Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 61




Hành trình hai ngày một đêm trên biển, tạm thời gác lại.

Lăng Việt cũng đã chuẩn bị du thuyền xong, định cùng Hải Lan trải qua thời gian cuối tuần lãng mạn, nhưng kế hoạch vĩnh viễn đều không theo kịp biến đổi.

Tối thứ 6, không chỉ có một mình Hải Lan tới biệt thự, mà cô còn mang thêm một cậu nhóc, nụ cười của Lăng Việt lập tức bị đông cứng.

Hải Lan nắm tay Hải Thiên, cười xin lỗi: “Thực xin lỗi, ba mẹ em đột nhiên nói muốn đi thăm bà cô* ở nông thôn, bởi vì đường xá khá xa, nên không mang theo Hải Thiên được, em không yên tâm để Hải Thiên ở nhà một mình, cho nên không thể đi chơi với anh được, sợ anh không vui, cho nên em mang theo Hải Thiên đến đây ở với anh.”

*Người cha mình gọi là cô.

Lăng Việt cúi đầu bốn mắt nhìn nhau với Tiểu Hải Thiên ba giây, rồi ngồi xổm xuống, nở nụ cười ôn hoà với cậu em vợ tương lai: “Hải Thiên, mấy ngày nay ở nhà của anh Lăng Việt có được không?”

Bởi vì quan hệ của hai nhà, nên Tiểu Hải Thiên biết Lăng Việt, nhưng lại không thân, cũng chưa nói với nhau được mấy câu, cho nên Tiểu Hải Thiên có chút mắc cỡ trốn sau chân của chị mình.

“Hai ngày này, anh cho nó ăn đồ ăn vặt, với mấy món đồ chơi, thì nó sẽ thân với anh thôi.” Thường thường con nít đều như vậy.

Lăng Việt cũng không nôn nóng xây dựng quan hệ thân thiết giữa anh rể với em vợ, đứng lên, nói với Hải Lan: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Trên bàn cơm, Lăng Việt lột tôm cho Hải Lan, còn Hải Lan thì lột tôm cho Hải Thiên, khung cảnh hài hoà, tựa như một nhà ba người.

“Chị, anh làm cơm còn ngon hơn Dì Trần và mẹ nữa.” Tiểu Hải Thiên ăn vô cùng vui vẻ, ít nhất không giống lúc ở nhà, phải dỗ mới chịu ăn.

Hải Lan nhìn về phía Lăng Việt: “Nhóc tì này xem ra cũng giống như em, đều vô cùng vô cùng thích đồ ăn anh làm.”

Nếu hỏi Hải Lan thích cơm nhà nào nhất, Hải Lan sẽ không chút do dự nói nhà Lăng Việt, không chỉ có đồ ăn ngon, miễn phí, còn có thể ngắm trai đẹp, quan trọng nhất chính là, còn có thể tùy tiện phi lễ với trai đẹp.

Tới lúc tắm rửa, cho dù có làm như thế nào thì Tiểu Hải Thiên cũng không muốn Hải Lan hỗ trợ, nghiêm trang dùng giọng nói con nít đầy non nớt nói: “Thầy cô nói, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể tùy tiện để cho con gái thấy mình không mặc quần áo, cũng không thể tùy tiện hôn con gái.”

Trước kia lúc Tiểu Hải Thiên chưa đến nhà trẻ, Hải Lan còn tắm cho cậu bé vài lần, nhưng từ khi cậu bé đến nhà trẻ, thì không cần cô tắm giúp, mà ngay cả mẹ mình cũng không cần, chỉ muốn ba ba của cậu bé tắm cho.

“Vậy em muốn tự mình tắm sao?” Con nít 4 tuổi đã có thể tự mình tắm rửa, nhưng ở nơi xa lạ, Hải Lan vẫn không yên tâm.

Tiểu Hải Thiên sợ hãi nhìn về phía Lăng Việt, cặp mắt to kia chớp chớp, như mang theo tín hiệu cầu cứu.

Phải nói là đôi mắt kia của Tiểu Hải Thiên rất giống với Hải Lan, sáng ngời có thần, bên trong giống như có ngôi sao, lóe sáng mà loá mắt.

Lăng Việt mềm lòng, tức khắc bỏ vũ khí đầu hàng, “Nếu không thì để anh dẫn em ấy đi tắm.”

Hải Lan không thể không ôm hy vọng dò hỏi Hải Thiên: “Muốn anh Lăng Việt tắm cho em hay không?”

Hải Thiên nhìn chị mình, lại nhìn Lăng Việt, do dự một chút, nhưng vẫn buông tay Hải Lan ra, đi về phía Lăng Việt, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hải Lan, nắm lấy tay Lăng Việt.

“Thật là một con người thực tế, mới ăn một bữa cơm của anh, thì đã thân thiết với anh rồi.”

Khoé miệng Lăng Việt hơi cong lên: “Dù sao thì sau này cũng gọi anh một tiếng anh rể, vậy thì chắc chắn sẽ thân thiết với anh.”

