Nam Chính Đều Yêu Tôi - Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

Chương 96: Nghĩ đến ngàn vạn lần tìm thấy em, nhưng không nghĩ tới




Mở cửa là hai người trung niên đầu hai thứ tóc, nhìn mấy người này nếp nhăn khoé mắt càng rõ, thư ký Trương giải thích bọn họ là bạn Bùi Yên muốn.... thăm cô.

Hai người lúc này mới yên lòng, âm thanh run rẩy mời hai người vào cửa.

Hai người nói chuyện với nhau Lâm Dịch Phong đã không nghe thấy, hắn nhìn chằm chằm khung ảnh ở tường, khuôn mặt cô ngây ngô, đầu hơi hơi nghiêng, khóe miệng tươi cười lại thẹn thùng cùng ngoan ngoãn. Một đôi mắt sáng như sao, sáng hơn tất cả thứ ở trong phòng này,

Hắn tiến lên, bóng dáng màu đen của hắn hoà hợp cùng căn phòng này, giống như cô hồn, mạng hắn cũng sắp mất.

Đến gần nhìn thấy khung cảnh cô kết sợi dây đen, bên cạnh bàn gỗ có bình thủy tinh 

cắm mấy đoá hoa màu hoa, mà trên bàn có một tấm bảng viết:

Con gái Bùi Yên đi đường bình an. 

Hai mắt Lâm Dịch Phong tối sầm, hai chân mềm như bị rú gân cốt, ngã xuống mặt đất.

Thư ký Trương không giữ chặt, đầu gối hắn phát ra tiếng vang trầm trọng, khóe mắt nhìn chằm chằm mấy chữ kia, mỗi một chữ hắn đều hiểu, nhưng viết liền với nhau hắn như xem không hiểu?

Đi?  đi đâu?

Mấy ngày hôm trước cô còn nằm ở trong lòng ngực hắn, còn dịu dàng bảo hắn tuyệt đối sẽ không được thích người khác.

Cô mang thai hai đứa nhỏ, tên cũng đặt rồi, cũng sắp sinh, sẽ có hai em bé oa oa sắp chào đời.

Hắn bao nhiêu vui mừng, bao nhiêu chờ mong. Vì sao tất cả đều không có?

Hắn từng nghĩ đến ngàn vạn lần tìm thấy cô, cô xuất ngoại, cô kết hôn, cô có con của người khác

Nhưng không nghĩ đến, cô vĩnh viễn rời đi thế giới này!

Lâm Dịch Phong nắm chặt tay, trong cổ họng vang lên tiếng nức nở, mặt run rẩy thành một biểu cảm đáng sợ, mắt màu đỏ tươi không có một giọt nước mắt, nhưng bộ dáng này khiến ba mẹ Bùi bi thương chua xót.

Hai mắt mẹ Bùi đẫm lệ nhìn hắn một lúc lâu.

Mắt Thư ký Trương cũng đỏ, sự nghẹn ngào cuồng loạn trong cổ họng hắn khiến ông sau khi nghe được cũng run rẩy.

Ông ngồi xổm bên người hắn nhỏ giọng khuyên, hai chỉ bàn tay đặt lên vai hắn, bảo hắn đừng ở chỗ này nổi điên, ba mẹ Bùi còn ở bên cạnh, đây là linh đường của Bùi tiểu thư.

Thư ký Trương sợ hãi hắn lại giống khi ở bệnh viện mất đi lý trí, nhìn chằm chằm hắn.

Đáng mừng là hắn cũng không có làm ra hành đồn điên khùng gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm khung ảnh, như bị nhập ma.

“Ông cảm thấy là cậu ấy sao?” Mẹ Bùi đứng ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi ba Bùi.

Ba Bùi từ khi ở cửa đã quan sát hắn, tuy rằng gầy rất nhiều, nhưng cách ăn mặc chắc là người trong tập tranh. Ông gật gật đầu.

Vì thế mẹ Bùi vào nhà một chuyến, lúc ra cầm một quyển được trang trí hoa khô, trên thị trường thường xuyên nhìn thấy, mấy nữ sinh thích mua viết nhật ký, vẽ tranh tranh minh hoạ gì đó.

Bà chậm rãi bước đến bên người hắn, chậm rãi đưa quyển sổ trong tay, bà hàm chứa nước mắt nói Yên Yên thích mua loại này để vẽ, một phần cô đã mang đi, một phần còn giữ lại, khoảng thời gian trước bọn họ tìm được.

