Tân Duyên: “…”
Quan Thừa Phong: “…”
Quan Thừa Phong nhìn Tân Duyên, không nhịn được nói: “Mịe!”
Mấy ngày nay bệnh tật trên người đã biến mất, lại có cơ may nhận được cuộc sống mới nên tâm trạng hắn rất tốt, đã rất lâu rồi không còn giác táo bạo.
Nhưng giờ phút này hắn cũng không nhịn được phải chửi bậy.
Tân Kình luôn miệng nói Tân Duyên không luyện ra Phúc Năng, nhưng trên thực tế thì sao? Tân Duyên uống một lọ thuốc đã lập tức luyện ra Phúc Năng rồi!
“Quan thiếu, lúc vận chuyển Phúc Năng trong cơ thể tôi luôn cảm thấy có điểm lạ…” Tân Kình từ trong khách phòng đi ra.
Chiều hôm qua Quan Thừa Phong đã sửa sang lại phòng dành cho khách nên hôm nay hắn để Tân Kình ở trong đó một mình tự luyện Phúc Năng, miễn cho việc lúc hắn huấn luyện Tân Duyên thì Tân Kình lại ở cạnh đó gây vướng bận.
Nhưng Tân Kình gặp vấn đề vẫn sẽ đến tìm Quan Thừa Phong.
Kết quả ông còn chưa kịp nói rõ vấn đề của mình thì đã thấy Quan Thừa Phong vẻ mặt nghiêm nghị, sắc mặt khó coi nhìn mình.
“Quan thiếu?” Tân Kình có chút thấp thỏm.
Ông so ra lớn hơn “Quan An” rất nhiều nhưng khí tràng của “Quan An” rất mạnh, lại hiểu biết nhiều nên khi đối mặt với “Quan An” ông luôn cảm thấy mình như đang đối mặt với một người lớn tuổi, lúc nào cũng tự giác cẩn thận từng li từng tí.
Tân Duyên cũng có cảm giác giống hệt… Người trước mắt giống hệt với thầy chủ nhiệm của y!
“Tân Duyên tu luyện ra Phúc Năng.” Quan Thừa Phong nói, hắn tóm lấy cánh tay Tân Duyên, dùng chính Phúc Năng của mình dò xét trong cơ thể Tân Duyên một chút, sau đó liền phát hiện thuốc tạo ra Phúc Năng kia đã bắt đầu bén rễ trong cơ thể Tân Duyên, nếu nói theo cách bình thường thì chính là sẽ không biến mất nữa.
Tân Duyên đã trở thành Chiến sĩ Phúc Năng.
“Cái gì?” Tân Kình kinh ngạc thốt lên.
“Lúc trước chú tiến hành khai sáng Phúc Năng cho y kiểu gì vậy?” Quan Thừa Phong bất mãn nhìn Tân Kình.
Trước đó hắn vẫn cho rằng thân thể Tân Duyên không khỏe, bây giờ nhìn lại… nhất định là do cha mẹ đứa trẻ này quá cưng chiều nó, không để nó chịu khổ nên nó mới yếu đuối ngây thơ như vậy?
Nếu như Tân Duyên trẻ lại 600 tuổi, sinh sống ở thời đại bình yên kia thì ngây thơ đáng yêu một chút cũng tốt, nhưng bây giờ không phải là 600 trước!
Cái thời đại này, nguy hiểm tràn ngập khắp mọi nơi.
Nếu Tân Duyên là người bình thường, khi đối mặt với nguy hiểm sẽ không có bất kì năng lực nào để phản kháng!
Chớ nói chi là tại thế giới này, chiến sĩ Phúc Năng cao cấp có quyền được miễn tội, ví dụ đơn giản, sau khi họ giết người có thể sẽ không bị xử phạt mà chỉ cần đi bắt giết vài con dị thú là coi như thoát tội.
Kẻ mạnh có thể nắm giữ đặc quyền.
Người của những đại thế gia đó vô cùng tiếc mạng, không phải tình huống đặc biệt sẽ không ra khỏi thành, dù có tình cờ ra khỏi thành thì cũng phải mang theo bên cạnh rất nhiều người để bảo vệ mình.
