Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 4: Rắc rối




“Khụ khụ khụ……” Lăng Việt cụp mắt, đưa tay che miệng ho dữ dội.

Lăng Việt ho khan rất khủng, Hải Lan nghĩ thầm, ai không biết Lăng Việt bị bệnh chắc sẽ nghĩ anh bị chọc tức bởi những lời cô nói.

“Anh uống nước trước đã.” Hải Lan đưa cốc nước trước mặt mà cô chưa uống cho anh.

Lăng Việt cầm lấy, ngừng ho rồi uống một ngụm, hầu kết lăn lộn, đường cong rất quyến rũ.

Hải Lan học mỹ thuật, đối với cái đẹp đều không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Lăng Việt đặt ly xuống, đúng lúc trông thấy Hải Lan nhìn mình chằm chằm, hơi mỉm cười, giọng nói khàn khàn hỏi: “Nhìn gì thế?”

Hải Lan sờ mũi, ho nhẹ hai tiếng, che giấu sự thật mình đang nhìn trộm, bình tĩnh lại, “Càng kéo dài thì tôi sợ tôi càng luyến tiếc.”

Hải Lan nhìn Lăng Việt, phát hiện sắc mặt anh ngoại trừ tái nhợt vì bị ốm thì không hề thay đổi. Chắc anh cũng không quan tâm chuyện từ hôn mấy.

Lăng Việt nhàn nhạt nói: “Vậy nửa năm nhé.”

“Đương nhiên, lúc riêng tư thì cô có thể coi như đã giải trừ hôn ước. Chung quy chúng ta không có công chứng gì theo luật mà chỉ đính hôn trước mắt mọi người thôi. Chỉ có quan hệ hôn phu hôn thê với nhau.” Lăng Việt trầm đặc và buồn bã, giống như đang nhịn cảm xúc muốn ho khan.

Lời Lăng Việt nói là thật. Chỉ là đính hôn thôi, không tranh chấp gì về pháp luật hay tài sản, nhưng nửa năm thì quá dài.

“Không được, nửa năm quá dài. Nếu là ba tháng thì sẽ bị ảnh hưởng gì sao?”

Lăng Việt im lặng, phân tích vấn đề: “Đầu tiên, tôi tiếp quản Lăng Thị mới nửa năm, lòng người chưa yên. Người nhằm vào tôi không ít, đính hôn chưa đến nửa năm đã từ hôn, đương nhiên sẽ ảnh hưởng. Tuy không quá lớn nhưng tôi không có thời gian xử lý mấy rắc rối nhỏ đấy. Thứ hai, mẹ tôi rất thích cô. Cô phải cho bà một giai đoạn chuyển tiếp, khiến bà cảm thấy chúng ta không có bất cứ khả năng gì mà chết tâm.”

Hải Lan nhìn mắt anh, cụp mắt suy nghĩ rồi hạ quyết định, ngẩng đầu nói với Lăng Việt: “Rắc rối nhỏ thôi mà. Tôi cảm thấy với bản lĩnh của anh thì đó chỉ là chuyện giơ tay là xong. Còn phía mẹ anh thì tôi sẽ giải quyết.”

Càng kéo dài, rắc rối càng nhiều, dứt khoát vẫn tốt hơn.

“Vậy cũng được.” Lăng Việt không hề do dự, rất sảng khoái chấp nhận đề nghị của Hải Lan.

Lăng Việt nói chữ “được” khiến Hải Lan ngạc nhiên, có chút không kịp phòng ngừa.

Cái này hình như quá thuận lợi rồi? Thuận lợi đến mức khiến cô cảm thấy không đáng tin.

Thái độ sảng khoái của Lăng Việt khiến Hải Lan nghi ngờ người vừa đưa ra kỳ hạn nửa năm không phải anh.

Vì sao trong lòng cô lại hơi khó chịu vậy?

Không biết có phải do cô đa nghi không mà lúc cô đề nghị kỳ hạn thành ba tháng thì có cảm giác bị Lăng Việt dẫn dắt.

Nhưng vấn đề đã giải quyết nên cô cũng ép cảm giác khó chịu này xuống.

Cô lấy hộp đựng nhẫn kim cương ra khỏi túi, mở ra, để trên bàn trà, “Nhẫn này tôi thấy nên trả lại anh.”

Lăng Việt nhìn chiếc nhẫn kim cương, ánh mắt thâm trầm, “Không cần trả gấp như vậy, cũng chả mấy tháng nữa. Có lẽ nó sẽ có tác dụng.”

Hải Lan ngẫm nghĩ, nhẫn cũng không phải trọng điểm nên cầm về.

“Vậy mọi chuyện cũng bàn xong, tôi còn có hẹn ăn tối. Tôi không quấy rầy anh dưỡng bệnh nữa.” Hải Lan cầm túi, đứng lên.

Nghe thấy hẹn ăn tối, đuôi lông mày Lăng Việt hơi nhướng lên, cũng đứng lên theo Hải Lan, “Tôi đưa cô ra ngoài.”