“Chúng ta vẫn luôn suy nghĩ người trong tranh này rốt cuộc là ai? Kết quả cậu đã đến rồi.”

Nghe được tin liên quan đến cô,, Lâm Dịch Phong mới có một chút phản ứng, hắn ngẩng đầu nhìn sổ nhật ký, bên tai còn mơ hồ nghe được giọng mẹ Bùi.

“Tôi nghĩ nguyện vọng của Yên Yên là giao quyển sổ này cho cậu”

Lâm Dịch Phong run rẩy nhận lấy, thật cẩn thận mở ra, trong tầm mắt hắn là nét chữ của cô gái:

Học kỳ 2 anh ấy vẫn lạnh lùng như vậy.

Nửa năm mình và anh ấy gặp thoáng qua sáu lần, mỗi khi đều muốn chào hỏi, hoặc là cười hì hì khen anh ấy: Anh mặc sơ mi trắng thật sự rất đẹp.

Nhưng anh ấy thật sự quá tự cao tự đại, ánh mắt không nhìn ai.

Mình không muốn trở thành một cô gái bị coi thường trong hàng vạn người, chỉ có thể yên lặng đặt ở trong lòng.

Hey, Lâm tiên sinh lạnh lùng, anh có thể cười nhiều một chút, anh cười rộ lên thật sự rất đẹp rất đẹp.

Lâm Dịch Phong lật qua trang sau, thấy một người đàn ông mặc lễ phục, đứng ở đài chủ tịch cầm microphone phát biểu.

Mũi cao, môi gợi cảm, hình dáng thâm thúy. Có lẽ là thời tiết sáng sủa, có lẽ là muốn tốt nghiệp, tâm tình hắn cũng hiếm khi tốt như vậy, khóe miệng hơi cong, đáy mắt nhộn nhạo sự dịu dàng.

Đôi mắt Lâm Dịch Phong tĩnh như nước rốt cuộc có dao động, hắn không thể tin tưởng nhìn chằm chằm bức tranh giống hệt hắn, bàn tay to lật qua trang sau, lại một bức, vẫn là bức tranh như vậy...

Mỗi một tờ đều vẽ hắn, sân bóng rổ khi ném bóng, ngồi ở thư viện an tĩnh đọc sách, mang tai nghe không để ý chuyện bên ngoài....

Tràn đầy mười mấy trang, tất cả đều là!!!

Lâm Dịch Phong ngơ ngác nhìn quyển sổ kia, bỗng dưng hiểu cái gì, hắn cười, rõ ràng là đang cười, nhưng giọng lại hơi điên cuồng, nước mắt chảy từng giọt, từng giọt.

Hắn ôm vào trong ngực, như ôm thứ quan trọng nhất trong đời hắn. Hắn quỳ trên mặt đất khó ức chế sự run rẩy, cắn môi như sắp chảy ra máy, mặt đầy nước mắt sự điên cuồng đáng sợ nói không nên lời.

Thư ký Trương không khuyên hắn, hốc mắt rưng rưng đứng ở bên cạnh, để hắn phát tiết áp lực trong lòng, có lẽ đối hắn mới tốt.

Đang lúc ba người yên lặng rơi lệ, hắn nâng ánh mắt đen nhánh không có một chút ánh sáng, nghẹn ngào thanh âm hỏi: “Em ấy... Vì sao gia nhập giới giải trí?”

Cô vì sao gia nhập giới giải trí? Giấc mơ của cô rõ ràng là vẽ tranh.

Cô nói qua, mục tiêu của cô là Alfred Sileys, về sau cô muốn mở một phòng tranh nhỏ.

Còn có... đêm ở khách sạn, chuyện là như thế nào.

Cô vì sao tự sát? Cô gặp phải chuyện gì?

Lâm Dịch Phong gần như điên khùng nhìn ba mẹ Bùi, như người rơi xuống nước đang dùng hết toàn lực bắt lấy cành cây.

“Đều do tôi cùng ba nó....” mẹ Bùi nghẹn ngào ra tiếng, nói năm Yên Yên tốt nghiệp ba Bùi bị bạn lừa, tiền tiết kiệm cùng nhà ở thế chấp ngân hàng, cầm đi làm cái gì đầu tư, kết quả người chạy trốn ra nước ngoài, không quay về.

Yên Yên sau khi biết quyết định không đi du học, trộm gặp người giúp cô vào giới giải trí, chờ hai vợ chồng biết, cô đã tham gia sân khấu tuyển tú.

