Nam Chính Hỗn Đản, Chớ Lại Gần!

Chương 12




Trong bữa ăn này Mặc Linh không thể nuốt trôi cơm, nhất là khi người đàn ông ngồi đối diện cứ nhìn cô chằm chằm, trên miệng còn treo nụ cười như có như không. Còn có cô em cùng cha khác mẹ cũng đang nhìn cô với ánh mắt như muốn giết người kia, cô làm sao nuốt trôi cái gì chứ…

“ Tôi no rồi !” Mặc Linh đặt đũa xuống, đứng dậy liếc Cao Dương một cái rồi về phòng.

Cao Dương cười nhẹ không nói gì, anh vẫn tiếp tục ngồi đó nhưng cả người lại toát ra vẻ xa cách khác hẳn với khi anh đối mặt với Mặc Linh.

Đông Phương mím môi nhìn anh như muốn nói điều gì rồi lại thôi. Trong lòng cô bây giờ chỉ có hận, hận Mặc Linh thấu xương.

Mặc Linh về phòng liền khóa cửa phòng lại, cô không muốn tên bác sĩ kia lại vào đây. Trong lòng buồn bực không có chỗ phát tiết, Mặc Linh mở máy tính lên, tùy tiện tìm một diễn đàn xem. Cô cứ ở nhà rất nhàm chán, cô muốn đi đâu đó để thư giãn ít hôm. Có lẽ nên đi đâu đó xa một chút…

Mặc Linh chợt nhớ ra, hình như bây giờ ở nhật Bản đang là mùa hoa anh đào nở thì phải… như vậy cũng không tệ đi…

Cô suy nghĩ một chút liền định ra thời gian, vé may bay cũng đặt xong. Đang chuẩn bị hành lí để ngày mai bay sớm, chợt có tiếng gõ cửa.

“ Ai vậy?”

“Là anh.” Cao Dương ở ngoài cửa nói

“ Có việc gì quan trọng sao?” Mặc Linh nhíu mày, bây giờ cô không muốn gặp anh.

“ Không có việc thì không thể gặp em sao? Mở cửa cho anh đi.”

“ Có việc gì thì ngay mai nói vậy… Tôi buồn ngủ rồi”

Cứ thế trong phòng liền im ắng, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa. Cao Dương đứng ngoài cửa thở dài, sao anh có cảm giác như cô đang trốn anh…

Ngày hôm sau, tại sân bay xuất hiện một mỹ nữ.

Và mỹ nữ đó không ai khác chính là Mặc Linh. Trên người mặc một bộ váy màu hồng nhạt với lớp ren ngoài được cắt may tỉ mỉ tôn lên nước da trắng mịn của cô, Mặc Linh bước vào sân bay cùng với ánh mắt hâm mộ của người qua đường. Mái tóc đen dài được vén cao lên lộ ra cần cổ thon dài, gương mặt sạch sẽ không trang điểm nhưng vẫn không dấu được những đường nét xinh đẹp.( JM: hình ảnh Mặc Linh gần giống thế này nhá.)

Mặc Linh đi đến nơi xuất trình vé và giấy tờ tùy thân, làm một số thủ tục sau đó chờ đến chuyến bay của mình.

Điện thoại bỗng dưng đổ chuông, Mặc Linh nhìn người gọi đến khẽ nhíu mày tắt điện thoại, nhưng người ở đầu dây bên kia xem chừng rất kiên nhẫn, mỗi lần cô tắt máy lại tiếp tục gọi lại.

Cuối cùng Mặc Linh đành thỏa hiệp, bắt máy. Đầu bên kia, giọng nói trầm ấm lọt vào tai cô : “Sao em không nghe máy? Giờ em đang ở đâu?”

“ Tôi ở sân bay, sao vậy?”

“ Em định đi đâu? Sao không nói cho anh biết?”

“ Chỉ là định đi thư giãn một thời gian thôi.” Mặc Linh vừa nghe điện thoại vừa bước đến nơi soát vé.

“Anh muốn biết chính xác em đang đi nơi nào!” Cao Dương nói, giọng có chút gấp gáp.

“Tôi phải lên máy bay rồi. Có gì đến nơi gọi lại sau.” Không đợi anh kịp nói gì, Mặc Linh đã cúp máy.

Sau gần 4 giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, rốt cuộc Mặc Linh cũng đã đến được với đất nước Nhật Bản xinh đẹp. Nghỉ ngơi tại khách sạn xong, Mặc Linh quyết định xuống phố đi dạo. Nhìn từng hàng cây hoa anh đào nở rộ, trong lòng Mặc Linh cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái vô cùng.

Mải mê ngắm những bông hoa anh đào , Mặc Linh như lạc vào một thế giới riêng, cảm thụ ánh nắng nhẹ nhàng thấm vào da thịt, cái ấm áp đó khiến cô cảm thấy thư thái.

Đột nhiên có một lực đạo không hề nhẹ va vào Mặc Linh khiến cô mất thăng bằng, tưởng chừng như sắp ngã sấp thì cô lại được một cánh tay rắn chắc giữ lại, bàn tay nóng bỏng vòng qua eo cô, nhiệt độ như xuyên thấu qua lớp vải truyền đến da thịt làm tim cô loạn nhịp.

Người đi trên đường như thấy một cảnh tượng đẹp, nhìn không dời mắt. Giữa những hàng cây anh đào, một người con trai với đôi mắt đỏ rực như lửa đốt, mái tóc màu xám tro đang ôm một người con gái có vẻ đang sợ hãi, mắt đẹp nhắm lại, hàng mi cong vút như cánh bướm run run. Một bức tranh hoàn mỹ mà không ai muốn phá vỡ.