Hải Lan vội nói; “Không cần đâu.”

Lăng Việt vẫn kiên trì: “Mở cửa khá phức tạp.”

Hải Lan nhìn cánh cửa không chút đặc biệt, nghĩ thầm chắc khóa chống trộm đặc biệt. Cô cũng không nghĩ nhiều, đi theo sau Lăng Việt đến cửa.

Lúc đi sau Lăng Việt, Hải Lan cảm thấy người Lăng Việt hơi lung lay.

Ảo giác sao?

Cô vừa nghĩ vậy thì người Lăng Việt lại nghiêng ngả.

Hải Lan lắc đầu. Người bị bệnh sẽ hơi yếu, ngủ một giấc là khỏe, cô không cần xen vào việc của người khác.

Mở cửa, Hải Lan đi ra ngoài, “Tôi về……”

Cô nói được một nửa thì thấy trên trán Lăng Việt có tầng mồ hôi mỏng, hình như anh bị bệnh rất nghiêm trọng……

“Anh ổn không? Hay đến bệnh viện kiểm tra?”

“Khụ khụ khụ……” Lăng Việt lại che miệng ho một lúc lâu, khiến người khác không khỏi cảm thấy anh sẽ ho ra máu.

Hải Lan vẫn cảm thấy cô nên quan tâm một chút.

“Anh nhớ uống nhiều nước ấm. Không có bệnh nhỏ gì mà nước ấm không giải quyết được. Nếu một cốc nước ấm không đủ thì uống một ấm.”

Lăng Việt mỉm cười, lắc đầu, “Tôi không sao. Theo lời cô nói, uống nhiều nước ấm sẽ tốt hơn thôi.”

Người bị bệnh, giọng điệu cũng dịu dàng hơn.

Hải Lan gật đầu: “Vậy tôi về nhé.”

Lăng Việt có hòa quang của nam chủ. Cùng lắm chỉ bị bệnh mấy ngày, không chết được.

Hải Lan xoay người, ra khỏi sân nhỏ của biệt thự. Người phía sau nhìn bóng dáng cô rời khỏi rồi ngã thẳng ra ngoài cửa.

Hải Lan chưa đi được xa, bỗng nghe thấy tiếng “Rầm” vang lên, hình như có vật nặng gì rơi xuống đất. Cô quay người lại thì thấy mặt Lăng Việt úp xuống đất, cả người ngã rạp trên mặt đất.

Đôi mắt Hải Lan trợn to ——

Ấy! Ngã như thế có bị hủy dung không?!

Cô nghĩ gì vậy, cứu người quan trọng!

Hải Lan vội đi về cửa. Lúc nâng tay Lăng Việt mới phát hiện nhiệt độ người anh quá cao, cô dùng sức nâng anh lên: “Này, Lăng Việt, anh không sao chứ?!”

Cũng may Lăng Việt chưa hôn mê, vẫn còn chút sức lực. Anh dựa vào Hải Lan mà chậm rãi đứng lên, thở hổn hển, dường như cố hết sức trả lời: “Không sao, chỉ hơi đau đầu thôi.”

…… Mặt cũng úp vào đất rồi còn nói chỉ hơi đau đầu, anh nhịn giỏi thật.

“Tôi đưa anh đến bệnh viện.” Cô nói rồi đỡ anh ra ngoài.

Bỗng Lăng Việt giữ tay Hải Lan, lắc đầu, thở dốc, giọng khàn khàn, “Bệnh nhỏ thôi. Nếu đến bệnh viện thì khó tránh khỏi trên báo viết loạn.”

Người này bệnh nặng thế rồi còn nghĩ trên báo sẽ viết gì. Nếu anh bị sốt đến ngốc cũng đáng.

Hải Lan tức giận hỏi: “Không đến bệnh viện thì anh muốn đi đâu?”

“Đỡ tôi lên tầng.”

Hải Lan nhìn sắc mặt sống dở chết dở của anh mà ảo não. Vì sao cô lại gấp gáp đến tìm anh, giờ thì mang họa vào người.

Cô thở dài rồi cam chịu đỡ anh vào nhà, dùng chân đóng cửa.

Nửa người Lăng Việt dựa vào người Hải Lan. Hơi ấm và mùi dầu gội nhàn nhạt vây quanh Hải Lan. Tuy tư thế ái muội nhưng Hải Lan cũng không có tâm tư khác. Cô chỉ muốn trói anh lại rồi ném anh như quả tạ về phòng.

Cô chuyên tâm đỡ anh lên tầng, không hề phát hiện tay Lăng Việt hơi run rẩy, rồi nắm thành quyền, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó không buông tay.

Đôi mắt cụp xuống, anh nhìn Hải Lan cố hết sức đỡ mình, vẻ mặt nghiêm túc, anh vô thức mỉm cười.

“Anh chậm chút, đừng ép tôi.” Đi giày cao gót mà vẫn có thể đỡ được người đàn ông này lên tầng. Hải Lan có nhận thức mới về sức lực của mình.

