Đêm 30, giao thừa, là ngày quan trọng nhất đối với người Trung Quốc.
Cho dù là ở thời đại cằn cỗi cùng khổ này, nó vẫn rất sống động và náo nhiệt bởi không khí giữa mọi người.
Buổi sáng Khưu Bạch đang mơ mơ màng màng bị Khưu Dương đánh thức, dưới mắt còn có quầng thâm xanh nhạt, trông cậu rất phờ phạc.
Mẹ Khâu đang trong phòng bếp bận bận rộn rộn thấy thế hỏi, "Sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon sao?"
Khưu Bạch gật gật đầu, ngáp một cái, đúng là ngủ không ngon.
Mùa đông ở Hải Thành ẩm ướt lạnh lẽo, vừa không được sưởi ấm, nửa đêm đã tắt lò than, hơi lạnh liền chui vào chăn bông.
Khưu Bạch quấn mình đến kín mít mà vẫn cứ lạnh không chịu được, đặc biệt nhớ thương giường lớn nóng hầm hập ở nhà Chu Viễn.
Hơn nữa cậu được Chu Viễn ôm ngủ đã thành thói quen, đột nhiên bên người thiếu hơi, liền cảm thấy rất cô đơn, rất khó chịu.
Đầu óc rối bời, căn phòng lạnh lẽo, cả đêm nay cậu làm sao cũng ngủ không ngon giấc.
Khưu Bạch rửa mặt, thầm nghĩ mấy ngày này nhanh qua đi, cậu rất muốn mau trở về với Chu Viễn.
Bữa tối giao thừa rất thịnh soạn, thậm chí còn ngon hơn các món ăn ngày hôm qua, có rất nhiều thịt gà, cá, thịt và trứng, còn có hai đĩa bánh bao nhân thịt lợn nữa.
Mẹ Khâu vừa gắp đồ ăn vào bát Khưu Bạch vừa nói: "Ăn nhiều một chút, hai năm mới trở về một lần, Tết năm sau cũng không về được."
Khưu Bạch cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ thà rằng không về. Cậu nói thế nào cũng là "hàng nhái", ở chung nhiều một ngày khả năng bị bại lộ càng cao.
Hai ngày nay ở nhà cậu đều là gật đầu tuyệt không há mồm, bởi vì cậu biết, nói nhiều dễ sai.
Ăn xong bữa tối, mẹ Khâu phát cho anh em hai người tiền lì xì, Khưu Bạch trở về phòng liền mở ra xem, năm nhân dân tệ, vui vẻ nhét vào trong ví, kho bạc nhỏ của cậu lại nhiều thêm một phần.
Vào mồng một Tết, gia đình Khưu Bạch đi lễ mộ tổ tiên và thăm một số người thân, cậu thận trọng im lặng dọc đường, đảm bảo chính mình không để lộ manh mối nào, cuối cùng cũng chịu đựng qua một ngày.
Sáng mồng hai Tết, Khưu Bạch tỉnh dậy, nằm dài nhìn ra ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ, mắt cong lên, nở một nụ cười thật tươi. Ở lại thêm một ngày nữa là có thể trở về rồi, cậu ngẫm lại liền thấy vui vẻ, hạnh phúc cả người.
Lúc này, Khưu Dương lén lén lút lút đi vào phòng của cậu.
"Ca, em muốn nói với anh chút chuyện?" Khưu Dương nhỏ giọng, như là sợ bị người bên ngoài nghe thấy.
"Chuyện gì á?"
Khưu Dương một mặt thần bí, "Chị An Nhã sắp tới."
"An Nhã?" Khưu Bạch nhíu nhíu mày, "Ai vậy?"
Khưu Dương trừng hai mắt, kinh ngạc nói: "Chị An Nhã mà anh cũng không nhớ rõ?"
Khưu Bạch điên cuồng tìm kiếm ký ức của nguyên chủ trong đầu, nhưng vốn dĩ cậu cũng không có bao nhiêu ký ức, thời gian xuyên qua dài như vậy, đại đa số cậu đều dựa vào nội dung truyện để suy đoán quan hệ giữa các nhân vật.
Cậu thật sự không có ấn tượng gì về nhân vật không được nhắc đến trong sách này.
Khưu Bạch chớp mắt, xoa cằm nói: "Ừm ... Anh có chút ấn tượng, em nói cho anh biết đi."
Khưu Dương cũng không để ý, mở miệng liền nói những điều mình biết, An Nhã nên được coi là thanh mai trúc mã của "Khưu Bạch", khi còn bé hai nhà là hàng xóm, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ coi như không tệ.
Mãi đến tận mấy năm trước Khưu Minh Chí thăng chức giám đốc, nhà bọn họ liền chuyển đến nhà mới này, cũng dần xa cách với hàng xóm cũ.
Tính một chút, đại khái cũng hai, ba năm không gặp mặt.
"Ca, anh quên mất chị An Nhã, chị An Nhã sẽ tức giận, chị ấy còn muốn kết hôn với anh đó!"
