Nam Chính Không Thay Người

Chương 19: Giám sát




Quan Thừa Phong đưa Tân Duyên đến dưới lầu rồi đi.

Tân Duyên lúc này đã cởi quần áo chống Phúc Xạ ra xuống xe, rồi đỏ mắt ngồi xổm ven đường.

Có lẽ vì vận động quá sức nên nhịp tim của y đập rất nhanh, trong dạ dày không có gì nhưng lại có cảm giác buồn nôn, trong người khó chịu, chậm một chút mới có thể khôi phục lại.

Nghĩ như thế, Tân Duyên lại gửi tin nhắn thoại cho Túc Giang Nham: “Giang Nham, Quan An chính là cái đồ ma quỷ, hắn quá ghê tởm!”

Khi nói chuyện còn kèm theo tiếng khóc, còn kèm theo mấy tiếng thở dốc.

Túc Giang Nham nghe xong vội vã an ủi, cũng không nhịn được cảm khái —— Tân Duyên quả là da trắng xinh đẹp y như trong sách, hôn mấy cái cũng có thể trồng dâu lên người mỹ nhân nhu nhược, mấy tiếng thở dốc nghe mới êm tai làm sao.

Rõ ràng gã cũng là thụ nhưng nghe lại không nhịn được động lòng.

Tân Duyên ngay lập tức muốn kể khổ, nhưng lại nhớ không thể để lộ chuyện Quan An giúp mình tu luyện, chỉ có thể nói: “Giang Nham, tớ đã mệt chết đi được hắn còn không cho tớ ngồi xe.”

“Hắn quá ghê tởm, tớ đã không chịu được, hắn còn ở bên cạnh cười tớ…”

“Ta muốn quyến rũ hắn nhưng cũng không có tác dụng…”



Túc Giang Nham không có gì lạ khi Tân Duyên gặp phải chuyện như vậy.

Trong truyện, Quan An không chỉ tư lợi mà còn là một tên biến thái!

Thậm chí, trên tay Quan An đã có mấy mạng người!

Về phần tại sao Tân Duyên chưa chết, còn sống tốt… chắc là do y là thụ chính, “chơi” hợp ý nên Quan An không nỡ chơi đùa đến chết?

Y học thời đại này rất phát triển, Quan An chỉ cần nương tay một chút thì Tân Duyên chắc chắn không chết được.

Túc Giang Nham nghĩ như thế, không ngừng an ủi Tân Duyên.

Cuối cùng Tân Duyên cũng coi như dễ chịu một chút, đứng lên định về nhà, kết quả y vừa đứng lên liền nhận thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, chính là bạn trai của Túc Giang Nham, Sở Đông Vũ.

Tân Duyên có biết Sở Đông Vũ nhưng nói chuyện không nhiều, quan hệ cũng không thân thiết.

Nhưng dù sao đây cũng là bạn trai của Túc Giang Nham… Tân Duyên cười hỏi thăm một chút: “Xin chào.”

Sở Đông Vũ cau mày nhìn Tân Duyên: “Vì tiền mà hành hạ bản thân thành như vậy, có đáng không?”

Tân Duyên không hiểu ra sao.

Sở Đông Vũ khinh bỉ nhìn lườm Tân Duyên một cái rồi xoay người rời đi.

Số lần hắn gặp Tân Duyên không nhiều, mỗi khi gặp cũng đều là ở những cuộc hội họp bạn bè của Túc Giang Nham, mà lần nào tụ họp người này cũng trang điểm.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy được bộ dạng không trang điểm của Tân Duyên.

Tuy rằng trên mặt có xanh tím, nhưng Tân Duyên không trang điểm nhìn rất trẻ trung, tựa như đứa trẻ không hiểu sự đời, tuy rằng hắn ngứa mắt Tân Duyên nhưng vẫn không nhịn được mà sinh lòng đồng cảm, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu.

Nghe được câu Sở Đông Vũ nói, Tân Duyên mới nhớ tới mình làm “trợ lý” nhiều ngày như vậy mà Quan An vẫn chưa trả lương cho mình!

