Nam Chính Không Thay Người

Chương 48: Thành Hàng Hải




Edit: Gin’s

Thành Sùng An là một thành phố lớn với nhân khẩu mấy trăm ngàn người, nhưng thành Thành Hàng Hải là nơi cư trú của hơn triệu người!

Thành Sùng An có bốn cửa ra vào nhưng thành Hàng Hải có hơn trăm cái cửa ra vào như vậy, toàn bộ cửa ra vào được phân bố ở biên giới thành thị, mở rộng về bốn phương tám hướng.

Mỗi ngày, đều có vô số người tiến vào thành Hàng Hải, cũng có rất nhiều người từ thành Hàng Hải đi ra.

Muốn đi vào thành Hàng Hải nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng khó.

Đầu tiên nhất định phải có thiết bị liên lạc, thân phận hợp pháp.

Nhưng người sinh ra ở ngoài thành không có thiết bị liên lạc, hoặc tội phạm… dù có thiết bị liên lạc thì thành Hàng Hải cũng sẽ không cho đi vào..

Tiếp theo, những ai muốn vào thành đều phải nộp phí vào cửa 500 đồng.

Dựa theo giải thích của thành Hàng Hải thì những người đi vào cần làm kiểm tra, tẩy rửa, chờ tiêu trừ Phúc Xạ tính đi tính lại cũng hao phí gần 500 đồng, tiền này muốn vào thành nhất định phải trả, vào một lần trả một lần.

Năm trăm đồng này với chiến sĩ Phúc Năng ra ngoài giết dị thú không tính là gì, nhưng đối với những người vì miếng cơm manh áo mà bắt buộc phải ra ngoài mà nói đây là một khoản tiền rất lớn, đa số những người này sau khi trả tiền cho những thứ cần thiết xong thì không còn gì để tích góp

Nhưng ai không có tiền hoặc không nỡ bỏ tiền ra để vào thành đều sẽ ở lại trong những trấn nhỏ bên ngoài, vườn gieo trồng, nơi nuôi trồng… cũng khó để vào trong thành.

Nói chung, thành Hàng Hải khó vào hơn thành Sùng An nhiều, sau khi vào rồi cũng chưa chắc có thể ở lại.

Nếu ai đó không tìm được chỗ ở sẽ bị tống ra khỏi thành, nhưng muốn có nơi ở… không mua nổi thì ít nhất cũng phải thuê được một căn nhà!

Quan Thừa Phong và Sở Đông Vũ tách ra từ ngoài thành Hàng Hải, để Sở Đông Vũ một mình vào thành Hàng Hải, hắn vào chung với Tân Duyên.

“Tôi nhận được tin tức Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham đều ở thành Hàng Hải, hiện tại họ cũng không biết tình huống của thành Sùng An sau khi xảy ra thú triều, cũng không biết cậu là đệ tử của tôi, chúng ta tách ra hành động, làm như không quen biết.” Quan Thừa Phong dặn dò Sở Đông Vũ xong lại lấy ra một bộ quần áo chống Phúc Xạ rách rưới đưa cho Sở Đông Vũ: “Qua đây, cậu thay cái này đi, cởi quần áo trên người ra trả tôi.”

Sở Đông Vũ mặt không cảm xúc, không có gì để nói.

“Nhớ kỹ kịch bản của cậu, sau khi thành Sùng An bị thú triều tấn công cậu vất vả mãi mới khổ sở trốn ra được.” Quan Thừa Phong lại nói.

Sở Đông Vũ hiếm thấy mà mở miệng: “Vậy các anh thì sao?”

“Tôi?” Quan Thừa Phong nở nụ cười: “Tôi đã có được tin tức từ phía Nhạc Hoằng từ lâu nên đã chạy trốn, khi đi còn mang theo rất nhiều thứ, trong thiết bị liên lạc có rất nhiều tiền… Đương nhiên là tôi sống rất tốt.”

Sở Đông Vũ: “…”

Sở Đông Vũ trơ mắt nhìn Quan Thừa Phong bỏ rơi mình, mở chiếc chiến xa đã bị nhiều dị thú công kích dọc đường lúc này màu sơn đã loang lổ nhưng vẫn kiên cố như cũ rời đi.

Trong chiến xa, hai người Quan Thừa Phong và Tân Duyên còn mặc quần áo chống Phúc Xạ đắt tiền.