Hải Lan trừng hắn một cái: “Cũng đã 8 giờ rồi, ông trời con này 9 giờ phải đi ngủ, trước khi ngủ còn phải xem phim hoạt hình một hồi, anh mau tắm cho nó đi.”

Lăng Việt mang cậu bé lên lầu trước, lúc đi còn không quên trêu chọc một câu: “Có lúc anh còn tưởng rằng chúng ta đã kết hôn sinh con rồi.”

Chờ sau khi Lăng Việt và Hải Thiên biến mất ở cửa cầu thang, thì nụ cười của Hải Lan cũng dần dần nhạt đi, kỳ thật, lần đi thăm bà cô này của ba mẹ cô, vốn dĩ là định mang theo Hải Thiên, nhưng cô lại kiến nghị bọn họ để Hải Thiên ở nhà cho cô chăm sóc.

Mục đích chủ yếu để cô làm như vậy, chính là muốn hoãn lại việc đi du lịch trên biển cùng Lăng Việt, vốn dĩ cô cảm thấy lần ra biển này, sẽ sinh ra một bước tiến đột phá, mà loại tiến triển này, làm cô sợ hãi.

Cô không hề nghi ngờ tình cảm của Lăng Việt, nhưng cô đã loáng thoáng biết được bí mật mà Lăng Việt đang che giấu, cho nên cô càng sợ hãi hơn, cô không dám chắc rằng mình có phải người mà Lăng Việt thích hay không, có phải là người mà hắn muốn tìm hay không, hiện tại cô đã hãm sâu vào, nên cô sợ kết quả là công dã tràng.

Trước kia lúc còn chưa để ý, Lăng Việt thích thế nào thì thế đó, nhưng bây giờ cô lại để ý, cho nên một người thẳng thắn như Hải Lan, lại trở nên sợ hãi rụt rè.

Buổi tối, Hải Lan dỗ Tiểu Hải Thiên ngủ, sau khi tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, vốn dĩ đang muốn đến phòng Lăng Việt tìm hắn, lại thấy phòng sách còn đang sáng đèn, nên đi qua.

Dựa vào cửa nhìn Lăng Việt đang nghiêm túc làm việc một hồi lâu, ai cũng nói lúc đàn ông lúc tập trung làm việc là lúc đẹp trai nhất, những lời này đặt ở trên người Lăng Việt, không ngoa một chút nào.

Hải Lan nhìn nhìn, khóe miệng khẽ cong lên, tựa như cô đã ở vị trí này, nhìn hắn rất nhiều lần.

“Cũng đã hơn 10 giờ rồi, anh quăng bạn gái qua một bên, tự mình làm việc, không cảm thấy rất quá đáng sao?”

Nghe tiếng, ánh mắt Lăng Việt mới rời khỏi màn hình máy tính nhìn về phía Hải Lan, gỡ kính chống ánh sáng xanh xuống, hơi mỉm cười với cô: “Hải Thiên ngủ rồi?”

“Nếu không ngủ, em còn có thể đến đây tìm anh sao?” Nói xong, Hải Lan đi vào trong phòng sách, tới bên cạnh Lăng Việt, dựa bàn làm việc.

Tóc dài hơi ướt, váy ngủ màu xanh nhạt làm bằng tơ tằm, dài đến đầu gối, lộ đôi chân dài trắng noãn, động tác vô ý trêu chọc mới là công cụ hữu dụng nhất.

Yết hầu chuyển động, Lăng Việt đứng lên, dịch một bước, đối mặt với Hải Lan, giọng nói trầm thấp: “Đương nhiên, có bạn gái xinh đẹp như vậy, ai có thể bình tĩnh làm việc?”

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tựa như lan ra sự mập mờ.

Đôi tay Lăng Việt ôm lấy eo nhỏ của Hải Lan, trực tiếp nhấc cô lên bàn, Hải Lan ôm cổ hắn theo bản năng, Lăng Việt đặt cô ngồi lên bàn, cô thậm chí còn cao hơn hắn một chút.

Hơi thở dần dần nóng lên, Lăng Việt nâng tay lên, vuốt ve gương mặt của Hải Lan, tầm mắt dao động trên cánh môi màu hồng nhạt của cô, ánh mắt ái muội, hắn khàn giọng hỏi: “Anh có thể hôn em không?”

Hải Lan nhìn hắn, hơi mỉm cười: “Khó có khi anh tuân thủ hiệp ước như vậy, em cảm thấy hẳn là nên khen thưởng cho anh một chút.”

Lời vừa nói ra, đã trực tiếp cúi đầu hôn Lăng Việt, nụ hôn nồng cháy, cọ xát dây dưa.

Vốn dĩ chỉ là hôn môi, nhưng hôn một lát, đã thay đổi hương vị, nụ hôn chậm rãi trượt xuống cổ, tới xương quai xanh, hai chiếc nút áo không biết đã bị cởi ra lúc nào, lộ ra một đường viền ren cùng khe ngực sâu hút.