Thành phố dưới lòng đất trả lương theo tuần, y lăn lộn với Quan An đã mười ngày, sớm qua một tuần lễ nhưng Quan An không hề cho y dù chỉ một xu.

Thôi được rồi, hôm qua Quan An đã mua quần áo cho y, giá trị cũng hơn triệu, đủ để y cống hiến công tác cả đời…

Tân Duyên đi theo sau Sở Đông Vũ, không nhịn được nói: “Anh ta còn không thèm trả lương cho tôi.”

Sở Đông Vũ khiếp sợ xoay người.

“Nhưng mà anh ấy mua… quần áo cho tôi, hơn một triệu đó!” Tân Duyên có chút đắc ý nhìn về phía Sở Đông Vũ.

Sở Đông Vũ: “…” Tân Duyên là cái đồ nku ngok hả?

Bị chơi còn không lấy tiền?

Về phần quần áo… Quần áo hơn một triệu chắc chắn là loại đặt làm riêng, nhất định có sử dụng đến những tài liệu quý giá để may, Tân Duyên mới theo Quan An mấy ngày? Vậy mà trong thời gian ngắn như vậy Quan An đã đặt may quần áo cho Tân Duyên?

Hắn đến thành Sùng An hơn hai tháng, luôn thu thập các loại tư liệu, theo hắn biết, Quan An cũng không phải kẻ xa xỉ, chính hắn cũng chưa mặc quần áo đặt may riêng… Đương nhiên càng có khả năng hơn là hắn không mua nổi loại quần áo này.

Vậy là Quan An dùng hàng giả để lừa Tân Duyên?

Ánh mắt Sở Đông Vũ không đúng lắm, Tân Duyên cảm thấy có lẽ hắn vừa nghe mình oán giận mấy câu nên hiểu lầm Quan An liền vội giải thích: “Thực ra anh ấy tốt lắm, tôi chỉ phàn nàn mấy câu thế thôi.”

Sở Đông Vũ ha ha trong lòng: “Cậu vui là được rồi.”

Tân Duyên luôn cảm thấy Sở Đông Vũ hiểu lầm cái gì đó nhưng y cũng không biết phải nói gì với Sở Đông Vũ, cũng đã quá mệt mỏi, cuối cùng y lê từng bước kéo đôi chân còn đang run rẩy về nhà.

Hôm nay Tân Duyên về nhà Chu Y Y lại đi vắng, Tân Kình đang ở nhà.

“Duyên Duyên, mệt không con?” Tân Kình nhìn thấy dáng vẻ kia của con trai, có chút đau lòng.

“Vâng!” Tân Duyên đầy mặt buồn bực nhìn Tân Kình: “Ba, con mệt chết đi được ý.”

“Chịu được khổ trong khổ mới có thể cao hơn vạn người.” Tân Kình an ủi con trai, “Quan thiếu cũng là vì muốn tốt cho con.”

“Con biết…” Tân Duyên nằm xuống ghế sa lông, bất động.

Một bên khác, Sở Đông Vũ cũng về tới nhà.

Hắn về nhà liền tìm Túc Giang Nham: “Giang Nham, ngày mai cấp dưới của anh sẽ đến, em đã thuê nhà chưa? Hôm nay chúng ta qua đó xem?”

Túc Giang Nham giật mình, tùy tiện nói: “Nhà vẫn chưa dọn dẹp xong, để họ ở khách san mấy ngày được không?”

“Ở khách sạn không tiện, rất nhiều thứ không thể mang vào khách sạn. Nếu em chưa thhu dọn nhà bên kia xong để anh giúp em dọn dẹp.”

Túc Giang Nham vốn dĩ không thuê nhà…

Sao nội dung câu chuyện lại thay đổi? Ở trong sách, rõ ràng là sau khi Tân Duyên trúng số độc đắc cấp dưới của Sở Đông Vũ mới đến, sau đó Sở Đông Vũ đã có tiền trong tay mới bắt đầu thu xếp, kết quả hiện tại, gã vẫn chưa trúng thưởng người đã tới rồi!

