Nam Chính Đều Yêu Tôi - Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

Chương 97: Hắn đánh mất Bùi Yên, cũng đánh mất tương lai của mình




Ở Cục Cảnh Sát, nhóm người trong văn phòng không hiểu gì cả.

Hai người vừa đến rốt cuộc là ai, khí thế ép người, đặc biệt là người đàn ông đi phoá trước, đôi mắt yên lặng không hề gợn sóng khiến người ta cảm thấy chút tử khí, nhưng nhìn qua lại có thể làm cho người sống sờ sờ như bọn họ dọa nhảy dựng.

Ở cục cảnh sát mấy người luôn luôn đối với người khác cao cao tại thượng bắt đầu không thích ứng, chỉ có ngốc ngốc ngồi ở vị trí, trong đầu hô xong rồi.... Xong rồi....

Cục cảnh sát lại chọc phải phiền toái, xem thái độ của Lâm công tử này thái độ, rõ ràng khác với lần trước một trời một vực, bọn họ muốn ăn không hết gói đem đi.

Đến Cục Cảnh Sát cục trưởng trong lòng cũng hô xong đời rồi, hắn trở tay không kịp, 

chứng cứ và bút ghi âm còn không có kịp lấy lại, toàn bộ tài liệu đã bị hắn cầm đi.

Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Lâm Dịch Phong hung ác nham hiểm đáng sợ, nếu hắn biết cục cảnh sát ghi âm trộm lời hắn nói, chỉ sợ không sống nổi.

Hắn ở trong văn phòng đứng ngồi không yên, thường thường lặng lẽ mở cửa dò đầu ra nhìn căn phòng phía cuối hành lang, chỉ có thể nhìn thấy thư ký hắn đứng ở cửa, bên trong như thế nào ai cũng không biết.

Vì thế hắn như bị dầu chiên, ở trong phòng sốt ruột.

Phòng cuối hành lang là dùng để thẩm vấn phạm nhân, phòng to như vậy chỉ có hai cái ghế, đến cửa sổ cũng không có, một bóng đèn chiếu thẳng xuống, chiếu đến trên mặt hắn có hơi khủng bố.

Động tác hắn như chậm rãi, hắn nhìn đĩa CD để vào trong máy tính, nhìn mình ấn bút ghi âm.

Động tác thành thục nhưng trong đầu hỗn loạn, chỉ có thể chết lặng động tác theo trên tay, cho đến lúc nghe được cái câu khinh thường kia.:

“Tôi không thân với Bùi Yên.” Một chữ một chữ vào lỗ tai hắn, âm thanh quen thuộc, lạnh lùng khiến Lâm Dịch Phong đơ một lát, ngay sau đó trong lòng đau tê tâm liệt phế.

Đã từng lạnh lùng cỡ nào, bây giờ đau như thế. Sáu chữ đó quanh quẩn trong căn phòng, nhìn ra được được lưu đoạn này có bao nhiêu cẩn thận, âm sắc rõ ràng, ngữ điệu cùng khẩu khí rõ ràng.

Lâm Dịch Phong như tự mình tra tấn, hắn nghe đi nghe lại, mỗi lần nghe hô hấp đều cảm thấy đau đớn, cả người chết lặng ngồi ở trên ghế, sau khi không cảm nhận bất cứ cảm giác nào nữa mới chậm rãi click mở video.

Đầu óc hắn trống rỗng, tứ chi như bị lăng trì. Như thể sắp té ra đất nhưng có cái gì đang chống đỡ hắn, không thể ngã, không thể ngã!

Hắn phải biết rằng cô đã trải qua chuyện gì。

Mở đầu video, một nam một nữ đứng ở hành lang. Ánh sáng tối tăm, mặt có chút mơ hồ, tiến vào phòng.

Người đàn ông lén lút nhìn chung quanh một vòng, xác định có ai thì đưa đồ cho cô gái loa, khi nói chuyện mang theo sự cao ngạo: “Thẩm tổng không muốn có chuyện gì bất ngờ xảy ra.”

Cô gái nịnh nọt cười vài tiếng, khen Thẩm tổng gật đầu bảo đảm nói: “Yên tâm đi, Bùi Yên có thể được Thẩm tổng coi trọng là phúc khí của cô ta, tuyệt đối ổn thỏa.”