Đúng là phân biệt đối xử…

Sở Đông Vũ thở dài tiến về phía cổng thành, đi mấy bước hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

Hắn còn nợ rất nhiều!

Tuy rằng trước đó khi còn ở thành Sùng An giết dị thú đổi được bao nhiêu tiền Quan An đều cho hắn, thậm chí còn cho nhiều thêm nhưng lúc đó hắn bị thương, giết dị thú không nhiều nên chỗ tiền đó chỉ đủ hắn trả nợ một tháng!

Mà xui thay mấy tháng rồi hắn không trả nợ!

Quan An cứ ném hắn lại như vậy, có khi nào hắn vì không có tiền trả nợ mà bị đuổi ra khỏi thành nữa không?

Sở Đông Vũ xoắn xuýt ra sao Quan Thừa Phong không biết gì cả.

Mấy thứ Nhạc Hoằng nhờ hắn mang từ chỗ Chân Thiệu Tề về thật ra không có hắn cũng có thể hoàn thành.

Nhiều đồ như vậy một mình hắn cũng không chuyển được, nhất định phải để Chân Thiệu Tề phái người đưa về.

Về phần hắn… Có hắn hay không cũng chẳng khác gì, nhiều nhất thì nếu có hắn đoàn xe của Chân Thiệu Tề sẽ an toàn hơn thôi.

Quan Thừa Phong mang theo Tân Duyên đi đỗ xe trước.

Thành Hàng Hải còn “đen” hơn thành Sùng An nhiều, ở ngoài bãi đỗ xe còn thu phí bảo quản… Hết cách rồi, ai bảo thành thị cấp một không thiếu nhất chính là người?

Quan Thừa Phong dừng xe xong bèn nói với Tân Duyên: “Duyên Duyên, sau khi vào thành cậu có thể hoàn toàn phô bày thực lực, còn tôi sẽ che giấu thực lực… Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là một chiến sĩ Phúc Năng cấp ba bình thường.”

“Ừm.” Tân Duyên nghiêm túc đáp lại, hoàn toàn không hỏi nguyên nhân. Lần này Quan An tới thành Hàng Hải nhất định là mang theo nhiệm vụ lớn, ẩn giấu thực lực chắc cũng vì nhiệm vụ, y nhất định sẽ giúp Quan An!

Đoạn đường này, Quan Thừa Phong dạy cho Tân Duyên các loại tri thức, Sở Đông Vũ ở bên cạnh sau khi nghe cũng học xong toàn bộ; Quan Thừa Phong mang theo Sở Đông Vũ mở mang hiểu biết, Tân Duyên ở bên cạnh nhìn cũng đồng thời được mở mang kiến thức.

Quan Thừa Phong biểu hiện rất rõ ràng. Dù là Sở Đông Vũ hay Tân Duyên đều biết Quan Thừa Phong đưa họ đi gặp những người ở tầng chót vì cái gì, cũng đều biết Quan Thừa Phong là người của Cộng Tiến Hội.

Nhưng họ vẫn nghe tất cả lời nói của Quan Thừa Phong.

Tân Duyên cảm thấy lần này Quan An tới thành Hàng Hải tất nhiên có chuyện quan trọng phải làm, cũng đoán được Quan An đưa Sở Đông Vũ theo cũng vì mục đích muốn lôi kéo người đã từng là thiếu gia nhà học Sở này gia nhập Cộng Tiến Hội.

Còn y… Vốn là hắn không nên tới, là y khóc lóc om sòm chơi xấu nên Quan An mới có thể dẫn theo, y nhất định muốn ngoan một chút, quyết không thể phá hoại kế hoạch của Quan An!

Cho nên Quan An nói cái gì y cũng đều nghe lời.

Tân Duyên và Quan Thừa Phong một trước một sau tiến vào thành Hàng Hải.

Thành Hàng Hải không chỉ có diện tích lớn mà cũng sâu —— ở thành Sùng An kiến trúc cao nhất cũng là bốn, năm tầng, cao nữa sẽ đụng nóc thành thị, nhưng thành Hàng Hải thì khác, tòa nhà cao nhất ở đây cũng phải mười mấy tầng.

Trong mắt Tân Duyên, khung cảnh đó vô cùng đồ sộ.