Túc Giang Nham nghi hoặc, nhưng không thử nghĩ, trong nguyên tác sau khi Sở Đông Vũ được Tân Duyên cứu liền ở lại nhà họ Tân, Tân Duyên thích hắn, Tân Kình biết hắn là một chiến sĩ Phúc Năng mạnh mẽ nên cũng rất kính nể.

Mỗi ngày, ngoài việc dạy Tân Kình tu luyện Phúc Năng thì cái gì cũng không cần bận tâm, còn có thêm Tân Duyên ngày nào cũng thay đổi thực đơn phong phú nấu cơm cho hắn ăn dưỡng thương, dưới tình huống như vậy hắn cũng không vội vã để cấp dưới lại đây, mà muốn chữa lành vết thương trước.

Sau đó có tiền, vết thương khôi phục tốt đạt đến thực lực như trước, hắn mới thoả thuê mãn nguyện, chuẩn bị làm một vố lớn.

Mà tình huống trước mắt lại bất đồng.

Nhà họ Túc rất nghèo, hắn không có cách nào dưỡng thương cho tốt, thậm chí không thể không mang theo thương tích ra khỏi thành để đi săn, mỗi ngày trôi qua đều tồi tệ, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu, đi tìm những cấp dưới của mình với hy vọng có thể có thêm vài sự trợ giúp.

Khuôn mặt Túc Giang Nham lộ vẻ chần chờ, Sở Đông Vũ nhận ra không đúng: “Ngươi không phòng cho thuê?”

Túc Giang Nham nói: “Có người vay tiền em, em liền cho hắn mượn tiền, anh yên tâm, qua mấy ngày nữa người ta sẽ trả lại thôi!”

Túc Giang Nham không biết tấm vé số trúng thưởng cụ thể là loại nào, nhưng vẫn nhớ rõ ràng một điều, đó chính là ở trong sách, qua sinh nhật Tân Duyên không quá nửa tháng liền mở thưởng!

Cho nên nhiều nhất, cũng là hai ba ngày nữa, có khi gã đã mua được tấm vé số trúng thưởng rồi.

“Sao em không nói với anh?” Sở Đông Vũ rất không vui.

Tuy rằng bị đuổi ra khỏi Sở gia, nhưng Sở Đông Vũ từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, đương nhiên không thể nào chấp nhận người bên cạnh mình có vấn đề.

Sở Đông Vũ thuộc về kiểu đàn ông lạnh lùng, thân hình cao lớn, nhìn qua có hơi ác.

Túc Giang Nham có chút sợ, theo bản năng mà trốn về sau: “Em… Em sợ anh giận.”

Thấy Túc Giang Nham sợ sệt, Sở Đông Vũ có chút hối hận nhẹ giọng nói: “Giang Nham, nếu em nói với anh sớm hơn anh sẽ không giận!”

Sở Đông Vũ rất cảm kích ơn cứu mạng của Túc Giang Nham, cũng rất thích Túc Giang Nham, Túc Giang Nham chẳng qua chỉ đưa bốn, năm vạn của hắn cho người khác vay, không làm sai chuyện gì lớn, hắn cũng không thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà trách mắng Túc Giang Nham.

Chút tiền này… Trước đây bạn bè của hắn để dỗ dành người yêu còn mua cả túi làm từ da dị thú tốn hết mấy trăm vạn!

Nhưng giờ không còn tiền, chỉ có thể để mấy cấp dưới ở tạm khách sạn.

Sở Đông Vũ hỏi rõ tiền bạc với Túc Giang Nham rồi đưa Túc Giang Nham chạy một vòng, chọn ra một khách sạn thích hợp đồng thời cũng suy nghĩ, ngày mai nhất định phải dậy sớm, tranh thủ trước khi cấp dưới của hắn đến đi săn thêm vài con mồi kiếm tiền.

Tuy rằng Túc Giang Nham chọn khách sạn, nhưng trong lòng gã lại không hề tình nguyện.

Điều này phải nói từ tiểu thuyết “Chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất”.

Thật ra trong truyện, vai thụ chính như Tân Duyên cũng không hề biết trước bàn tay vàng của mình, bởi vậy trong mắt người khác y chỉ là một người bình thường yếu đuối.