"!" Khưu Bạch trợn mắt ngoác mồm, "Kết hôn?"
Cậu đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ chính mình, "Cùng anh?"
Khưu Dương gật gật đầu, "Vừa nãy mẹ cùng dì Lý gọi điện thoại em nghe thấy được, lát nữa sẽ qua, nói là cho hai anh chị gặp gỡ, trao đổi chút tình cảm."
Khưu Bạch "Chậc" một tiếng, vừa ngạc nhiên vừa khó chịu, "Mẹ kiếp, đừng có làm phiền anh, anh sẽ không kết hôn."
"Bất quá em đã nói rồi, anh hai cũng phải chuẩn bị." Khưu Dương thở dài cổ quái như người lớn, "Ai, các ngươi thật là không khiến người ta bớt lo mà."
Nhìn phiên bản mini của mình, Khưu Bạch không nhịn được cười, sờ sờ đầu nhóc, "Biết rồi, cảm ơn Dương Dương, lát nữa anh sẽ mua đồ ngọt cho em."
Khưu Dương nhăn mũi, "Anh nên giữ lại tiền để tiêu xài đi, ở nông thôn nhất định vừa khổ vừa mệt, anh hai mua nhiều đồ ngon chút."
Khưu Bạch cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm áp chảy qua, mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, anh hai sống rất tốt."
Khưu Minh Chí dù gì cũng là giám đốc một xí nghiệp quốc doanh, cũng được xem là một chức quan nhỏ có thực quyền, cho nên hai ngày qua người đến chúc tết thăm hỏi nối liền không dứt, đều là đồng nghiệp công nhân trong xưởng.
Thẳng tới giữa trưa, người đi chúc tết mới dần ít đi một chút.
Nhưng đúng lúc này, gia đình An Nhã cũng đã tới cửa.
An Nhã thân hình không cao, nhưng dáng người lại thon thả, lớn lên cũng coi như thanh tú, nhìn cũng hơi xinh đẹp đáng yêu. Cô vừa vào nhà liền nhìn thấy Khưu Bạch đang ngồi trên ghế sa lon, hai mắt sáng lên.
"Ôi, tới thì tới, còn quà cáp gì nữa a!" Mẹ Khưu đầy mặt ý cười nhận lấy một túi trứng của mẹ An Nhã, sau đó mời mẹ con An Nhã ngồi xuống.
"Nên như vậy, nên như vậy." Lý Hồng Phương, cũng chính là mẹ của An Nhã, vừa nói vừa nhìn về phía Khưu Bạch, "Chúng ta cũng gần ba năm không gặp mặt rồi, Khưu Bạch nhà chị cũng càng ngày càng anh tuấn."
"Đâu có đâu có." Nghe có người khen con trai mình, mẹ Khưu cười đến không ngậm được mồm, nhưng bà vẫn giả vờ khiêm tốn.
"An Nhã hai năm qua cũng càng ngày càng dễ thương. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng trắng nõn này xem, thật là xinh đẹp." Mẹ Khưu khen ngợi nói, bà lại nói với Khưu Bạch: "Tiểu Bạch, mời An Nhã ăn gì đi."
Khưu Bạch từ trên khay trà cầm quýt đưa cho An Nhã, "Ăn không?"
An Nhã nhìn gương mặt tuấn tú của Khưu Bạch mà có chút thẹn thùng, cẩn thận nghĩ một chút, lắc đầu, "Không ăn."
Ai ngờ cô vừa dứt lời, Khưu Bạch lập tức để quýt trở về, như đang chờ đợi cô nói câu này vậy.
Nụ cười trên mặt An Nhã cứng lại một chút, sau đó liền khôi phục như không có chuyện gì, mỉm cười chào hỏi, "Tiểu Bạch, chúng ta đã lâu không gặp, cậu thay đổi khác với ngày trước."
Khưu Bạch nhướng mày, thản nhiên nói: "Thật sao? Khác thế nào?"
"Ừm, trở nên thành thục hơn." An Nhã cúi đầu, mặt đỏ đến kỳ lạ, giọng như muỗi kêu, "Cũng đẹp mắt hơn."
Khưu Bạch nổi da gà vì câu nói của cô, không tự nhiên cười khan, thản nhiên đáp: "Cảm ơn, cậu cũng thay đổi không ít."
"Có thật không?" An Nhã sờ sợ mặt mình, cắn môi dưới, "Tớ thay đổi chỗ nào."
Nụ cười của An Nhã trong nháy mắt đông lại, cô sững sờ nhìn Khưu Bạch, không ngờ cậu lại nói như vậy, vẻ mặt vừa tức giận vừa kinh ngạc, có chút méo mó.
Mẹ Khưu ngồi bên cạnh cũng nghe thấy lời này, nhất thời trừng mắt nhìn Khưu Bạch, tức giận nói: "Con nói chuyện như thế à? Mau xin lỗi An Nhã đi."
Lý Hồng Phương sắc mặt cũng khó coi, những vết tàn nhang trên mặt con gái luôn là cái gai trong lòng bà, bà đã thử nhiều cách chữa nhưng vẫn không khỏi. Bất quá cũng may da dẻ An Nhã trắng, nên nhìn cũng không có khó coi lắm.
