Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 20: (H)




Tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, gió bắc rít gào cuốn bông tuyết lên, bên cửa sổ cũng vang lên mấy tiếng cạch cạch.

Nhưng trong phòng lại là một mảnh xuân sắc. Bức tường phía nam và phía bắc nối liền với một cái giường lớn, ở bếp đang cháy một ngọn lửa, nhiệt khí xuyên qua phiến đá, không ngừng làm ấm căn phòng ngủ.

Trên giường trải một tấm chăn bông dày, bên trên có một thanh niên đang quỳ nằm trên đó, chống người bằng khuỷu tay và đầu gối, thắt lưng thấp xuống, cái mông chổng lên cao, lắc qua lắc lại thừa nhận từng cú thúc của nam nhân ở sau.

Khác với thanh niên cả người trần trụi, nam nhân lại ăn mặc chỉnh tề, chỉ kéo dây khoá quần xuống, lộ ra con cặc hung hãn dữ tợn, không ngừng địt vào lỗ thịt nhỏ nhắn đã đỏ ửng.

Sự tương phản rõ rệt như vậy khiến Khưu Bạch cảm thấy mình giống như một con chó cái dâm đãng, nằm ở dưới thân đàn ông, vểnh mông vẫy đuôi cầu xin.

Trong lòng cậu càng cảm thấy xấu hổ, thân thể lại càng mẫn cảm, hậu huyệt không ngừng ồ ồ tràn ra nước dâm, tưới lên quy đầu của Chu Viễn, theo chuyển động của nam nhân chảy lách tách lên chăn.

Chu Viễn kêu một tiếng, cười cười nói: "Chảy nhiều như vậy làm chăn dơ luôn rồi, ngày đông lạnh giặt không được đâu."

Giọng anh mang theo chút lười biếng khàn khàn, như có như không mà đỉnh vào bên trong.

Khưu Bạch bị anh ta làm cho xấu hổ đến mức toàn thân phát run, không kiềm được mà khép chặt hai chân lại.

Mông đột nhiên bị tát vào, "ba" một tiếng, lanh lảnh vang dội. Kèm theo đó là lời răn dạy không lưu tình của Chu Viễn: "Đã nói bao nhiêu lần, không được kẹp chân lại, sao lại không biết nghe lời!"

Khưu Bạch nghẹn ngào một tiếng, thân thể bò về phía trước, lại bị nam nhân túm eo lôi về, đổi lấy sự chuyển động càng hung mãnh như bão táp hơn.

"A... Nhẹ chút..." Ngón tay Khưu Bạch nắm chặt ga giường, hơi ngửa đầu nhỏ giọng rên rỉ, bị đánh cũng không có chút tức giận, trái lại càng thêm động tình. Trong chuyện tình dục Chu Viễn đặc biệt cường thế, mọi cử động của cậu đều phải nằm dưới sự kiểm soát của người đàn ông, tỷ như hành động khép chân vừa nãy, hoặc là tự mình đụng vào dương vật nhỏ, nhất định sẽ bị khẽ tay.

Ban đầu cậu còn có chút oan ức, bất quá sau khi làm xong, nhìn Chu Viễn hổ thẹn tự trách theo sát cậu nói xin lỗi, nói anh lúc đó không khống chế được mà mềm lòng tha thứ.

Dần dần, cậu cũng cảm thấy hứng thú, có lẽ thân thể này thích bị đau, hoặc có lẽ là do cậu quá yêu Chu Viễn, nguyện chấp nhận tất cả của Chu Viễn.

Vừa làm nhục vừa kích thích, như thú vui tình ý ngầm hiểu giữa hai người, khiến bọn họ dần trầm luân, cùng nhau khám phá từng tầng bí ẩn của tình ái.

Chu Viễn một tay véo eo Khưu Bạch, một tay tùy ý nhào nắn bờ mông dính đầy nước dâm của cậu, trên đó còn có dấu tay đỏ bừng của anh đánh ra, tựa như hoa mận đỏ* nở trong tuyết trắng, vừa dâm tục vừa chói mắt.

*Hoa mận đỏ:

Cảnh tượng trước mặt kích thích đáy mắt Chu Viễn càng đỏ đậm, quyết tâm chịch tung lỗ huyệt nhiều nước này. Khưu Bạch kịch liệt run rẩy, lỗ dâm đột nhiên co rút mạnh mẽ, siết chặt khiến Chu Viễn thoải mái ngửa đầu hít một hơi.