Tuy rằng Sở Đông Vũ yêu y, tuy rằng nhờ y mà Sở Đông Vũ mới có nguồn tài chính để Đông Sơn tái khởi nhưng những người đi theo Sở Đông Vũ vẫn cảm thấy y không xứng với Sở Đông Vũ, nhìn không vừa mắt.

Thậm chí còn có một thiên kim của một đại thế gia yêu Sở Đông Vũ tha thiết, sau này sẽ xuất hiện theo đuổi Sở Đông Vũ, còn lén lút nhắm vào Tân Duyên, những cấp dưới đó của Sở Đông Vũ còn giúp đỡ cho cô gái này.

Trong tình huống như vậy, làm sao Túc Giang Nham có thể sinh ra ấn tượng tốt với đám cấp dưới của Sở Đông Vũ?

Thật ra khi đọc truyện gã luôn cảm thấy Sở Đông Vũ không xứng đáng với vai chính, gã cảm thấy nam hai Triệu Khoa Lâm còn tốt hơn Sở Đông Vũ.

Mà ở phần sau mẹ của Sở Đông Vũ cũng khắp nay gây sự với Tân Duyên!

Nếu không phải gã cứ quanh quẩn ở thành Sùng An không có cơ hội gặp được Triệu Khoa Lâm thì hắn đã sớm tìm tới Triệu Khoa Lâm rồi.

Tân Duyên hôm trước mệt chết đi sống lại, hôm sau ngủ xong một giấc lại ngoan ngoãn đến tìm Quan Thừa Phong.

Y không dễ dàng bỏ cuộc đâu, nhất định phải câu dẫn được Quan An!

Tân Duyên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đến Quan gia, vừa mở cửa thì kinh hãi.

Trong nhà Quan An lại có một người phụ nữ!

Người đó có làn da ngăm đen, nhìn qua rất rắn rỏi, là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Cô cắt tóc ngắn, mặt vuông, không tính là xinh đẹp nhưng cũng không thể nói là xấu.

Quan trọng nhất, cô chắc chắn là chiến sĩ Phúc Năng.

Quan An rất mạnh, người như hắn nhất định sẽ thích nữ chiến sĩ Phúc Năng mạnh mẽ như vậy…

Trong lòng Tân Duyên thoáng qua rất nhiều ý nghĩ, sau đó lại thấy người phụ nữ kia mỉm cười với mình: “Con là Tân Duyên đúng không, tôi đã nghe Quan An nói về con.”

“Chào cô, con là Tân Duyên.” Tân Duyên lén lút nhìn về phía người phụ nữ, co còn cao hơn y một chút khiến y cảm thấy mình nhỏ bé…

“Cô là Nhạc Hoằng.” Nhạc Hoằng cười nói.

Vừa về thành Sùng An, ngay từ lúc chưa gặp Quan Thừa Phong, Nhạc Hoằng đã biết Quan An bỗng nhiên đón Tân Duyên về nhà.

Lúc đó cô không nhịn được mà nghi ngờ, cô hoài nghi có phải Quan An đã biết chuyện di chúc nên mới tiếp cận Tân Duyên, nhưng sau này biết được Quan An đã biến thành Quan Thừa Phong tất cả nghi ngờ đều biến mất.

Quan Thừa Phong thả đứa nhỏ này bên cạnh nhất định là để tiện bề dạy dỗ.

Tính cách hắn… vẫn luôn có chút thích lên mặt dạy đời.

Nhạc Hoằng sinh ra ở thành Sùng An.

Ở thành Sùng An phụ nữ sau khi mang thai sẽ có đồ ăn trợ cấp, sau khi sinh con xong cũng sẽ nhận được một khoản, ngoài ra, với những cha mẹ có thu nhập thấp có thể tiếp tục nhận đồ ăn trợ cấp cho đến khi con họ đủ 18 tuổi.

Với những người rất nghèo sẽ cố gắng sinh nhiều con vì chính sách này, dù sao những đứa trẻ này cũng không thật sự cần họ phải nuôi, thậm chí đồ ăn chia cho trẻ con không ăn hết họ có thể ăn hộ.