Bọn họ sẽ không đi liều mạng với dị thú, nhưng dù vậy bọn họ cũng sẽ nhìn chằm chằm con cháu nhà mình cực khổ trong không gian huấn luyện, thậm chí những huấn luyện mà con cháu thế gia phải chịu đựng khó khăn hơn những huấn luyện của đa số người bình thường rất nhiều.
Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ thực lực quan trọng đến mức nào.
“Quả thật Duyên Duyên lúc trước không luyện ra Phúc Năng…” Tân Kình có chút mờ mịt.
“Mặc kệ trước đây y thế nào, sau này tôi huấn luyện y ra sao chú không được nhúng tay nữa. ” Quan Thừa Phong nói, “Tôi sẽ khiến y trở nên mạnh mẽ!”
Tân Kình sững sờ, tràn đầy biết ơn nói: “Cảm ơn Quan thiếu.”
Quan Thừa Phong liếc mắt nhìn Tân Kình một cái, lại lấy ra hai bình thuốc đưa cho Tân Duyên: “Cậu uống đi, uống xong chạy bộ tiếp!”
Tân Duyên: “…” Còn phải chạy?
Thế mà còn phải chạy!
Sau khi Tân Duyên uống xong hai bình thuốc, Phúc Năng trong cơ thể mạnh hơn một chút.
Chỉ dựa vào ba lọ thuốc đã có hiệu quả như vậy chứng minh thiên phú của y rất tốt.
Nếu thiên phú của y rất tốt, tu luyện Phúc Năng sẽ nhanh hơn người bình thường, tương tự, cơ thể của y sẽ trở nên mạnh mẽ cường tráng hơn —— nếu cơ thể quá yếu, Phúc Năng trong cơ thể sẽ hỗn loạn mất khống chế, thậm chí sẽ tổn thương y!
Quan Thừa Phong để Tân Duyên tiếp tục chạy bộ, đồng thời giải thích cho Tân Duyên phương pháp tu luyện Phúc Năng rồi để y vừa chạy vừa điều khiển Phúc Năng trong cơ thể.
Về phần hắn chính mình, hắn vừa nói vừa làm huấn luyện cường độ cao.
Tân Duyên cảm thấy lần này mình sẽ chết.
Y chạy đến bối rối, căn bản không thừa tinh lực đi để ý Phúc Năng trong cơ thể, kết quả Quan Thừa Phong lại để y chạy tiếp…
Còn chưa chạy được 5km bỗng nhiên Tân Duyên chân trái vấp chân phải ngã chúi về phía trước.
Máy chạy bộ tự động dừng lại, nhưng mặt y thì không dừng được, tiếp xúc thân mật lên sàn gạch.
Người bình thường gặp phải tình huống như thế có thể chống đỡ để mặt mình không tiếp đất, mà cho dù có chạm đất cũng sẽ không đến mức, nhưng mặt Tân Duyên thật sự quá non mềm…
Lúc ngẩng đầu lên đôi môi của Tân Duyên đã bị thương, sưng phù lên, trên mặt cũng thâm tím…
Quan Thừa Phong kéo Tân Duyên đứng lên từ trên mặt đất không biết vì sao lại có chút muốn cười, cũng may nhịn được.
Đồng thời, hắn cũng xem như đã rõ ràng tại sao Tân Kình lại không nỡ ép con trai huấn luyện.
Thân thể đứa nhỏ này không thành vấn đề, nhưng da dẻ non quá dễ dàng bị thương, mỗi khi bị thương sẽ trông rất nghiêm trọng, quả thật khiến người khác đau lòng.
Vậy… Rất buồn cười.
“Mẹ ơi!” Quan Thừa Phong không nhịn được nói: “Cậu là công chúa đậu hà lan sao?”
Tân Duyên tức giận nhìn Quan Thừa Phong —— đừng tưởng rằng y không nhìn ra, người này đang nhịn cười! Y té lộn mèo một cái, mặt đau không chịu được, kết quả người này còn muốn cười!
Quan Thừa Phong nói: “Công chúa đậu hà lan gả cho hoàng tử, cậu có biết sau đó thế nào không?”
Tân Duyên không lên tiếng, có loại cảm giác “lại nữa”.
Quan Thừa Phong nói: “Hoàng tử hôn nàng một miếng, miệng của nàng liền sưng lên, hoàng tử ông nàng một chút, cơ thể nàng liền bầm tím, hoàng tử lên giường với nàng, nàng bị đè đến mức bị thương luôn.”
