Nam Chính Không Thay Người

Chương 41: Thắng lợi




Edit: Gin’s

Dị thú ngoài thành như vô cùng vô tận, đồng thời, còi báo động trong thành cũng vang lên —— có bộ phận tường ngoài bị hỏng!

Lối vào thành phố dưới đất được đông đảo chiến sĩ Phúc Năng trông coi đến mức gió thổi không lọt, nhưng diện tích cả thành phố quá lớn, người ở bên ngoài thành không thể bảo vệ từng tấc đất dưới chân.

Vì vậy sẽ có những con dị thú bắt đầu tấn công tường thành từ bên ngoài.

Ngoài ra, tình huống lối vào chiến trường chính bây giờ cũng rất nguy cấp.

Nhìn thì thấy rất nhiều chiến sĩ Phúc Năng cấp hai cấp ba ra ngoài hỗ trợ nhưng trên thực tế bọn họ đều đứng ở phía sau, canh giữ lối vào thành thị, bọn họ có đối phó với dị thú nhưng chỉ là vài con cá nhỏ lọt lưới —— Quan Thừa Phong và các chiến sĩ Phúc Năng cấp năm cấp sáu khác sẽ chiến đấu với những con dị thú mạnh tiến gần đến thành thị trước rồi giết chết chúng.

Nhưng nếu thật sự có con dị thú nào đủ khả năng khiến Nhạc Hoằng và Quan Thừa Phong đều bị thương vọt tới lối vào… thì chiến sĩ Phúc Năng cấp hai, cấp ba cũng không thể ngăn được.

Dù vậy, người chết cũng càng ngày càng nhiều.

Thành Sùng An.

Ở lại trong thành Sùng An để duy trì trật tự là một học sinh của Nhạc Hoằng.

Trước khi Quan Thừa Phong rời đi đã thông báo để anh ta công khai toàn bộ thông tin trước dân chúng, không được che giấu dân chúng bất cứ điều gì. Anh ta triệt để chấp hành mệnh lệnh này.

Hiện tại tường ngoài thành thị có chuyện, anh ta không chỉ nhấn cảnh báo nhắc nhở người trong thành mà còn để người trong thành Sùng An tới xem chỗ nào tường ngoài bị tấn công.

Vừa bắt đầu, mọi người thấy tường thành nơi mình ở có chuyện ai cũng muốn chạy trốn, nhưng sau đó họ thấy có rất nhiều người tình nguyện đến… Rất nhiều người dừng bước lại… Đi về.

Nếu tường ngoài thật sự bị phá, nếu dị thú thật sự vào được, họ sẽ mất đi nhà của mình, nếu đã thế thì thà ở lại liều mạng với mấy con dị thú luôn!

Toàn bộ thành Sùng An đều đắm chìm trong bầu không khí bi tráng.

Quan Thừa Phong không hề dừng lại, chém giết dị thú không ngừng, hắn cảm thấy như mình đã quay lại đời trước.

Thực lực hắn từng có đã được xây dựng từ chính những cuộc chém giết.

Giờ khắc này hắn vẫn không ngừng chiến đấu, vừa chiến đấu vừa hấp thu năng lực xung quanh…

Thân thể của hắn rất mệt mỏi, nhưng động tác vẫn không hề dừng lại.

“Quan An quá mạnh!”

“Hắn ít nhất cũng phải cấp sáu.”

“Lực chiến đấu của hắn nhìn qua còn mạnh hơn Nhạc Hoằng!”

“Không trách trước đây Nhạc Hoằng lại nghe hắn.”

“Trước đây tôi thế mà lại hiểu lầm hắn… Hắn mạnh như vậy, sao có thể là loại người như Túc Giang Nham nói!”

“Hi vọng họ sẽ không có chuyện gì.”

“Hi vọng thành phố của chúng ta không có chuyện gì.”



Người trong thành Sùng An yên lặng cầu nguyện, đột nhiên họ nhìn thấy trong camera theo dõi xuất hiện một nhóm người.

