19.
Sau khi gọi Bùi Khải ra, ba người chúng tôi ăn bữa cơm bình tĩnh khó mà có được này.
Có lẽ do thái độ hiện tại của tôi khá tốt, Phù Minh Thư lâng lâng, cho nên chàng thấy Bùi Khải bây giờ khá vừa mắt.
Mà Bùi Khải đu CP càng lâng lâng, bây giờ nhìn hai chúng tôi với ánh mắt ngọt ngào.
Tôi không dám nhìn thẳng luôn á.
Tôi mở tài liệu hệ thống gửi, CP của tôi và Phù Minh Thư vẫn đứng đầu.
Nhưng may mắn ở chỗ, vị trí của hai chúng tôi bắt đầu tăng lên.
Tôi tăng đến vị trí thứ 19.
Phù Minh Thư thì lọt vào top 30, lập tức từ vị trí cuối nhảy lên vị trí giữa.
Chàng sướng thật đấy, chẳng cần làm gì đã có canh gà ăn, còn được thăng hạng.
Tôi hung hăng nhìn chàng một cái.
Chàng cảm thấy khó hiểu.
Bùi Khải ở cạnh bắt đầu gào:
“Á á á á á á! Còn người sống sờ sờ là mình ở đây mà họ đã liếc mắt đưa tình kìa! Ôi! Nguyệt Nhi và Phù nhị ca là thật! Ánh mắt kia của Nguyệt Nhi ngọt ngào thế!”
Tôi không nhịn được mà nói với hệ thống: “Hệ thống, không phải bảo mày tắt cái kỹ năng đọc suy nghĩ kia đi à?”
Hệ thống im lặng tắt đi.
Lát sau, nó tủi thân nói:
“Đây là kỹ năng mà tôi phải bỏ tiền riêng để tặng cho cô đó. Nếu cô không dùng thì 3000 điểm của tôi mất trắng á…. 3000 điểm này phải làm 30 nhiệm vụ khó khăn mới kiếm được đó nha….”
Tôi bất đắc dĩ đỡ trán, ngăn nó lại.
Tay chỉ vào phòng: “A Khải, huynh có thể về phòng đọc truyện của huynh….”
Sau đó lại chỉ một ngón khác: “Phù nhị ca, huynh cũng có thể về nhà chuẩn bị sính lễ.”
20.
Hai người họ vừa nghe vậy, ai cũng vui mừng phấn chấn.
Nghe thấy tôi nói đến sính lễ, hai người kích động như bản thân là người trong cuộc vậy.
Đúng hơn là, Bùi Khải kích động hơn rất nhiều.
Hai người không khống chế được biểu cảm của bản thân, vui vẻ rời đi.
Nhưng chưa đến hai tiếng đồng hồ, cửa phòng lại bị gõ.
Phù Minh Thư bế một cô gái hôn mê, vội vàng đi vào phòng phía Đông mà chàng luôn ở, đặt cô gái kia lên giường, hỏi tôi: “Nguyệt Nhi, nàng có thể chăm sóc nàng ấy một chút không? Ta đi mời đại phu.”
Tôi nhìn cô gái kia.
Nữ chính xuất hiện rồi.
21.
Phù Minh Thư không nói gì với tôi nữa, vội chạy ra ngoài.
Một lát sau, chàng kéo đại phu đến.
Đại phu bắt mạch cho nữ chính, chàng ở cạnh lo lắng không thôi, cứ như muốn mình là người đang nằm trên giường.
Đại phu viết đơn thuốc, chàng quên việc sai sử người hầu đi cùng mà tự mình lao ra ngoài.
Đợi đến khi nấu thuốc xong, đút thuốc cho nữ chính uống hết, chàng mới đứng lên, thở phào một hơi.
Tôi không có thù với nữ chính, đương nhiên sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của chàng, đứng cạnh trông coi như chủ nhân vậy.
Một lát thì: “Chăn này có mỏng quá không?”
Một hồi thì “Thuốc có nóng không?”
Khiến người khịt mũi xem thường hành động của chàng.
Lúc trước còn tỏ vẻ như thích tôi lắm, kết quả nữ chính vừa xuất hiện thì đã thể hiện rõ tâm tư rồi.
Tôi cố nén cảm xúc kì lạ xuống.
Vẻ mặt nữ chính hồng hào, hô hấp đều đặn, trạng thái hẳn đã tốt hơn, đang ngủ say sưa.
Tôi cảm thấy không có vấn đề gì lớn, thế là rời khỏi thế giới của hai người họ.
Lúc đứng dậy muốn ra cửa thì thấy Bùi Khải tức giận đứng ngoài.
Nhưng có vẻ cơn giận của hắn là dành cho Phù Minh Thư.
Lúc này tôi mới nhớ là mình đã tắt kỹ năng đọc tiếng lòng.
Đúng là tiếc ghê! Nội tâm của hắn lúc thấy Phù Minh Thư bế nữ chính vào hẳn là phong phú lắm.
Nam chính và nữ chính đã gặp nhau, giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Tôi vội mở kĩ năng đọc tiếng lòng lên.