Không ngờ tới hôm nay lại bị một tên trẻ ranh to xác nhắc tới, còn là đối tượng mà bà muốn để con gái hẹn hò, chuyện này làm bà phải đem mặt giấu vào đâu đây chứ?
Lý Hồng Phương càng nghĩ càng giận, thậm chí muốn đứng dậy rời đi.
An Nhã là người khéo léo, dùng ánh mắt xoa dịu mẹ mình, sau đó cười nói: "Không sao, Tiểu Bạch tính tình thật thà, nói năng càng thẳng thắn. Đây là chuyện tốt."
Mẹ Khưu vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy, Tiểu Bạch tính tình hay nói thẳng, đừng để trong lòng."
Khưu Bạch nghe vậy kinh ngạc liếc nhìn An Nhã, không nhìn ra a, cô gái này còn rất biết giữ bình tĩnh, cậu rõ ràng là đang cố ý né cô, cô ta ngược lại trả lời chu toàn như vậy. Nếu cậu nói cái gì đó không êm tai, vậy thì có vẻ cậu đang bắt nạt người rồi.
Khưu Bạch không khỏi có hơi đau đầu, cậu là muốn nói cái gì đó khó nghe, chọc tức An Nhã để cô ta tự động rời đi, để mẹ cậu bỏ ý định cho cậu kết hôn đi.
Cậu đã có người yêu, chỉ là ngại ở thế tục này không thể quang minh chính đại công khai, tuy nhiên cậu tuyệt đối không để mặc cho cha mẹ làm chủ việc kết hôn của mình, như vậy là đang hủy diệt cả ba người.
Khưu Bạch trong lòng thở dài, nhàn nhạt nói xin lỗi, "Con đi rót nước."
Cậu đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua cửa sổ, dư quang thoáng thấy một bóng người ở tầng dưới.
Khưu Bạch ánh mắt dừng lại, chạy vội tới bên cửa sổ, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng quen thuộc kia, trong lòng hiện lên một ý nghĩ không thể tin được.
Cho nên cậu ngay cả chào hỏi cũng không mà liền vội vàng chạy xuống lầu, đến tận ngõ hẻm.
Nhưng bóng dáng đó đã biến mất, cậu nhìn xung quanh, sau đó mất mát cúi đầu, xem ra là cậu gặp ảo giác rồi. Chu Viễn giờ khắc này đang ở thôn Thanh Hà cách xa vạn dặm, làm sao sẽ đến Hải Thành được đây?
Cậu tự giễu lắc đầu một cái, chuẩn bị trở về, đột nhiên bị người ôm từ phía sau.
Là một vòng tay ấm áp và quen thuộc, cơ thể Khưu Bạch khẽ run lên.
"Viễn ca, là anh sao?"
Thời điểm cậu nói chuyện vừa căng thẳng vừa nhẹ giọng, như đang sợ sẽ phá vỡ giấc mơ bây giờ của mình.
Nam nhân phía sau không lên tiếng, chỉ siết cánh tay lại, đem người trong lòng ôm càng chặt hơn.
Nam nhân dựa đầu vào hõm cổ Khưu Bạch, hít một hơi thật sâu, nửa ngày mới "ừ" một tiếng.
Sau khi nhận được câu trả lời này, Khưu Bạch gần như sắp khóc vì phấn khích, hai mắt nóng rực, quay người lại, dùng sức ôm lấy Chu Viễn.
Hai người ôm nhau một hồi lâu, Khưu Bạch cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Chu Viễn.
"Anh gầy đi rồi."
Nam nhân trước mặt so với thời điểm cậu rời đi gầy đi rất nhiều, cậu bỏ ra nửa năm, thật vất vả mới dưỡng một chút thịt, bây giờ đã không thấy đâu nữa.
Cậu đau lòng sờ sờ mặt Chu Viễn, "Có phải không ăn cơm không?"
Chu Viễn chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, "Anh rất nhớ em."
"Em cũng rất nhớ anh." Khưu Bạch đỏ mặt hôn anh.
"Em mặc quá ít." Chu Viễn nhìn Khưu Bạch chỉ mặc một cái áo lông xuống đây, "Trở lại đi."
Khưu Bạch kéo tay anh, "Anh cùng em trở lại đi."
Chu Viễn lắc đầu, "Anh đi không thích hợp."
Khưu Bạch nói: "Sao lại không thích hợp? Em ở nông thôn ăn cơm của anh, ở nhà anh, anh tới nhà em làm khách cũng bình thường mà."
Thấy Chu Nguyên vẫn bất động, Khưu Bạch liền hạ một chiêu nặng đô.
"Mẹ em đang sắp xếp cho em kết hôn đó, cô gái kia bây giờ đang ở nhà em."
Nghe vậy, Chu Viễn ánh mắt tối đi, mím môi mỏng, giọng điệu lạnh như băng.
"Dẫn anh theo."