Tân Duyên: “…”
“Tiếp đi, tiếp tục chạy.” Quan Thừa Phong vỗ một cái lên vai Tân Duyên.
“Anh vỗ hỏng vai tôi rồi đây này!” Tân Duyên cả giận nói, nói xong thì đau đến hít hà.
Quan Thừa Phong lúc này nhịn không được nữa, cười ra tiếng.
Hẳn là đứa nhỏ này muốn tỏ ra hung ác một chút, nhưng đáng tiếc trên mặt y toàn vết thương, giọng nói cũng không cao, trái lại tạo ra hiệu quả nhìn rất tội nghiệp.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Tân Duyên đã không động đậy được nữa.
Tân Kình nhìn thấy dáng vẻ con trai như vậy nhịn không được mà đau lòng, nhưng ông đã nhận lời Quan Thừa Phong để Quan Thừa Phong quản Tân Duyên…
Hơn nữa thấy con trai mình đơn giản như vậy đã trở thành chiến sĩ Phúc Năng, ông cũng không nhịn được mà hoài nghi —— có phải trước đây ông quá cưng chiều con trai rồi hay không, nên đến tận bây giờ con trai mới có thể trở thành chiến sĩ Phúc Năng?
Quan Thừa Phong cũng không biết suy nghĩ của Tân Kình, hắn cầm lấy cơm nước Tân Kình mang đến bắt đầu giải quyết.
Tay nghề của vợ Tân Kình thật sự rất tốt.
Nghĩ như thế, Quan Thừa Phong nhìn về phía Tân Duyên đang ăn vô cùng chậm: “Cậu ăn không vào?”
Tân Duyên “Ừ” một tiếng, nói cũng không muốn nói —— miệng y đau.
“Cậu không ăn thì cho tôi đi.” Quan Thừa Phong nói.
Tân Duyên theo bản năng đưa hộp cơm trên tay cho Quan Thừa Phong, chờ Quan Thừa Phong ăn, y mới nhận ra không đúng —— người này đang ăn cơm thừa của y!
Người này thực sự là cháu trai của Quan Thừa Phong sao, một đại thiếu gia sao lại có hành vi bình dân như vậy?
Quan Thừa Phong cũng không biết suy nghĩ của Tân Duyên, hắn chỉ đơn giản là không muốn lãng phí thức ăn mà thôi.
Hơn nữa hắn còn có báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tân Duyên, Tân Duyên không có loại bệnh truyền nhiễm nào, thân thể khỏe mạnh, cùng nhau ăn cơm cũng không có gì.
Sau khi đánh sạch hộp cơm của mình và của Tân Duyên, Quan Thừa Phong nói với Tân Duyên: “Chỗ tôi có thuốc khôi phục thể thể lực, cậu uống đi rồi tiếp tục.”
Tân Duyên đã mười tám tuổi, hiện tại bắt đầu huấn luyện có chút muộn, chỉ có thể cố gắng gấp bội!
Tân Duyên có chút hối vì đã mang cơm cho Quan Thừa Phong, y tốn nhiều công sức nấu cơm cho Quan Thừa Phong nhưng sau khi ăn nó Quan Thừa Phong lại chỉ muốn dày vò y!
Y không muốn tiếp tục, nằm bẹp dí trên đất không muốn đứng dậy.
Quan Thừa Phong nói: “Có cần tôi mang thuốc xuống cho cậu không?”
Tân Duyên: “…” Hay là thôi đi…
Ngày hôm đó Tân Duyên được ba mình khiêng về nhà.
“Ba! Có phải thiết bị liên lạc của con hỏng rồi không? Con khổ sở như vậy mà nó cũng không hiện đèn đỏ…” Nếu tình trạng thân thể một người quá kém, thiết bị liên lạc của người đó sẽ hiện đèn đỏ.
Trước lúc huấn luyện Tân Duyên vẫn luôn ngóng trông thiết bị liên lạc của mình có thể nháy đèn đỏ, như vậy y sẽ không cần phải tiếp tục huấn luyện nữa nhưng nó lại không sáng.