Đám người kia ai cũng ăn mặc rách rưới, bên ngoài nhìn qua không khác gì dân tị nạn từ những thị trấn bên ngoài đến thành Sùng An.

Nhưng họ đều mạnh một cách phi thường!

Nơi họ đi qua, những con dị thú kia gần như chết hết!

Nhất là người đàn ông mặc áo đen đi đầu, những con dị thú bên cạnh hắn đều chết hết, hơn nữa còn chết một đám lớn, lực chiến đấu mạnh hơn Quan An rất nhiều!

“Đó là cao thủ cấp bảy sao?”

“Cao thủ cấp bảy mạnh như vậy?”

“Những người bên cạnh hắn cũng có sức chiến đấu mạnh hơn Quan An và Nhạc Hoằng, nhưng không sánh được với hắn… Hắn là cấp tám?”

“Chân Thiệu Tề! Đó là Chân Thiệu Tề! Một cao thủ cấp tám rất kín tiếng!”

“Cậu xác định là Chân Thiệu Tề?”

“Xác định! Nghe nói thân thể hắn không tốt, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, trên internet gần như không có ảnh của hắn, nhưng tôi có ảnh chụp chung của hắn với người khác lúc tham gia mấy hội nghị thương mại!”

“Cao thủ cấp tám, chúng ta được cứu rồi!”



Có người che mặt, khóc lên.

Thành Sùng An thật sự được cứu rồi.

Trước đó Chân Thiệu Tề vẫn luôn trắng trợn chém giết phía sau thú triều, còn đám đang chém giết kia… là người Văn Diễn mang tới.

Lần thú triều này đã có dấu hiệu từ sớm, Văn Diễn từ lâu đã phát hiện ra rất nhiều động tĩnh của thú triều.

Trước đó hắn đã dẫn người đi giết dị thú, nếu không phải như thế có khi thú triều đã bạo phát từ lâu rồi.

Bận rộn rất lâu hắn phát hiện số lượng dị thú giảm đi rất nhiều, lại được biết Quan Thừa Phong qua đời, quay lại một chuyến nhưng cũng chỉ ở lại nửa tháng rồi đi.

Hắn vốn tưởng rằng chỉ nửa tháng sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn, nhưng không ngờ rằng trong nửa tháng này một số lượng lớn châu chấu non lại được ấp nở.

Này còn chưa tính, thực vật biến dị trong khu vực này đã bị châu chấu ăn gần hết.

Thú triều hình thành có liên quan đến số lượng dị thú thay đổi, còn một nguyên nhân khác gây ra thú triều chính là thức ăn khan hiếm.

Văn Diễn biết họ có giết dị thú mãi thì cũng không làm nên chuyện gì, thú triều đương nhiên vẫn xảy ra, nên vội vàng sơ tán người ở những nơi dễ xảy ra tai họa.

Người của Cộng Tiến Hội bận rộn cứu người nhưng ngay lúc này lại có thằng khốn nạn cố ý dẫn dắt thú triều xảy ra sớm!

Văn Diễn mang theo người, nghĩ hết mọi cách sao cho cứu được nhiều người, cũng đi theo sau thú triều chém giết dị thú.

Dọc theo con đường này, thú triều lại sáp nhập thêm dị thú, chúng cũng tự giết lẫn nhau, còn một vài con không theo kịp tụt lại phía sau cũng bị bọn họ giết… Quy mô thú triều vẫn không thay đổi, cũng không gia tăng.

Nếu sắp xếp ổn thỏa, một thành thị cấp ba như thành Sùng An hoàn toàn có thể chống đỡ lại thú triều ở quy mô này, nhưng nếu thành chủ thành Sùng An không đứng ra chỉ đạo thì trận thú triều này hoàn toàn có thể hủy diệt thành Sùng An.

Văn Diễn có lòng muốn sớm đến thành Sùng An hỗ trợ, nhưng họ quá mệt mỏi, truy cản thú triều đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của họ…

Hắn chỉ có thể chắp tay khẩn cầu thành Sùng An đừng xảy ra chuyện gì.

