Nam Chính Không Thay Người

Chương 12: Phúc Năng




Chạy năm km cuối cùng vẫn khiến Tân Duyên mệt đến chết đi sống lại, hôm đó về nhà y co quắp nằm trên giường không muốn động đậy, tối hôm ấy cũng đi ngủ rất sớm.

Nên đến hôm sau y cũng thức dậy sớm hơn bình thường.

Y có chút mông lung, nằm trên giường một lúc mới bò dậy, sau đó y liền nhận ra hai chân đau như muốn đứt ra, đi một bước cũng khó chịu.

Ngày hôm qua y thật sự đã chạy rất nhiều!

Vậy còn chưa tính, hơn nửa ngày hôm nay y chắc chắn phải chạy tiếp!

Cái tên Quan An kia là ma quỷ hay gì?!

Tân Duyên buồn bã ỉu xìu rời giường, không định trang điểm nữa.

Lúc luyện tập sẽ ra mồ hôi, mà y cũng không đủ tiền mua mỹ phẩm chống nước đắt đỏ, thôi cứ để yên cho xong.

Hơn nữa… Mỹ phẩm y sử dụng tuy rằng không đắt nhưng cũng không rẻ, y không nỡ lãng phí.

Tân Duyên kéo hai cái chân đau đớn mệt mỏi của mình ra khỏi phòng ngủ liền thấy mẹ mình đang nấu cơm trong phòng bếp.

Trong vườn nhà họ trồng rất nhiều loại thức ăn, trong đó có một loại cây có thể ép lấy dầu nên nhà họ chưa từng thiếu dầu ăn —— thức ăn phải thông qua giai đoạn xử lý tiêu trừ Phúc Xạ mới có thể dùng ăn, cả nhà không thể ăn trực tiếp loại thực vật biến dị đó, nhưng có thể dùng những dị thực chưa xử lý Phúc Xạ để trao đổi những thứ đã được xử lý Phúc Xạ.

Bọn họ dùng những dị thực mình làm ra để đổi dầu có lời hơn việc bán dị thực rồi mua dầu rất nhiều.

Lúc này Chu Y Y cho dầu vào trong chảo rán trước, sau đó cho một ít thịt dị thú vào xào lên, chờ thịt chín lại đổ thêm một loại bột được xay từ thực vật biến dị khi pha nước vào có màu xanh… Rất nhanh trong chảo rán đã xuất hiện một loại bánh màu xanh lục, ở giữa có lẫn thịt dị thú màu đỏ.

Bánh này có màu rất đẹp, ai nhìn cũng có cảm giác thèm ăn mà hương vị cũng thật sự rất ngon.

Tân Duyên thấy thế nói: “Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm! Nấu thêm chút nữa đi!”

“Ừ còn phải nấu thêm nữa, ngoại trừ bữa sáng, mẹ tiện thể nấu thêm ba phần cơm trưa, con và ba ba mỗi người một phần, còn lại đưa cho Quan thiếu.” Chu Y Y nói.

Trình độ nấu nướng của bà không tệ nhưng không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp nên hôm qua mới không nấu cơm cho chồng và con mang đi, nghĩ rằng đến trưa ăn cơm có thể để chồng mình mời Quan An cũng tốt.

Kết quả… Hôm qua ông chồng mình không mời Quan An ăn thì thôi lại còn ăn mất hau suất cơm dinh dưỡng hai mươi lăm đồng của người ta, thậm chí ngay cả Quan An cũng ăn cơm dinh dưỡng.

Nếu Quan An ngay đến cơm dinh dưỡng cũng không chê vậy chắc chắn cũng sẽ không ghét bỏ tài nấu nướng của bà, vậy để chồng mình mang cơm đi cũng tiện mang cho Quan An một phần.

Tân Duyên nghe mẹ mình nói như vậy hai mắt cũng sáng lên, tiến đến bên cạnh Chu Y Y: “Mẹ, Quan thiếu ăn nhiều lắm, mẹ làm cho anh ấy nhiều chút! Thôi, để con làm!”

Y không thích ra ngoài, khi còn bé cả ngày bám theo mẹ mình nên đã sớm học xong tay nghề nấu bếp của mẹ, nhưng y lại lười, còn được ba mẹ cưng chiều cho nên trừ khi mẹ không ở nhà còn không y chưa bao giờ phải tự tay xuống bếp.