Y tò mò đánh giá tất cả xung quanh, dè dặt tiến vào thành phố này.

“Hai người từ thành thị khác tới đúng không? Tôi dẫn đường cho hai người nhé? Tôi rất am hiểu thành Hàng Hải đó, thành phố này có chỗ ăn chơi nào tôi biết cả.” Một cô gái xinh đẹp bỗng nhiên tới gần, còn liếc mắt đưa tình với Quan Thừa Phong.

Tân Duyên lập tức bắt đầu đề phòng, Quan Thừa Phong thì lại cự tuyệt: “Không cần.”

“Thật sự không cần sao?” Người đẹp nháy mắt với Quan Thừa Phong, dung mạo cô nàng không tính là xuất chúng nhưng mỗi nụ cười mỗi cái nháy mắt lại tràn ngập phong tình.

Tân Duyên túm quần áo Quan Thừa Phong: “Chúng tôi không cần!”

Lúc này người đẹp mới để ý tới Tân Duyên: “Được thôi…” Cô tính sai, thì ra hai người này là một đôi! Gay thì làm sao biết thương hương tiếc ngọc được!

Người đẹp đi tìm mục tiêu khác, mà lúc này một đứa nhỏ nhút nhát khoảng mười bốn mười lăm tuổi lại gần hỏi họ có cần dẫn đường không.

Lần này Quan Thừa Phong không từ chối.

Thật ra hắn rất am hiểu thành Thành Hàng nhưng hắn không ngại giúp đứa bé này một chút.

Những người làm “hướng dẫn viên du lịch” chầu chực ở cổng thành đều không có công ăn việc làm, gia cảnh nghèo khó, đến làm việc vặt.

Cô gái kia ăn mặc không tệ, trạng thái da dẻ cũng tốt có lẽ thu nhập khá ổn, họ không cần thiết phải giúp nhưng cậu bé trước mắt xanh xao vàng vọt, e rằng cơm cũng không có mà ăn.

Cậu bé tìm được công việc thì vui lắm, ra sức giới thiệu cho Quan Thừa Phong và Tân Duyên về thành Hàng Hải, còn dẫn họ đi giao thông công cộng, hỏi thăm bọn họ có dự định gì không.

Quan Thừa Phong biểu thị đầu tiên muốn thuê nhà, thằng bé này liền đưa hắn tới sàn bất động sản lớn nhất nằm trong khu D của thành Hàng Hải.

Thành Hàng Hải xây dựng thêm quá nhiều lần, mỗi lần đều sẽ đào sâu thêm một chút, khuếch trương lớn hơn, hiện tại thành phố mấy trăm năm trước xây dựng ban đầu đã trở thành khu A nằm chính giữa, lần thứ nhất xây dựng thêm được gọi là khu B, tiếp theo là khu C và khu D nằm ngoài xa nhất.

Văn phòng bất động sản tọa lạc trên đỉnh một công viên, cái gọi là đỉnh công viên chính là khoảng đất trống liên kết giữa những tòa nhà trong thành thị.

Con người cần có không gian để vận động nên loại công viên trên đỉnh này xuất hiện, tuy rằng chúng cách nóc thành thị chưa tới ba mét nhưng vì trên đỉnh để nền là cảnh trời nên có thể đánh lừa thị giác, nhìn qua chỉ thấy trời đất bao la trống trải vô cùng.

Chỉ là… Nếu bắc ghế đứng lên thì thật sự có thể chạm tay đến tận “trời”.

Khi Quan Thừa Phong đến thấy công viên đầy ắp người, những người kia nữ có nam có, trông cũng không quá tốt —— bọn họ đều rất gầy, mặc áo T shirt và quần cộc bẩn thỉu.

“Công viên này tên là Thiên Đường Chim Sẻ, những người trong công viên chính là Chim Sẻ, họ đợi ở đây để kiếm được một cơ hội việc làm —— Những ai muốn tìm người làm thêm trong thành Hàng Hải đều sẽ tới nơi này tìm.” Thằng nhỏ nói.

“Chim Sẻ? Sao lại gọi họ là Chim Sẻ?” Tân Duyên không rõ.

“Chim Sẻ là cách gọi khác, chủ yếu là những người này đều sống trong lồng, tựa như những con chim bị cầm tù nên mọi người gọi họ là Chim Sẻ.” Bé trai nói, “Chúng tôi sống trong một cái lồng chim sẻ.”