Hình ảnh vừa chuyển, ăn uống linh đình, rực rỡ muôn màu, người mặc lễ phục đi tới đi lui ở đại sảnh, video chỉ có thể chụp đến phần dưới eo, theo một tiếng thở nhẹ “Bùi Yên”, con người Lâm Dịch Phong có một chút dao động.

Hắn nhìn thấy một người phụ nữ tóc ngắn nịnh nọt bưng chén rượu đi tới chỗ cô, bảo cô kính rượu Thẩm tổng, cô không tình nguyện tiến lên, lúc chạm cốc mặt người đàn ông kia cũng lộ ra.

Thẩm Duyên!

Đồng tử Lâm Dịch Phong co lại, đáp án nơi đáy lòng đã rõ, hắn nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn nâng cô uống mơ màng đến phòng nghỉ, Thẩm Duyên theo sau, hành lang yên tĩnh đáng sợ.

Ở cuối video, có bóng dáng một người đàn ông mặc tây trang mày bạc, hắn không nhanh không chậm đi qua, như vô tình đẩy ra cửa kia, lại hờ hững đóng lại, ngay sau đó mặc kệ rời đi.

Mặt hắn không lộ ra, chỉ có thể thấy quần áo xa xỉ của hắn, thân hình cao dài.

Mà Lâm Dịch Phong nhìn thấy, đầu như nổ tung, cảnh trước mắt đen hẳn đi.

Người đàn ông kia là hắn, là hắn Lâm Dịch Phong!

Thân thể tức khắc mềm nhũn, cả người bỗng chốc tê liệt ngã xuống trên mặt đất, tiếng vang khiến thư ký Trương hoảng sợ.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng “Bùm bùm”, âm thanh đập vào vách tường, là tiếng của mảnh vỡ thuỷ tinh, tiếng vang khiến cả cục cảnh sát sang chấn.

Thư ký Trương vội vàng đẩy cửa vào, trong phòng hỗn loạn, cái bàn, ghế, máy tính đều bị dập nát, trên tường có vết máu, vài giọt máu tươi theo vách tường chảy xuống, vô cùng quỷ dị.

Hắn nhìn thấy người đàn ông lúc trước còn bình tĩnh, giờ phút này chật vật ngồi xổm góc tường, trên mặt nước mắt và máu, tay dính đầy máu tươi nhét vào trong miệng, dùng hàm răng cắn chặt, trong cổ họng phát ra giọng nghẹn ngào

“... Lâm tổng”

Thư ký Trương nhìn thấy hắn còn điên hơn khi ở trong bệnh viện, trong lòng sợ hãi lại chút bi thương, ông đứng ở xa chờ hắn bình tĩnh lại.

Nhưng chờ mãi hắn cũng không bình tĩnh, hắn như càng cuồng loạn, như muốn mang hết thống khổ ra.

Thư ký Trương nhìn một lúc lâu, lại không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ yên lặng đóng cửa lại, để hắn giữ sự tôn nghiêm cuối cùng.

Hắn đang nói, hắn vốn dĩ có cơ hội, hắn vốn dĩ có cơ hội! Hắn đã từng cách cô gần như thế.

Chỉ cần hắn vào cửa, chỉ cần hắn ngăn trở Thẩm Duyên, hắn có thể quen cô.

Bọn họ sẽ hiểu nhau, quen biết, yêu nhau, còn sẽ có hai con gái đáng yêu.

Nhưng tất cả đều không có, hắn lựa chọn đóng lại cánh cửa ấy, để lại một câu “Cậu tiếp tục”.

Từ đây, hắn đánh mất Bùi Yên, cũng đánh mất tương lai của mình.

Trên đời không có Bùi Yên, cũng không có Bùi Yên của Lâm Dịch Phong.

Hắn sẽ không còn được gặp lại cô, không được ôm cô!

Không bao giờ sẽ có cô gái lúc hắn yết ớt mà đau lòng cho hắn, vừa lau nước mắt vừa nói: “Dịch Phong, đừng khóc.”

Không bao giờ sẽ có người ngọt ngào gọi hắn chồng ơi.

Không bao giờ có Lâm Chân Nhã, Lâm Thư Đồng....

Tuyệt vọng, thê lương bao lấy thân thể Lâm Dịch Phong, hắn giống như bị xé rách đau nhức như vậy.

Máu quay cuồng, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng trào lên, nháy mắt hắn mất đi ý thức.

- ----

còn một chương là hoàn rồi