Ba mẹ Bùi tận tình khuyên bảo, tính cách con gái mình không thích hợp ở giới giải trí, nơi đó ăn thịt người không nhả xương, huống chi bọn họ không có bối cảnh

Nhưng Yên Yên luôn luôn hiếu thuận lại cực kỳ cố chấp, cô chỉ rưng rưng kiên quyết nói, cô đã trưởng thành, lại không thể là người được bảo vệ ở dưới cánh chim mẹ, chim nhỏ vô ưu vô nghĩ. Cô cũng muốn dùng hết toàn lực để giúp đỡ gia đình.

“Nếu biết sẽ có hôm nay...” mẹ Bùi như thế nào cũng nói không nên lời, giọng nghẹn ở trong cổ họng, bà bụm mặt thống khổ rơi lệ.

Lâm Dịch Phong ngơ ngẩn nghe, bên tai tất cả đều là vì trong nhà cô nợ nần từ bỏ giấc mơ của mình, cô yêu thích vẽ tranh, lúc ấy quyết định như vậy sẽ có bao nhiêu khổ sở.

Không biết như thế nào, hắn đột nhiên nhớ tới những người đó ở ngày lễ tặng nhà hắn những món quà sang trọng, bị hắn tuỳ ý để trong nhà.

Tim như bị đao cắt, như đao cung cứa từng nhá, từ nay về sau, không có khả năng nữa, hắn tuyệt vọng đến nỗi nước mắt rơi xuống lã chã.

Yên Yên....

“Tôi cùng mẹ nó hiện tại chỉ hy vọng mang bọn giết người ra công lý.” Ba Bùi đau kịch liệt nói.

Vừa dứt lời, thấy hắn mở choàng mắt, mắt màu đỏ tươi lộ ra chút lạnh lùng, khi mở miệng giọng nói lạnh lẽo đáng sợ: “Bọn giết người?”

Ba mẹ Bùi liếc nhau bất đắc dĩ gật đầu, nhắc đến con gái lại không tự chủ được rơi nước mắt.

Ba Bùi nói ban đầu bọn họ cũng không biết vì sao con gái đột nhiên tự sát, chỉ là cảm thấy không có khả năng bị bệnh trầm cảm như người khác nói.

Con gái ông tuy rằng dịu dàng, nhưng rất lạc quan, không ai hiểu con bằng ba mẹ.

Ngày nọ, có người nặc danh gửi cho bọn họ một hộp ghi hình, sau khi xem hai vợ chồng già thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất.

Bên trong bỗng nhiên trình diễn một đoạn giao dịch dơ bẩn, chỉ là người bị hại thành con gái bọn họ, ba mẹ Bùi lòng đau như cắt, không có gì đau hơn nhìn thấy con hái của mình chịu sự nhục nhã.

“Băng ghi hình ở đâu?”

Thư ký Trương nhìn thấy Lâm Dịch Phong ngẩng đầu nhìn khung ảnh cô, đáy mắt hoàn toàn che giấu, nhưng tiếng nói của hắn lại làm da gà của ông nổi lên.

Ba Bùi thở dài, mắng chính mình vô năng dễ tin lời cục cảnh sát nói, bị bọn họ lấy mất.

“Cục cảnh sát?”

“Lâm tổng, ba mẹ Bùi chính là đôi vợ chồng mà chúng ta thấy ở Cục Cảnh Sát.” Thư ký Trương thật sự sợ hãi bộ dáng không nóng không lạnh của hắn, mở miệng nhắc nhở.

Khi ông gặp lại đôi vợ chồng này đã cảm thấy quen mắt, trời ban cho trí nhớ tốt, nháy mắt đã nghĩ ra.

Lâm Dịch Phong ngẩng đầu nghiêm túc nhìn ba mẹ Bùi, hắn vẫn đang mơ màng hồ đồ, trừ cô ra tất cả chuyện khác không liên quan đến hắn.

Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt như già đi mười mấy tuổi, đôi mắt bi thương nhưng bất lực.

Giờ khắc này, cùng đời trước, cùng đêm đó hoàn toàn trùng khớp.

Hắn thống khổ nhắm mắt lại, gân xanh ở bàn tay nổi lên, nếu khi đó hắn xuống xe, hiện giờ có thể giống nhau hay không?

Khi hắn lại mở mắt, đáy mắt đã không có cảm xúc, hắn nói: “Đến cục cảnh sát.”