Mãi cho đến khi thú triều đụng độ thành Sùng An, bọn họ giết dị thú ở phía sau mãi mới đuổi kịp lên phía trước, gặp được Chân Thiệu Tề mới xác định lần thú triều này có thể ngăn cản được.

Thật sự là may mắn!

Có nhóm người Văn Diễn gia nhập, cuối cùng số lượng dị thú cũng nhanh chóng giảm xuống.

Quan Thừa Phong thở hổn hển mấy hơi, cũng ý thức được bản thân còn quá yếu.

Nhưng hiện tại cơ thể của hắn đã đến cực hạn, nhất định phải tĩnh dưỡng tốt mới có thể tiếp tục nâng cao thực lực.

Khôi phục một chút Phúc Năng, Quan Thừa Phong tiếp tục tiến lên phía trước, một đao giết chết con đom đóm trong tổ.

Con đom đóm này mới chỉ là ấu trùng.

Trước Đại Tai Biến đom đóm là một loại con trùng được con người yêu thích, rất nhiều người cảm thấy cảnh đom đóm bay trong đêm rất lãng mạn, nhưng bọn họ lại không biết đom đóm thời kì ấu trùng lại rất dữ, có thể săn được con mồi lớn hơn kích thước của nó nhiều lần như ốc sên.

Sau Đại Tai Biến, đom đóm đương nhiên cũng trở thành một loài dị thú đáng sợ.

Chúng dùng ba đôi chân tóm chặt lấy con người, sau đó truyền dịch tiêu hóa vào cơ thể thông qua một vòi dài hình kim ở hàm trên… Người kia sẽ bị gây mê rồi bị phân giải thành thịt băm, trở thành món ăn trên bàn cơm của chúng.

Chiến sĩ Phúc Năng cấp bốn đi một mình gặp phải loại dị thú này không thể nào thắng được.

Lúc này nó đang đào hang ở khu vực gần thành thị, nếu có người không may gặp phải sẽ bị chúng ăn thịt.

Quan Thừa Phong giết con dị thú xong không nhịn được nôn ra một bãi.

Không phải vì hắn không chịu nổi cảnh máu me trước mặt, cũng không phải vì hắn ăn nhiều, đơn giản vì lượng vận động quá nhiều nhưng dinh dưỡng không đủ đi kèm với tình trạng cơ thể không tốt.

Thú triều đã vây công thành Sùng An hơn năm tiếng đồng hồ, hắn vẫn luôn không ăn, khẩu vị cũng không có.

Hiện tại hắn chỉ muốn nằm xuống ngủ.

“Có tường ngoài bị phá! Nhanh đi lấp chỗ hổng cản dị thú!” Có người từ trong thành lao ra, hô to chạy về phía trước.

Quan Thừa Phong biến sắc, lập tức lao về hướng người kia vừa chỉ, tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Chỗ bị phá nằm ở biên giới thành Sùng An.

Khi Quan Thừa Phong tới đã có không ít dị thú vào được thành thị, Sở Đông Vũ đến sớm hơn hắn một lúc đang chặn ở lối vào, tiểu đệ kia của hắn lúc này đang nằm trên đất không động đậy, cũng không rõ còn sống hay đã chết.

Nếu không nhờ Sở Đông Vũ che chở, người này sớm đã bị dị thú ăn đến xương cũng không còn.

Nhưng chính Sở Đông Vũ cũng không xong rồi, trên cánh tay và đùi của hắn đều bị cắn rớt một mảng thịt lớn, nếu không phải hắn dùng Phúc Năng chặn vết thương lại thì có khi lúc này đã chết vì mất máu quá nhiều/

Nhìn thấy Quan Thừa Phong, trong mắt Sở Đông Vũ bỗng nhiên phóng ra ánh sáng: “Cứu mạng…”

Hắn vừa dứt lời, đã bị Quan Thừa Phong đạp bay.

Nếu không đạp hắn, hắn sẽ bị dị thú cắn…

Thành Sùng An gặp thú triều nhưng cuối cùng cũng chuyển nguy thành an.