Anh đứng thẳng dậy, dùng đầu gối đẩy hai chân Khưu Bạch ra, một chân khác cong lên nửa quỳ trên giường. Tư thế này làm cho anh đi vào càng sâu, được tầng tầng lớp lớp thịt huyệt quấn lấy dương vật, bọn nó dường như luyến tiếc để "ái nhân" rời đi mà co rút kịch liệt.

Quy đầu hình dạng như chiếc ô đang xoè, như một thanh đao bổ Khưu Bạch ra làm hai, trực tiếp đâm vào tuyến tiền liệt mẫn cảm. Khưu Bạch không tự chủ được mà ưỡn người về phía trước, khoái cảm ngập đầu từ tuyến thể chạy ra toàn thân, khiến cậu mềm nhũn cả người, gác trán lên mu bàn tay, thần trí không rõ khóc thét lên.

Chu Viễn đỡ cậu dậy, nhưng cậu thực sự không còn khí lực nữa, lại nằm sấp xuống.

Nam nhân dường như có chút không kiên nhẫn, ánh mắt tối sầm lại, chậm rãi rút dây thắt lưng từ quần ra, muốn trói cần cổ mỏng manh của cậu lại rồi túm trong tay, như vậy Khưu Bạch sẽ không bị ngã xuống nữa.

Thắt lưng bị cởi ra, khóa kim loại gõ vào xích quần phát ra tiếng leng keng một trận, Khưu Bạch tò mò muốn quay lại xem, lại bị một bàn tay lớn nhéo một cái.

"Đừng quay đầu lại." Thanh âm nam nhân âm trầm đến đáng sợ.

Khưu Bạch đang chìm trong dục vọng nên không nghe ra có gì khác thường, nghe lời không quay đầu, lắc mông dùng hậu huyệt chậm nhịp ve vuốt con cặc lớn.

Nếu như cậu quay đầu lại, nhất định có thể nhìn thấy sắc mặt tối tăm, ánh mắt đỏ như máu của Chu Viễn đang nhìn thẳng vào gáy sau mềm mại của cậu, ánh mắt hung tợn như muốn từ phía trên gặm xuống một miếng thịt.

Chu Viễn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu khắc chế, xua đi những suy nghĩ dị thường trong đầu, anh không muốn làm cho Khưu Bạch sợ hãi, huống chi là làm cậu bị thương, vì vậy anh chỉ có thể cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.

"Viễn ca...động đi..." Khưu Bạch khó nhịn mà uốn éo người, thúc giục người phía sau.

Chịch mạnh thì muốn khóc, chịch nhẹ thì cậu lại không vui. Chu Viễn bị cậu chọc tức đến cười, ném cái thắt lưng trên tay đi. Anh rút cặc đến miệng huyệt, mài mài nhẹ bên ngoài lỗ dâm nhưng không đi vào.

Khưu Bạch ậm ừ, ưỡn mông tìm con cặc muốn ăn vào nhưng không ăn được.

Cậu lúc này bị dục vọng treo lung lẳng trên không, mơ mơ màng màng như đứa trẻ, không đạt được thứ mình muốn sẽ khóc lên.

Trong lòng vừa khó chịu vừa oan ức, nước mắt chực trào ra, làm ướt từng mảng nhỏ trên chăn.

Chu Viễn nghe thấy cậu nức nở, nhanh chóng lật người lại, liền thấy một khuôn mặt đỏ bừng, trên mặt ướt đẫm, mồ hôi và nước mắt lẫn lộn với nhau.

Chu Viễn ngược lại cảm thấy rất thú vị, tùy ý xoa xoa mặt Khưu Bạch, dụ dỗ cậu nói mấy lời dâm đãng

"Sao lại khóc rồi? Em muốn gì thì nói cho anh biết."

Khưu Bạch sụt sịt khóc nức nở, "Ngứa... Muốn..."

"Ngứa chỗ nào? Muốn cái gì? Nói cho anh."

Khưu Bạch không lên tiếng, cho dù lúc này có chút không tỉnh táo nhưng vẫn mắc cỡ không nói ra được, mím chặt môi, lông mi bất an run rẩy.

Chu Viễn cũng không gấp, dùng quy đầu mài mài miệng huyệt mềm mại, thỉnh thoảng tiến vào, rồi nhanh chóng rút ra.

