt cực kỳ, kích thước cơ thể lại nhỏ, trái nhảy phải nhảy bỏ chạy mất tiêu.
Chỉ để lại Khưu Bạch đứng một mình ở giữa rừng cây, hoang mang không biết đây là nơi nào.
Cậu nghĩ mình nên đi đường cũ trở về nhưng lại không biết phải chui lại bụi cây nào, bốn phía đều là cây, nhìn nơi nào cũng giống nhau, căn bản không tìm được phương hướng.
Khưu Bạch chỉ có thể lần mò mà đi, vạch cái cây cao bằng nửa người sang hai bên, hy vọng có thể tìm được một con đường.
Cậu mơ mơ hồ hồ đi về phía trước, đột nhiên ngã xuống, sau đó là một mảnh tối sầm.
Khưu Bạch xoa xoa cái mông đau đớn, một tay phẩy phẩy tro bụi trước mặt, đợi đến khi nhìn rõ rồi thì giật mình.
Ở trước mặt cậu là từng cây từng cây gậy trúc sắc bén thẳng đứng, mà cái cây gậy cách cậu gần nhất đang cắm vào mặt của một con thỏ.
Con thỏ kia còn chưa có ngỏm, bốn chân ngắn vẫn còn có thể cử động, máu tươi từ từ chảy ra từ thân thể còn ấm của nó, nhiễm đỏ cả da lông tuyết trắng.
Khưu Bạch ngẩn ra, lập tức cảm giác đùi mình có chút đau, cậu khó khăn nuốt nước miếng, hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống.
Phù, thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, tăm trúc chỉ mới xuyên qua chỗ vải quần ở bắp đùi của cậu, vẫn chưa đâm tới thịt.
Khưu Bạch vỗ vỗ ngực, sợ hãi không chịu nổi, xém chút thì tàn phế luôn rồi.
Ngẩng đầu nhìn miệng hố phía trên, hố này rất sâu, dựa vào bản thân cậu hoàn toàn không có khả năng leo lên, dưới hố cũng chỉ có mấy luồng ánh sáng chiếu vào, tối tăm ngột ngạt.
Khưu Bạch có chút sợ sệt, đây chắc là cạm bẫy của một tên thợ săn nào đó, cũng không biết Lưu Vĩ và mấy người Lữ Nam có thể tìm được mình hay không, sớm biết vậy mình đã không chạy loạn rồi.
Khưu Bạch ôm vai ngồi trong hố bẫy rập âm lãnh, lỗ tai thì để ý âm thanh bên trên, chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, cậu liền lớn tiếng gọi, nhưng mà mỗi lần như thế đều làm cậu thất vọng.
Không có ai tìm cậu.
Cậu vừa lạnh vừa đói, không nhịn được hối hận tại sao buổi trưa mình không ăn nhiều một chút.
Sắc trời dần ngả tối, tia sáng cuối cùng dưới hố cũng biến mất hầu như không còn.
Trong rừng không còn vang tiếng chim hót, thê lương tiêu điều khiến lòng người sinh sợ hãi.
Khưu Bạch ôm chặt mình, mơ mơ màng màng sắp ngủ, trong lòng nghĩ, không có ai phát hiện mình, e rằng sinh mệnh ngắn ngủi khi xuyên đến đây của cậu phải kết thúc ở đây rồi.
Nhưng vào lúc này, phía trên động đột nhiên truyền đến tiếng bước chân giẫm đạp trên lá cây.
Khưu Bạch giật mình một cái, lập tức hô to: "Có ai không? Cứu mạng!" Cậu đã rất mệt rồi, cho dù liều mạng hô to cũng chỉ phát ra âm thanh yếu ớt.
Có lẽ là người phía trên ở xa không nghe thấy, hoặc có lẽ là không có ai đi qua cả, hết thảy đều là ảo giác của Khưu Bạch.
Nói chung, không có ai đến cứu Khưu Bạch.
Vành mắt Khưu Bạch đỏ một chút lại vẫn cứ an ủi mình, con người không uống nước vẫn có thể sống qua 3 ngày, cậu chỉ mới ngày thứ nhất mà thôi, không chừng trong hai ngày còn lại sẽ có người tới.
Cậu lại nghĩ tới Chu Viễn, người đàn ông cậu vừa gặp đã yêu, nếu không có cậu ở đây nhất định anh vẫn sẽ đi theo tình tiết trong tiểu thuyết, đời này lại phải làm công cụ của Tô Cẩm.
Cậu thật sự muốn...muốn mình có thể sống mà thoát khỏi đây, cậu sẽ kéo Chu Viễn lại, cứu anh ra khỏi biển lửa.
Như biết ý nghĩ của cậu, trên đỉnh đầu truyền đến tia sáng từ đèn pin cầm tay, kèm theo là giọng nói trầm thấp quen thuộc, "Cậu ở đây làm gì?"