Đương nhiên, thỉnh thoảng y vẫn phụ mẹ mình nấu cơm.

Tân Duyên cướp đi công việc nấu cơm nhưng chẳng hiểu sao y làm ăn chậm rề, Chu Y Y không nhịn được, nói: “Con rán cái bánh thôi còn bày biện thịt đẹp đẽ làm cái gì… Ngươi giúp mẹ mà còn chậm chạp hơn mẹ làm một mình đấy.”

Y dàn đều thịt đã xào chín bên trong chảo, còn là loại thịt dị thú quý hiếm bình thường trong nhà thường không dám ăn xếp thành một chữ “Quan”… Tân Duyên giằng co nửa ngày mới chịu đổ bột vào.

Bột đông lại dưới đáy nồi tạo thành bánh, nhưng vẫn có thể nhìn ra chữ vừa xếp.

Tân Duyên càng nhìn càng thoả mãn: “Mẹ, con đây là quan tâm đến cả sắc, hương, vị có được không?”

“Quan thiếu người ta cũng không phải trẻ con… Mà con ấy, ăn có cái bánh thôi còn phải ghi tên ai với ai.” Chu Y Y có chút không nói nên lời.

Tân Duyên: “…” Cái bánh này nhìn lại hình như có chút ngốc… Dù gì người ta cũng là nhân vật lớn, y cho hắn ăn cái bánh như vậy có kì cục quá không?

“Huống chi hộp đựng thức ăn không đủ chứa cả một cái bánh đâu, phải cắt ra mới cho vào được.” Chu Y Y lại nói.

Tân Duyên yên lòng: “Vậy thì cắt! Mẹ, chúng ta làm món khác đi, làm bánh bao nha?”

Không phải nói muốn bắt được lòng của một người thì trước hết phải bắt được dạ dày của người đó hay sao? Có thể làm thêm chút đồ ăn ngon!

Không đúng, không thể nói như vậy! Y không định lấy lòng ai cả, y chỉ muốn cho người kia biết không phải y không làm được gì.

Tân Duyên đi theo Chu Y Y tiếp tục giúp Chu Y Y làm cơm, trong miệng còn hát lên.

Chu Y Y liếc mắt nhìn con mình một cái, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không quên dùng cả tấm lòng để nấu cơm rồi sắp xếp vào hai hộp lớn một hộp nhỏ.

Tân Kình vội vã đi tìm Quan Thừa Phong, ăn sáng xong đã mang theo đứa con đi đến nhà Quan Thừa Phong từ sớm.

Giao thông công cộng của thành phố dưới lòng đất chia thành hai loại, một loại là tàu trượt trên cao, một loại lại là những chiếc xe trượt không người lái dưới lòng đất.

Hai phương thức giao thông công cộng này đều được xây dựng những ống dẫn thông với nhau xuyên suốt đến tận tầng thấp nhất của thành phố.

Xe trượt không người quý giá, thuận tiện và dễ sử dụng hơn tàu trượt trên cao. Sau khi Tân Kình dùng thiết bị liên lạc gọi một chiếc xe trượt trước mặt bọn họ có một cánh cửa lớn mở ra, rất nhanh có một chiếc xe trượt không người lái xuất hiện trước mặt hai cha con.

Hai người mới vừa lên xe, xe đã lao vút về phía trước đưa bọn họ đưa đến ngoài tiểu khu Quan Thừa Phong đang ở.

Hôm qua Quan Thừa Phong đã cho hai người làm giấy thông hành tạm thời, bọn họ chỉ cần nhận diện khuôn mặt là có thể vào bên trong.

Đi đến trước cửa ngôi nhà Quan Thừa Phong cư trú, Tân Kình còn không chưa gõ cửa thì cánh cửa trước mắt đã tự mở ra, quản gia trí thông minh nhân tạo nói: “Tân Kình tiên sinh, Tân Duyên tiên sinh, mời vào.”

Quan Thừa Phong đã cấp quyền để hai người có thể tự do ra vào ngôi nhà… Cảm giác được tin tưởng và coi trọng này khiến Tân Kình càng thêm đánh giá cao với “Quan An”!