Khưu Bạch càng khó chịu hơn, cậu như bị dục vọng treo lơ lửng giữa không trung, không biết đi đâu, càng không có điểm tựa. Cậu ủy khuất đá chân, cũng không có sự an ủi của nam nhân, đổi lại còn bị hành ác liệt hơn.

Một lúc sau, cuối cùng bị dục vọng mãnh liệt xông phá phòng tuyến, cậu rốt cuộc thoả hiệp, khóc lóc nói: "Bên trong ngứa... Lỗ nhỏ ngứa... Muốn anh đâm đâm vào... Dùng cặc bự đâm vào..."

Chu Viễn lắc đầu, chọc ngón tay vào lỗ huyệt sưng đỏ, khoé môi nhếch lên nụ cười ác liệt: "Cái lỗ đít này của em đúng là dâm quá đáng, em càng đúng là một con chó cái thiếu thao biết lắc mông cầu đàn ông đụ em."

Khưu Bạch bị những ngôn từ hạ lưu như vậy nhục nhã, nhưng thân thể lại hưng phấn dị thường.

"Mau chịch tiểu chó cái đi... Lỗ đít của em ngứa quá... Ông xã mau tới đâm đâm..."

Nghe được câu trả lời vừa ý, tà vị trong lòng Chu Viễn được thoả mãn, hơi ưỡn thân cắm con cặc vào. Kỳ thực anh cũng nhịn đến đau đớn, lúc này được tiến vào hành lang căng mịn, hai người đều sảng khoái thở ra.

Khưu Bạch triệt để giải phóng bản thân, bày ra mọi tư thế, mọi cách chơi trước đây từng xem trên điện thoại, chơi cosplay hay cám dỗ được chế phục. Trong miệng một chút gọi ca ca, một chút lại gọi papa, dâm không chịu nổi.

Chu Viễn bị cậu gọi đến mắt đỏ ngầu, gác đôi chân dài của cậu lên vai, kê gối dưới eo rồi hung hăng thúc mạnh vào.

Khưu Bạch nghẹn ngào khóc, thân thể theo động tác của người đàn ông nhấp nhô lên xuống, cái miệng nhỏ còn không ngừng nói lời dâm.

"Con cặc của papa to quá... Lỗ nhỏ không chứa nổi... Thật lớn..."


"Em thật đúng là đồ yêu tinh, vừa tao vừa lãng." Chu Viễn trên trán nổi gân xanh, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới kẹp con cặc anh đau nhức, cái miệng nhỏ nhắn bên trên lại khiến lòng anh ngứa ngáy, làm anh hận không thể chết trên người Khưu Bạch.

"A... Thật thoải mái... Anh ơi, lỗ nhỏ sướng quá... A ưm..." Khưu Bạch bị khoái cảm như thủy triều kích thích đến da đầu tê dại, tiểu côn thịt trước người đứng lên, dính sát trên bụng chảy ra chất lỏng trong suốt.

Cậu không nhìn được muốn sờ, lại bị nam nhân tát tay.

Cậu ủy khuất bẹp miệng, mở to đôi mắt ngấn nước nhìn nam nhân, "Em khó chịu... Anh sờ đi."

Chu Viễn cười lạnh một tiếng, "Không sờ, ngày hôm nay anh muốn chịch em bắn ra bằng phía sau."

Anh dùng một tay nắm hai cổ tay thiếu niên ấn trên đỉnh đầu, tay kia xoa nắn hai vú, đầu vú nhỏ bị cọ xát đến đỏ bừng, tê tê dại dại sưng thành một quả anh đào nhỏ.

Khưu Bạch biết đã chọc anh tức giận, vú bị vò đau cũng không nói tiếng nào, trái lại cậu ngẩng đầu lên, cố gắng hôn lên cằm của người đàn ông.

Chu Viễn hiểu rõ mà buông cánh tay cậu ra, nhìn cậu dịu dàng ôm lấy cổ mình, khẽ hôn mình. Hạ thân lại một khắc không ngừng mà chuyển động, nện cho đoá hoa nhỏ phun nước tung toé.

Dương vật hung ác rút ra cắm vào bên trong huyệt, quy đầu nghiền ép tuyến thể. Khưu Bạch bị kích thích đến ánh mắt tan rã, vô thần nhìn trần nhà, mãi đến tận khi hét lên một tiếng ngắn ngủi, thân thể co giật vài cái, côn thịt run rẩy phun ra một luồng tinh dịch.