Thương vong đương nhiên là có, chiến sĩ Phúc Năng ra ngoài thành giết dị thú chết hơn ngàn người, ngoài ra, tường bao ngoài thành Sùng An bị chuột đào ra một lỗ, nhiều chuột chui vào cắn chết mấy chục người.

Thương vong tuy lớn nhưng so với tình huống thú triều xâm chiếm thành thị cắn chết trăm ngàn người thì như thế này đã tốt hơn nhiều.

Chiến sĩ Phúc Năng bị thương được đưa vào thành đến nơi chữa trị; tường bao ngoài thành thị chỉ bị phá một lỗ nhỏ đã được sửa lại nhanh chóng; những người còn sức chiến đấu tuần tra bên ngoài, đánh giết dị thú còn lưu lại, cũng chuyển những con dị thú đã chết về thành.

Ngoài ra, toàn bộ thành thị khởi động chức năng làm sạch cố gắng hết sức loại bỏ tối đa Phúc Xạ ra ngoài.

Tất cả đều thực hiện ngay ngắn có thứ tự.

Quan Thừa Phong nằm trên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi đá văng Sở Đông Vũ hắn bị mười mấy con chuột tấn công, trong số những con chuột này có vài con đã tiến hóa lần thứ hai, thực lực có thể sánh ngang với chiến sĩ Phúc Năng cấp năm.

Lúc đó hắn đã là nỏ mạnh hết đà, không cẩn thận bị cắn lên đùi.

Sở Đông Vũ bên cạnh càng thảm hơn, bị gặm bảy, tám miếng.

Sau khi Quan Thừa Phong thủ tiêu đám chuột xong thì kiệt sức, người đến sau thấy hắn cùng Sở Đông Vũ còn cả tiểu đệ của Sở Đông Vũ đều nằm vội vã đưa họ vào trong thành chuyển đến bệnh viện.

Tiểu đệ kia của Sở Đông Vũ không cứu sống được, Quan Thừa Phong và Sở Đông Vũ được sắp xếp vào một phòng bệnh dành cho hai người.

Lúc này trên hai cái giường trong phòng là Quan Thừa Phong và Sở Đông Vũ, những bệnh nhân khác trải đệm nằm trên đất.

Trong những người này, thương thế của Quan Thừa Phong xem như là nhẹ… Xử lý vết thương bằng thuốc, nghỉ ngơi một phút chốc Quan Thừa Phong mở mắt ra chuẩn bị rời đi.

Nếu hắn đã không có chuyện gì thì không cần lãng phí tài nguyên chữa bệnh thêm nữa… Hơn nữa về nhà dưỡng thương cũng thoải mái hơn.

“Cậu mau nằm xuống!” Bác sĩ đứng bên cạnh đang khám cho vài bệnh nhân thấy thế vội nói.

“Tôi không sao, về nhà trước.” Quan Thừa Phong nói.

“Không được! Sao cậu lại không có chuyện gì? Phúc Năng trong cơ thể tán loạn! Nếu không nghỉ ngơi chữa trị chỉ sợ không bao lâu nữa cậu sẽ mất mạng!” Bác sĩ nói.

Quan Thừa Phong: “…” Hắn quá mệt mỏi, đúng là Phúc Năng xảy ra vấn đề, hiện tại cả người đều đau, nhưng cũng không là gì nếu so sánh với những thương thế trước đây, hơn nữa chờ hắn chữa khỏi vết thương Phúc Năng cũng sẽ khá hơn.

“Cậu mau nằm xuống đi!” Bác sĩ nói.

Quan Thừa Phong không nghe lời đứng dậy liền đi.

Sở Đông Vũ vẫn luôn mờ mịt nhìn trần nhà —— hắn bị cắn mất rất nhiều thịt, Phúc Năng hoàn toàn rối loạn nên không thể tuần hoàn trong cơ thể.

Bộ dạng này của hắn, tương lai không bao giờ có thể tu luyện Phúc Năng nữa… Chuyện này đả kích hắn rất nhiều.

Nhưng nhìn thấy Quan Thừa Phong muốn đi, Sở Đông Vũ đột nhiên nhìn về phía Quan Thừa Phong: “Anh muốn đi đâu?”