Nhà thuê ở thành Hàng Hải rất đắt, rất nhiều người thuê nổi. Có người muốn kiếm thêm nhiều tiền thuê nhà liền dùng những tấm ngăn bằng sắt hình vuông tách căn nhà ra thành nhiều gian nhỏ như quan tài, sau đó cho thuê từng gian.

Loại lồng sắt này rất tiện lợi, những người không có công việc ổn định sẽ sống trong đó, có vài người muốn tiết kiệm tiền còn rủ người khác vào ở chung trong những gian lồng sắt bé tẹo.

“Chim Sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, lồng sắt nhà em có hai tầng, ở cũng vừa đủ.” Bé trai nói tiếp.

Tân Duyên có chút khó chịu, Quan Thừa Phong thì rất bình tĩnh.

Cõi đời này quá nhiều người nghèo.

Quan Thừa Phong vô cùng bạo tay thuê một căn nhà trong C với hai phòng ngủ một phòng khách.

Tiền thuê nhà ở đây đắt hơn ở thành Sùng An nhiều, cũng may hắn có tiền. Thuê nhà xong Quan Thừa Phong lại đưa Tân Duyên đến trung tâm thương mại mua sắm.

Cùng lúc đó, chuyện hắn và Tân Duyên tới thành Hàng Hải đã có người báo lại cho Triệu Khoa Lâm.

Triệu Khoa Lâm đang tranh cướp địa bàn với nhà họ Vương, rất bận rộn, nhưng vì trước đó y đã dặn dò cho người canh chừng cửa ra vào nên Quan Thừa Phong,Tân Duyên, còn cả Sở Đông Vũ vừa tới thành Hàng Hải y đã biết.

“Sở Đông Vũ đúng là mạng lớn, thế mà lại không chết.” Triệu Khoa Lâm nói, y còn tưởng rằng Sở Đông Vũ sẽ chết trong thú triều… Bây giờ nhìn lại, Sở Đông Vũ cũng không chí công vô tư như hắn vẫn thể hiện —— không thì sao thành đã bị phá rồi mà hắn còn chưa chết?

Triệu Khoa Lâm âm thầm cười nhạo, lại xem ảnh Quan Thừa Phong và Tân Duyên.

Vừa nhìn Triệu Khoa Lâm cũng sửng sốt.

Y không quen Quan An nên nhìn ảnh vẫn thấy như lúc trước, nhưng Tân Duyên thay đổi rất nhiều.

Y đã cao lên, da dẻ hơi đen một chút, khuôn mặt cũng nảy nở.

Dung mạo sau khi lớn của Tân Duyên khiến người kinh diễm, từng tiến vào giấc mộng của y vô số lần, nhưng Tân Duyên trước mắt khác xa với Tân Duyên tồn tại trong trí nhở của y rất lâu trước kia.

Tân Duyên này vẫn xinh đẹp như thế nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy diễm lệ, y mặc một bộ quần áo già dặn bó sát người để lộ ra những đường cong cơ thể chỉ nhìn đã thấy tràn ngập sức mạnh.

Tân Duyên băng thanh ngọc khiết lại biến thành dáng vẻ như vậy… Còn rất hấp dẫn người khác.

Triệu Khoa Lâm hơi xúc động, xem tư liệu đăng ký của ba người Tân Duyên.

Dọc theo con đường này vết thương của Sở Đông Vũ tốt lên rất nhiều khôi phục được cấp bốn Phúc Năng, hắn cũng đăng ký thực lực này cho mình.

Triệu Khoa Lâm đã là chiến sĩ Phúc Năng cấp năm sắp đạt đến cấp sáu, nhìn thấy cái này không phản ứng chút nào.

Quan An là chiến sĩ Phúc Năng cấp ba… Điểm này y đã sớm biết, cũng đảo mắt nhìn cái khác một chút rồi không dời mắt ra được.

Nhưng… Tân Duyên đăng ký thực lực cấp bốn!

Lực đạo trên tay Triệu Khoa Lâm càng thêm nặng.

Tân Duyên, đứa trẻ yếu đuối tay trói gà không chặt nay đã trở thành chiến sí Phúc Năng cấp bốn?!

Sao có khả năng!

Hết chương 48.