Ánh mắt Lăng Việt lập tức trầm xuống, nụ hôn nóng bỏng dừng trên khối da thịt mềm mại đang phồng lên, ướt át, ấm áp, làm người trầm mê, nhưng ngay sau đó là tiếng gọi “Chị” mềm mại, lập tức đánh vỡ sự ái muội đang mãnh liệt phóng ra bốn phía.

Hải Lan hoàn hồn ngay tức khắc, cúi đầu nhìn thoáng qua Lăng Việt đang chôn trước ngực mình, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, giật mình một cái, lập tức đẩy Lăng Việt ra, sau khi trừng mắt liếc hắn một cái, thì hoảng loạn thắt lại hai nút áo bị cởi ra.

Nhảy xuống khỏi mặt bàn, chạy nhanh tới cửa, chỉ thấy Tiểu Hải Thiên ôm gối ôm cá mập nhỏ của cậu bé xoa xoa hai mắt, đứng đó không dám vào.

Hải Lan ngồi xổm xuống, vô cùng dịu dàng hỏi: “Tiểu Thiên Thiên em làm sao vậy, gặp ác mộng sao?”

Lăng Việt nhìn hai chị em cô, vô cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, lịch sử luôn làm cho người ta kinh ngạc.

Đời trước trước, lần đầu tiên hắn cùng Hải Lan chìm sâu vào bể tình, chính là do ông trời con này cắt đứt.

“Em nhớ mẹ.” Cậu bé mới chỉ có vài tuổi, rời xa mẹ, đương nhiên là sẽ nhớ.

Hải Lan xoa xoa đầu cậu bé, an ủi: “Qua hai ngày nữa là mẹ về rồi, ngày mai sau khi thức dậy thì gọi video với mẹ có được không nào?”

Tiểu Hải Thiên vô cùng ngoan ngoãn gật đầu “Ưm” một tiếng, sau khi trả lời, lại vô cùng thuần khiết hỏi về cảnh tượng lúc nãy.

“Vừa rồi anh và chị đang làm cái gì vậy, anh đang uống sữa sao?”

Sắc mặt Hải Lan lập tức đỏ chót, lời nói ngây thơ của con nít này, sao lại khiến cho người ta không có chỗ dung thân vậy chứ!

“Không không không, chỉ có con nít mới có thể, mới có thể uống…… sữa……” Chữ cuối cùng, Hải Lan nói đặc biệt gian khổ.

Cô cảm thấy, một đời anh danh của cô đều đã bị huỷ hoại.

Không muốn để Hải Lan khó xử, Lăng Việt đang khoanh tay đứng trước kệ sách, vô cùng bất đắc dĩ thay cô giải vây: “Chị bị sâu bắn, cho nên anh thổi giúp chị.”

Tiểu Hải Thiên nghe vậy, nhìn về phía cổ của Hải Lan, quả nhiên thấy được một vệt đỏ nhỏ, lập tức rướn người lên dùng sức thổi vài cái: “Thổi thổi sẽ không đau.”

Hải Lan:……

Cô sắp không nhịn cười được rồi.

Nếu sau khi lớn lên Tiểu Hải Thiên còn nhớ rõ chuyện ngày hôm nay, vậy thì xong rồi, về sau cô nếu cô muốn giáo huấn đứa nhỏ này một chút, phỏng chừng một chút uy nghiêm cũng không có.

Đúng là khóc không ra nước mắt, may là cô đưa lưng về phía cửa, Tiểu Hải Thiên không nhìn thấy được gì hết, cũng chỉ thấy Lăng Việt tới gần cô.

“Đi, chúng ta về phòng, chị ngủ với em.” Nói xong lại ôm Tiểu Hải Thiên lên, lúc đang chuẩn bị trở về phòng, thì quay lại đầu hung hăng trừng mắt liếc Lăng Việt một cái.

Ý của ánh mắt kia như là nói cho Lăng Việt biết —— anh là con sâu lớn!

Sau khi nhìn Hải Lan và Hải Thiên đi ra ngoài, Lăng Việt lại thở dài lần thứ hai, đúng là sức chịu đựng của hắn càng ngày càng tốt, trực tiếp mới có thể bước thêm một bước để tới gần nhau.

Nhắm mắt lại, nhớ lại lúc hai tay của hắn ở trên người Hải Lan, nhớ lại mỗi một nơi trên người Hải Lan mà hắn từng hôn qua, nhớ lại lúc cô thở dốc gọi tên hắn, mỗi một đoạn ký ức đều làm cho hắn khí huyết sôi trào, làm hai tay của hắn run rẩy.

Thật lâu sau lúc sau, Lăng Việt mới hít sâu một hơi, thoát ra khỏi hồi ức, mở mắt, khóe miệng hơi cong lên, sắp rồi, không bao lâu nữa, hắn sẽ lại có được Hải Lan thêm một lần nữa.