Tân Kình ngược lại biết rõ nguyên nhân, lượng vận động Quan Thừa Phong huấn luyện con mình không hề lớn, giữa chừng Quan Thừa Phong còn cho con của ông uống thuốc, hoặc để nó nằm trên đất co quắp trong chốc lát, tóm lại là để con trai có cơ hội nghỉ ngơi, đương nhiên cơ thể con ông sẽ không có vấn đề gì.
“Duyên Duyên, con phải huấn luyện cho tốt.” Tân Kình nói.
Tân Duyên có chút muốn khóc, y cũng đâu có muốn trở thành kẻ mạnh…
Hôm qua Tân Duyên còn tốn sức che mặt, hôm nay y quá mệt mỏi nên cái gì cũng không để ý tới, vì vậy, cứ thế đối mặt với Túc Giang Nham.
Túc Giang Nham liếc mắt liền thấy được khuôn mặt che kín vết bầm tím của Tân Duyên và vết thương trên môi.
Quan An thật sự ra tay được, Tân Duyên là một đại mỹ nhân như thế mà cũng bị hắn hành hạ thành dáng vẻ như vậy sao?
“Tân Duyên, cậu không sao chứ? Sao cậu lại bị thương?” Túc Giang Nham lo lắng hỏi.
“Tớ không sao, tớ chỉ bất cẩn ngã một cái thôi.” Tân Duyên nói, sau đó y lại ngã khỏi máy tập chạy một lần nữa, thương tổn càng thêm thương tổn.
“Có đúng không? Cậu ngã thế cũng nghiêm trọng quá!” Túc Giang Nham nói, gã không hề tin tưởng một câu nào của Tân Duyên.
Hai chân của Tân Duyên không ngừng run lên, như là đứng không vững, ba y phải đỡ mới không ngã, nếu ngã có thể bị thương đến như vậy sao?
“Đúng là có chút nghiêm trọng…” Tân Duyên thở dài.
“Đúng rồi Tân Duyên, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Trương San San, hôm đó chúng ta tổ chức sinh nhật cho cô ấy nhé!” Túc Giang Nham lại nói.
Tân Duyên muốn đồng ý, y không muốn huấn luyện, y muốn ra ngoài đi chơi. (Mị còn chẻ, mị muốn đi chill =]]])
Nhưng rất nhanh y lại nhớ đến những lời Quan Thừa Phong đã nói hôm nay.
Mấy ngày gần đây Quan Thừa Phong bắt y huấn luyện, một ngày cũng không được nghỉ… Cho dù y có thể xin nghỉ, ở nhà ngủ một giấc không không phải sướng hơn sao? Tại sao y lại phải đi dự sinh nhật Trương San San?
Y còn chẳng ưaTrương San San…
Thiên phú của Trương San San rất tốt, mới mười tám tuổi đã là chiến sĩ Phúc Năng cấp hai, cô nàng vẫn luôn rất xem thường y…
“Thôi tớ không đi đâu, tớ tìm được việc rồi, không xin nghỉ được.” Tân Duyên nói.
Túc Giang Nham liền khuyên vài câu, nhưng Tân Duyên kiên trì không muốn đi, gã chỉ có thể tiếc nuối rời đi trước.
Tân Duyên cũng thở phào nhẹ nhõm —— cuối cùng y cũng có thể về nhà nghỉ ngơi!
Trước đây Tân Duyên rất thích nói chuyện với Túc Giang Nham.
Tuy rằng ba mẹ rất chiều chuộng y, nhưng y không luyện ra Phúc Năng, chỉ là người bình thường nên ở trường y nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị kì thị.
Thời đại này, ai thực lực mạnh kẻ đó mới là lão đại!
May là y lớn lên đẹp, ba mẹ cũng yêu thương, rất coi trọng y, nên y vẫn chưa đến mức thảm hại.
Nhưng vì nguyên nhân y lớn lên xinh đẹp lại có ba mẹ yêu thương nên luôn có người đố kị, xa lánh y.
Y ở trường học vẫn luôn độc lai độc vãng, không có ai chơi cùng cũng không có bạn bè gì, mãi cho đến khi Túc Giang Nham chủ động tiếp xúc với y.
Hai năm qua y có thêm vài người bạn, trên căn bản tất cả đều là Túc Giang Nham dẫn y đi làm quen.
Tân Duyên rất coi trọng người bạn Túc Giang Nham này, nhưng hai ngày nay y quá mệt mỏi, Túc Giang Nham gửi tin nhắn cho y thì y cũng không có sức trả lời.