Cha mẹ Nhạc Hoằng không tìm được việc làm chỉ có thể sống dựa vào đồ ăn cứu tế, và những thực phẩm phân phát cho lũ trẻ để sống qua ngày.

Tính cả Nhạc Hoằng hai vợ chồng này đã sinh tổng cộng sáu đứa con, ngày nào cũng có thể nhận rất nhiều đồ ăn cứu tế, nếu có con nhỏ còn có thể lĩnh sữa bột cùng một số thực phẩm dinh dưỡng đắt giá dành cho trẻ nhỏ.

Nhưng những thứ đó hai vợ chồng để cho bản thân ăn trước rồi mới đến lượt các con của mình. Nhạc Hoằng từ nhỏ chất phác, không biết cách khiến họ vui lòng, lớn lên cũng không biết đòi hỏi càng thêm bị lơ là.

Cô cứ như vậy gập ghềnh trắc trở trưởng thành đến năm 18 tuổi, vừa gầy vừa nhỏ.

Phúc Năng cô luyện ra cũng mới chỉ ở cấp thấp.

Chiến sĩ Phúc Năng cấp thấp muốn tu luyện Phúc Năng thì cách tốt nhất chính là ăn thịt dị thú ẩn chứa năng lượng Phúc Năng ôn hòa.

Bên trong cơm dinh dưỡng cũng ẩn chứa Phúc Năng ôn hòa nhưng không tinh khiết, chỉ dựa vào ăn cơm dinh dưỡng để tu luyện cũng chỉ có những người tiên phú cực kỳ tốt mới làm được, cũng chỉ có những người như vậy mới đạt đến trung cấp khi mới 18 tuổi.

Những người thiên phú tốt đó vừa tốt nghiệp đã có thể gia nhập quân đội, tuy rằng sau này phải làm những công việc nguy hiểm nhưng không cần lo ăn lo uống.

Thiên phú của Nhạc Hoằng thật ra không tệ, nhưng đáng tiếc đến cơm dinh dưỡng cô còn ăn không đủ no, làm sao có thể trở nên mạnh mẽ?

Khi thành niên cô không thể tiếp tục nhận hàng cứu tế nữa, cha mẹ cho cô hai con đường để lựa chọn.

Một là chịu gả cho một người đàn ông họ đã chọn, sau này sống với người đó. Hai là cút ra khỏi nhà nhưng không được mang theo thứ gì.

Nhạc Hoằng chọn con đường thứ hai.

Tuy rằng cô vẫn có thể lĩnh đồ ăn cứu trợ nhưng lại không có nơi ở, những người như vậy sẽ bị thành quản trục xuất đến những trấn nhỏ ở ngoài thành phố.

Cô bị đưa đến một trấn nhỏ nào đó, bắt đầu làm việc ở nơi này.

Hiệu quả chống Phúc Xạ ở những trấn nhỏ đó không bằng trong thành phố, ở nơi này tuổi thọ bình quân của mọi người thấp hơn rất nhiều, khả năng chết vì Phúc Năng cuồng bạo cũng cao hơn, còn chưa tính đến việc trị an ở nơi này không tốt.

Trong thành phố đâu đâu cũng co camera, tính mạng của mọi người coi như tương đối an toàn.

Chiến sĩ Phúc Năng mạnh mẽ tuy giết người không cần đền mạng nhưng cũng phải trả cái giá khá đắt.

Nhưng nếu như là ở những trấn nhỏ ngoài thành… Nơi đó ngư long hỗn tạp, cái gì cũng có, khả năng bị giết không rõ lý do càng cao.

Nhạc Hoằng là con gái càng phải chịu thiệt thòi hơn.

Cô cẩn thận sống sót, nhưng một ngày nào đó cô làm việc xong về nhà vẫn bị quản lý kéo vào phòng ‘làm việc’…

Trấn nhỏ rất nhỏ, đến cả căn nhà trọ cũng rất nhỏ, hoàn toàn không thế cách âm.