Khoái cảm xuất tinh khiến hậu huyệt co rút không ngừng, Chu Viễn bị kẹp chặt đến sảng khoái, banh rộng hai chân cậu ra, đè trên giường tàn nhẫn nện xuống mấy chục cái, sau đó rút ra, ở trước mặt Khưu Bạch sục cặc.

Mồ hôi từ thái dương trượt xuống cái cằm sắc bén, ánh mắt của nam nhân đỏ đậm hung ác, chăm chú nhìn thanh niên dưới thân, như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng thở hổn hển, vẻ điên cuồng trong mắt dần dần rút đi, khôi phục lại vẻ bình thường. Đồng thời, anh cũng bắn tinh dịch trắng đục lên khắp mặt, xương quai xanh, thậm chí trên đầu vú của cậu.

Khưu Bạch hai mắt đờ đẫn, nhu nhược vô lực nằm ở đó, khuôn mặt tinh xảo và tuấn tú ửng hồng, nước mắt từ đuôi mắt chảy xuống, trộn lẫn với tinh dịch. Trên cơ thể trắng nõn bị che kín bởi vết tích gặm cắn, nhào nặn của nam nhân, nhìn cậu bây giờ cứ như một con búp bê tình dục bị chơi hỏng, bị chơi nát.

Chu Viễn từ trên cao nhìn xuống kiệt tác của mình, trong lòng cảm thấy thoả mãn kỳ dị, anh vươn tay sờ sờ cái cổ mỏng manh của thiếu niên, nếu có thể khóa lại thì tốt rồi. Anh nhìn chiếc thắt lưng bị ném sang một bên, trong mắt chật vật giãy giụa, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.

Anh đứng dậy mặc lại quần, xuống giường lấy một chậu nước nóng tới, từng chút lau người cho Khưu Bạch.

Lau sạch xong anh cũng chui vào chăn, ôm bảo bối của mình vào lòng, như ác long bảo vệ báu vật.

Khưu Bạch đã ngủ thiếp đi lúc nam nhân lau người cho cậu, ngủ thẳng đến khi trời tối mịt mới tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy gương mặt đẹp trai khuếch đại của Chu Viễn trước mặt.

Ký ức từ từ trở lại, cậu nhớ tới tràng tình ái kịch liệt kia, còn có mình phóng đãng cầu hoan, sắc mặt "bùm" một cái đỏ lên.

Chu Viễn nhìn vẻ mặt cậu thay đổi, đoán được cậu đang nghĩ gì, nhướn mày, lười biếng nói: "Nghĩ tới?"

Khưu Bạch thẹn quá hoá giận, che miệng Chu Viễn lại, "Đừng nói."

Trong mắt Chu Viễn đều là ý cười, anh gật đầu biểu thị mình sẽ không nói gì.

"Hừ." Khưu Bạch lườm anh một cái rồi buông tay ra, như thể điều này có thể che đậy sự xấu hổ mà cậu đã làm.

Chỉ cần không làm tình, Chu Viễn tự nhiên sẽ ngoan ngoãn đối với Khưu Bạch cưng chiều, sủng đến tận trời, anh ôm Khưu Bạch hôn hôn. Sau đó có lẽ chủ nghĩa nam tử phát tác, nhịn không được hỏi: "Những từ kia em học được từ đâu?"

Khưu Bạch biết anh đang hỏi mấy từ "Ca ca", "Pa pa" kia, cậu hữu khí vô lực nhướng mi, cổ họng vì gào khóc quá nhiều mà có chút khàn khàn, "Anh đoán xem."

Chu Viễn nhíu nhíu mày, "Em từng làm với người khác?"

"Đương nhiên không phải!" Khưu Bạch tức giận lườm anh một cái, "Anh là mối tình đầu của em."

Mối tình đầu*, Chu Viễn tinh tế lặp lại hai chữ này, càng nói anh càng cảm thấy chút vị ngọt ngào trong đó.

*初恋 [ Chūliàn ]: mối tình đầu

Anh không truy hỏi nữa, hôn lên gò má ửng hồng của chàng trai trẻ, "Em cũng là mối tình đầu của anh."

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Ai, Chu Viễn nghèo thật, vừa trần tục vừa tầm thường, nhưng tui vẫn thích văn phong địa phương!

P/s: Trong nhà cách âm rất tốt, bà nội sẽ không nghe thấy, tuy rằng từ sớm bà nội Chu đã biết được chuyện của hai người, nhưng không phải nghe lén ở ngoài cửa đâu...