Trong lúc Tân Duyên về nhà nghỉ ngơi, Túc Giang Nham cũng mang theo ba phần cơm dinh dưỡng giá năm mươi đồng về đến nhà.
Cơm dinh dưỡng này gã để cho Sở Đông Vũ hai phần, tự mình ăn một phần… Hết cách rồi, phải mua quá nhiều vé số nhưng tiền trong tay y có hạn.
Chỉ có thế mà cha mẹ gã đã bắt đầu không vừa lòng, trợn mặt lườm nguýt đủ cả.
Trong lòng Túc Giang Nham uất ức, nhưng cũng chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Đi vào phòng ngủ của mình, Túc Giang Nham liền thấy Sở Đông Vũ nằm trên giường.
Sở Đông Vũ hẳn là đang nghỉ ngơi, nhìn thấy gã mới mở mắt ra.
“Đông Vũ, ăn cơm.” Túc Giang Nham lấy hộp cơm ra, nở nụ cười hiền hòa với Sở Đông Vũ.
Sở Đông Vũ ngồi dậy, nhìn thấy hộp cơm liền nhíu nhíu mày.
Cơm dinh dưỡng năm mươi đồng có vài loại hương liệu, mùi vị rất đậm, khi hắn mới ăn còn cảm thấy ngon, nhưng ăn liên tiếp hai tháng giờ hắn ngửi thấy mùi cũng chỉ muốn ói.
Hắn muốn ăn cơm đầu bếp nấu.
Nhưng cơm đầu bếp nấu rất đắt, còn tự mình làm… Căn hộ nhà họ Túc rất nhỏ, căn bản không có nhà bếp, nấu cơm kiểu gì?
Sở Đông Vũ không có cách nào, chỉ có thể từ từ ăn.
Ngược lại Túc Giang Nham ăn rất hài lòng, dù sao trước khi Sở Đông Vũ xuấy hiện, gã vẫn luôn ăn cơm dinh dưỡng loại mười lăm đồng, tình cờ mới có thể ăn chút đồ ngon ở nhà Tân Duyên.
Đương nhiên, gã cũng mong nhớ đủ mọi loại món ngon! Không bao lâu nữa, chờ gã trúng số, ngày nào gã cũng có thể ăn uống no đủ rồi!
Túc Giang Nham vừa ăn, vừa nói chuyện với Sở Đông Vũ: “Hôm nay em gặp Tân Duyên, mặt mũi cậu ấy sưng húp… Cậu ấy bảo đi làm trợ lý cho Quan An, làm trợ lý mà còn bị đánh hả? Chân cậu ấy run đến mức đứng không vững…”
Sở Đông Vũ cau mày.
Túc Giang Nham lại nói: “Cậu ấy trông có vẻ đáng thương…”
“Sau này em cách xa y một chút!”
“Làm sao vậy?” Túc Giang Nham khó hiểu nhìn Sở Đông Vũ.
Hai ngày nay Sở Đông Vũ nghe Túc Giang Nham nói về Tân Duyên quá nhiều lần, trong đó có không ít lời nói mang tính ám chỉ, hơn nữa mấy ngày trước Tân Duyên từng nửa đêm mất tích… Hắn dựa theo lời Túc Giang Nham để suy đoán, cảm thấy Tân Duyên hơn nửa sự thật không phải Tân Duyên đi làm trợ lý mà là bò lên giường Quan An.
Hắn luôn không thích loại người không quý trọng bản thân thích đi đường tắt này, đương nhiên không hy vọng Túc Giang Nham sẽ tiếp xúc với y nhiều.
“Không có gì, em cứ cách xa y ra là được rồi!”
Túc Giang Nham làm bộ hồ đồ gật gật đầu. Gã quay đầu, tìm tên bạn bè trên thiết bị liên lạc, tỏ vẻ lo lắng cho Tân Duyên với người bạn kia một phen.
Người bạn của Túc Giang Nham nói trắng ra: “Có phải Tân Duyên lên giường của Quan An bị “giằng co” nên chân mới run thế không? À, nó là người bình thường, một chút bản lĩnh cũng không có, lại còn yếu ớt, cũng chỉ có thể tìm một kim chủ bao nuôi thôi!”
Hết chương 13.