Cô biết ở phòng bên trái là một người trẻ tầm hai mươi tuổi, cô từng đưa cơm cho người đó.

Cô cũng biết người ở căn phòng bên phải là một thương nhân tầm năm mươi tuổi, thương nhân kia chủ động bắt chuyện với cô, sau khi biết những gì cô đã trải qua còn xúc động nói cô thật đáng thương.

Ông chủ nhà trọ ở tầng dưới, càng dễ nghe tiếng cô kêu cứu.

Nhưng vốn dĩ không người nào đến cứu cô, những người này đều không đến!

Cô ra sức phản kháng, đến khi sắp tuyệt vọng cửa bỗng nhiên bị phá tan, người tới lại là một người trước đây cô chưa từng gặp, hắn mặc trên người bộ quần áo chống Phúc Xạ rách nát, nhìn dáng dấp có lẽ là một người trẻ tuổi vừa từ bên ngoài trở về.

Kẻ bắt cô là một chiến sĩ Phúc Năng cấp năm nên mới không ai dám giúp cô, nhưng người này…

Người trẻ tuổi đó chính là Quan Thừa Phong, lúc đó hắn mới vừa đạt đến cấp bốn, đánh không lại chiến sĩ Phúc Năng kia nhưng vẫn không hề lùi bước.

Chiến sĩ Phúc Năng cấp năm kia cũng không sợ Quan Thừa Phong, nhưng cũng không muốn vì một người phụ nữ tướng mạo tầm thường mà phải đánh đấm, cuối cùng vẫn thả cô đi.

Sau này Quan Thừa Phong ở lại trấn nhỏ một khoảng thời gian dạy cô vài thứ, mãi cho đến khi Phúc Năng của cô đạt đến cấp hai, có thể tự đi săn một vài loại dị thú nhỏ yếu hắn mới rời đi, đến tận khi đó cô mới biết Quan Thừa Phong bằng tuổi mình.

Mười năm sau hai người gặp lại, Quan Thừa Phong mạnh hơn, mà cô cũng nghĩ tất cả mọi cách để mạnh lên, không chỉ đạt tới cấp bốn mà còn học được chế thuốc.

Cô bắt đầu chủ động giúp Quan Thừa Phong làm việc, những học sinh hiện tại cô đang dạy dỗ kia tất cả đều là người của Cộng Tiến Hội.

“Cô, cô là Nhạc Hoằng?!” Tân Duyên khiếp sợ nhìn Nhạc Hoằng, lại có chút cao hứng —— đây là thầy của Quan An, không phải người Quan An thích!

“Không giống hả?” Nhạc Hoằng hỏi.

“Giống, giống!” Tân Duyên tay chân luống cuống, gật đầu liên tục.

Nhạc Hoằng cười rộ lên, khuôn mặt kiên nghị hiếm thấy xuất hiện chút dịu dàng.

Những năm này giúp đỡ Quan Thừa Phong chăm sóc cả gia đình Tân Duyên, cô rất hiểu Tân Duyên, hiện tại nhìn thấy Tân Duyên khoảng cách gần lại càng thêm yêu mến đứa trẻ này.

Đồng thời cũng không khỏi oán thầm.

Quan Thừa Phong vẫn nghiêm khắc như cũ, ra tay vẫn ác như cũ… Nhìn một cái mà xem, trên người đứa trẻ này đều là vết thương!

Năm đó cô không có gì, Quan Thừa Phong huấn luyện sao cô cũng cố gắng chống đỡ, nhưng Tân Duyên có gia đình hạnh phúc, chưa từng chịu khổ, sợ là không chịu được.

Nhưng Nhạc Hoằng cũng không nói gì.

Quan Thừa Phong cũng là vì tốt cho Tân Duyên.

Thật ra Nhạc Hoằng vừa đến, đúng lúc gặp Tân Duyên cũng vừa đến, cô hàn huyên vài cậu với Tân Duyên rồi mới nhìn Quan Thừa Phong: “Chúng ta tâm sự đi.”

Hôm nay cô đi một chuyến đến club Thanh Hải, đã có được video giám sát.

Hết chương 19.