Khi hai cha con Tân gia đến Quan Thừa Phong đang rèn luyện thể năng.

Cho dù là đối chiến với Tân Kình hay tiến hành rèn luyện thể năng đều có thể giúp hắn nhanh chóng quen với cơ thể mới này, hắn rèn luyện khiến cả người ra mồ hôi, áo ba lỗ và quần thể thao cũng ướt sũng.

“Hai người đã tới…” Quan Thừa Phong rót một cốc nước lớn, lại nói: “Tôi đã lên kế hoạch huấn luyện cho hai người, mọi người xem qua một chút, sau đó tôi sẽ rèn luyện chung với hai người.”

Tân Duyên nhìn hầu kết của Quan Thừa Phong chuyển khi uống nước kết hợp với mồ hôi liền cảm thấy trên mặt nóng bừng, sau đó lại càng thêm nóng —— Quan Thừa Phong lại để y chạy bộ, chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại, hai gò má đỏ chót.

Về phần Tân Kình… Ông lại bị “tẩn” một trận.

Sau khi đánh xong, Quan Thừa Phong liền chỉ điểm cho Tân Kình một ít phương pháp tu luyện sau đó để Tân Kình tự tu luyện một mình, còn Tân Duyên sau khi chạy xong lại nằm bẹp dí co quắp trên sàn nhà như một đống bùn nhão.

Hôm nay Tân Duyên mới chạy hai km, thế mà đã treo lên cái bộ dạng mệt bở hơi tai…

Quan Thừa Phong nắm lấy cánh tay Tân Duyên dễ dàng xách y lên: “Đến đây, chúng ta thử tu luyện Phúc Năng.”

“Hic… Tôi không luyện ra Phúc Năng…” Tân Duyên há mồm thở dốc.

“Đa số những người bình thường không thể tu luyện đều là do thân thể của họ có vấn đề, hoặc là dị ứng Phúc Xạ. Với tình trạng cơ thể của cậu theo lý có thể tu luyện.”

“Thân thể của tôi không thành vấn đề, nhưng tôi vẫn tu luyện không ra.” Tân Duyên mở lớn miệng thở dốc, lộ ra vẻ mặt phiền muộn.

Cha y trước đó cũng đã dẫn y đến bệnh viện khám, thân thể y không có vấn đề gì nhưng không biết tại sao lại không thể tu luyện ra Phúc Năng.

Vẻ phiền muộn lấp đầy khuôn mặt nhỏ nhắn khó giải thích được lại có thêm chút đáng yêu… Quan Thừa Phong vỗ một cái lên vai Tân Duyên: “Thử một lần nữa, tôi xem tình huống của cậu.”

Tân Duyên: “…” Vai y sắp bị vỗ cho gãy rồi đó!

Đối mặt tình huống này Tân Duyên còn có thể thế nào đây, chỉ có thể thử một lần nữa!

“Phúc Năng chính là hấp thu Phúc Xạ ở xung quanh vào trong cơ thể sau đó chuyển hóa thành một loại năng lượng có thể khống chế. Muốn tu luyện ra Phúc Năng, bình thường là dựa vào đồ ăn hoặc thuốc, hoặc là người khác trợ giúp… Cậu uống lọ thuốc này đi.” Quan Thừa Phong lấy ra một bình thuốc trợ giúp tu luyện trụ cột Phúc Năng đưa cho y.

Loại thuốc này khi Tân Duyên còn bé đã uống không ít, có trường học phát, cũng có ba mua cho.

Người thiên phú tốt uống một bình này là có thể tu luyện ra Phúc Năng, nhưng những người trời sinh không thể tu luyện sau khi uống loại thuốc này cơ thể sẽ xảy ra bài xích, rất không thoải mái.

Mà y… Trước đây, sau khi y uống loại thuốc này không hề có cảm giác gì, tựa như chỉ vừa uống một chai nước.

Dù sao sau khi uống cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cơ thể… Tân Duyên tiếp nhận thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Đây đã là lọ thuốc thứ bao nhiêu mà y uống? Hắn như vậy có phải là quá lãng phí thuốc không?

Đang nghĩ như thế Tân Duyên bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể của mình dường như có thêm một nguồn sức mạnh…