Quan Thừa Phong nói: “Về nhà.”

“Ồ…” Sở Đông Vũ đáp một tiếng, đột nhiên ngồi dậy.

Hắn đã thành một kẻ tàn phế, cũng không cần ở trong bệnh viện nữa.

Nhất là… Chu Hạ Anh chết rồi.

Chu Hạ Anh tính khí kém, trước đây khi bên cạnh Sở Đông Vũ có rất nhiều người, thật ra hắn cũng không mấy coi trọng Chu Hạ Anh.

Nhưng khi những người khác phản bội hắn lại chỉ có Chu Hạ Anh ở lại, vậy thì thôi đi, nhưng hiện tại Chu Hạ Anh chết rồi, còn chết vì cứu hắn.

Hắn thật sự rất thất bại, tình huống hiện giờ của hắn còn không đủ để không thể báo thù cho bản thân, vậy thà chết cho xong…

Trạng thái của Sở Đông Vũ không đúng lắm, Quan Thừa Phong nói: “Cậu muốn đi cùng tôi không?”

Sở Đông Vũ hỏi: “Chỗ anh có cái ăn không?”

“Có.”

“Có thể cho tôi ăn chút không?” Sở Đông Vũ lại hỏi.

“Có thể.”

Sở Đông Vũ liền khấp khiễng theo Quan Thừa Phong rời đi.

Trên đùi, trên cánh tay của hắn thiếu rất nhiều thịt, nên Phúc Năng không thể tuần hoàn ở những chỗ đó, nhanh chóng tan đi, nhưng vết thương của hắn đã được cầm máu cũng được tiêm thuốc giảm đau, hơn nữa chiến sĩ Phúc Năng có thể lực mạnh mẽ… Hắn vẫn có thể đi.

Chắc là… Hồi quang phản chiếu?

Sở Đông Vũ hiện tại chỉ muốn ăn một bữa no nê, sau đó nhanh đi chết.

Hắn theo sau Quan Thừa Phong đi ra ngoài, nhưng đi chưa được mất bước lại dừng —— vì Quan Thừa Phong đi trước đã dừng bước.

Quan Thừa Phong dừng lại vì thấy được Tân Duyên.

Tân Duyên mặt mũi sưng vù, trên mặt dán thuốc cao, trên đùi quấn băng vải, đang dùng một chân nhảy tưng tưng đến chỗ hắn, cũng rất đáng yêu.

Tân Duyên không biết dáng vẻ chật vật của mình được Quan Thừa Phong đánh giá là đáng yêu, hiện tại y chỉ đang giận một cái chân của mình nhảy quá chậm: “Quan An! Anh không có chuyện gì thì quá tốt rồi! Tôi cứ tìm anh mãi!”

Quan Thừa Phong: “…” Hắn thật sự rất không thích người khác gọi mình là Quan An…

Quan Thừa Phong đang muốn gọi Tân Duyên cùng đi, lại nghe Tân Duyên nói: “Anh không sao thì tôi yên tâm rồi, hiện tại nhân thủ không đủ, tôi biết vài kiến thức y học, đi giúp đỡ một chút.”

Y nói xong lại tập tễnh rời đi, cùng một y tá trạc tuổi phía sau giúp người khác cầm máu, xử lý vết thương.

Y trước đây chỉ động một chút là khóc, lúc này lại tràn đầy kiên nghị, giống như lớn thật rồi.

Quan Thừa Phong đột nhiên có chút không quen.

Tân Duyên lúc này, tựa như đang dùng bận rộn để tự lừa mình.

Y vốn chỉ nghĩ thất tình là chuyện đau khổ nhất, thế nhưng trải qua thú triều mới biết không phải như vậy.

Trước thú triều, tình cảm của y đã là gì?

Hơn nữa trên đời còn rất nhiều người bất hạnh, so với họ cuộc sống của y đã rất tốt đẹp rồi, cần phải biết đủ.

Sau này, y chỉ cần trở nên mạnh mẽ là được!

Hết chương 41.