Nghe vậy, Lăng Việt vươn tay, mượn lực từ vách tường lên tầng.

Theo vị trí Lăng Việt miêu, cô đỡ anh về phòng. Sau khi Lăng Việt nằm trên giường, cô thả lỏng tay, thở hổn hển lúc lâu mới bình ổn lại.

Lăng Việt nằm trên giường, hơi suy yếu nói cảm ơn rồi lại nói: “Tôi nghỉ ngơi chút là ổn, cô có thể về rồi.”

Hải Lan nhìn khuôn mặt tái nhợt thảm hại của Lăng Việt, lại nhìn bộ dạng anh thở dốc khó chịu. Cô nghiến răng. Tuy biết rõ ông tướng này không chết được nhưng cô vẫn không thể thấy chết mà không cứu.

Tật xấu dễ mềm lòng của cô cần sửa lại thôi.

“Đã thành thế này rồi, rốt cuộc anh sốt bao nhiêu độ vậy?”

Nghe thấy từ thế này, Lăng Việt nheo mắt. Hành động này bị Hải Lan bắt được nhưng cô cũng không còn sức lực mắng chửi, chỉ nói: “Coi bộ hàng ngày anh ít tập thể dục, thể lực không tốt lắm.”

Không phải nam chính trong truyện tổng tài kị nhất là có người nói mình không tốt sao? Nếu nữ chính nói như vậy thì sẽ kéo lên giường phản bác, làm hết lần này đến lần khác để  chứng minh bản thân. Nhưng nếu anh dám làm như vậy với cô……

Cô nhìn Lăng Việt đang yếu vì sốt cao nhưng lại không rõ tình trạng bệnh. Cô nheo mắt lại, ánh mắt trở nên u ám.

Nếu anh dám thì cô sẽ thiến anh lúc suy yếu này.

Vẻ mặt Hải Lan bán đứng ý nghĩ của cô. Lăng Việt kéo chăn trên người mình, vẻ mặt không đổi trả lời Hải Lan, “Lúc trở về thì đầu choáng váng mông lung nên đi ngủ luôn. Ngủ chưa được bao lâu thì cô tới.”

“Nên anh vẫn chưa đo nhiệt độ cơ thể?”

Lăng Việt gật đầu.

……

Hải Lan tức sôi máu. Nếu anh muốn chết thi đừng chết dưới mí mắt của cô được không? Khiến người ta khó thấy chết mà không cứu.

Hải Lan tức giận hỏi: “Nhiệt kế đâu?”

“Trong nhà không có.”

“Thuốc hạ sốt thì sao?”

“Cũng không có.”

Ngay cả nhiệt kế cũng không có mà cô còn nghĩ đến thuốc hạ sốt làm gì chứ.

Hải Lan che mắt, bất lực không nói nên lời.

Trong khoảng khắc Hải Lan không nhìn anh, Lăng Việt kéo chăn, che lọ thuốc hạ sốt dấu trong chăn bị lộ ra một góc nhỏ.

Đây là do thư ký chuẩn bị cho anh ở sân bay.

“Tốt nhất anh cứ đến bệnh viện.” Nếu không anh chết trong nhà, mà cô lại là người duy nhất xuất hiện trong nhà ở này thì cô sẽ thành tình nghi số một mất.

Lăng Việt lắc đầu, “Có một tiệm thuốc trong tiểu khu.”

Hải Lan vô lực nhìn anh. Rõ ràng đến bệnh viện là xong, lại cứ muốn mọi chuyện rắc rối.

Thôi, thỉnh Phật đến Tây Thiên. Ai bảo vừa nãy cô không chạy nhanh nên phải ở lại lâu như vậy.

“Anh nằm trên giường đừng nhúc nhích. Tôi xuống mua nhiệt kế và thuốc hạ sốt cho anh.”

“Cảm ơn.”

Lại nghe được lời cảm ơn, ánh mắt Hải Lan nhìn Lăng Việt đầy kinh ngạc. Từ khi nào mà tính cách nam chính trở nên tốt thế?

“Sao vậy?”

Hải Lan lắc đầu rồi nói: “Nói vị trí tiệm thuốc cho tôi.”

Lăng Việt nói vị trí tiệm thuốc cho Hải Lan, đồng thời cũng nói mật mã cửa cho cô luôn.

Hải Lan xoay người ra khỏi phòng, trên mặt đầy nghi ngờ.

Ngay cả bảo vệ cũng biết nữ phụ, hơn nữa nữ phụ có quan hệ hôn phu hôn thê với nam chính. Tức là nữ phụ có thể biết mật mã cửa nhà Lăng Việt đúng chứ?

Vậy vì sao Lăng Việt lại chủ động nói mật mã với cô, hay biệt thự đổi mật mã?

Cô mang theo nghi ngờ ra khỏi biệt thự, tìm thấy tiệm thuốc mà Lăng Việt nói.