*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn khó khăn lên tiếng, ngực càng ngày càng nhói
- Ta....đã biết...
Hắn nhìn dung nhan như ngọc của Tử Tuyết Vi, không biết đã bao đêm hắn nhớ nàng đến không ngủ được.
Ký ức xa xăm càng ngày càng mơ hồ. Hắn thậm chí không nhớ rõ nàng trước đây như thế nào. Hắn chỉ nhớ những khoảnh khắc chỉ có nàng với hắn. Nàng nói, nàng cười, mỗi cái nhăn mày của nàng cũng khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Hắn biết tình cảm này là không đúng, hắn và nàng là...không thể. Tuy không có chung huyết thống nhưng danh nghĩa vẫn còn đó, bọn họ không có khả năng. Nhưng càng không biết từ khi nào, tình cảm dành cho nàng ngày càng lớn, không thể khống chế giống như ngựa hoang đứt dây cương, lớn đến mức chỉ mới một tháng không thấy nàng hắn gần như phát điên vì nhớ nàng. Mỗi ngày trôi qua không có nàng lại dài hệt như một thế kỷ, buồn tẻ và vô vị.
Yêu nàng giống như là uống một chén thuốc độc, vừa ngọt vừa đắng. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc từ đây về sau không thể nhìn thấy nàng, không thể nghe giọng nói của nàng hắn liền hoảng sợ. Vội bước lên định nắm lấy tay nàng, nhưng nhớ lại lời nàng nói lúc nãy liền ảo não buông tay xuống, thần sắc ảm đạm như mất đi một thứ gì cực kì quý giá nói với nàng
- Đừng rời xa ta! - Âm thanh giống như là hèn mọn cầu xin
Tử Tuyết Vi nghi hoặc nhìn hắn
- Đệ bị làm sao thế? Mệt sao?
Nói xong nàng nhón gót chân, lấy tay sờ vào trán hắn.
- Đâu có nóng?
Tạ Lãnh Chi được nàng chủ động động chạm liền không nhịn được kéo kéo khoé môi
- Ta muốn ăn điểm tâm tỷ làm!
Tử Tuyết Vi lộ ra vẻ mặt thì ra là thế
- Thì ra mục đích đệ mời ta tiến cung là vì cái này. Sao hả? Điểm tâm ta làm ngon không?
Tạ Lãnh Chi dịu dàng nhìn nàng, gật đầu
Tử Tuyết Vi nở nụ cười
- Vậy thì sau này ta sẽ thường xuyên tiến cung làm cho đệ ăn!
Tạ Lãnh Chi nghe nàng nói xong mắt sáng lên, khoé môi cong thành một đường cho thấy tâm tình hắn hiện giờ rất vui vẻ
- Được, tỷ không thể nuốt lời!
Tử Tuyết Vi hất mặt
- Ta mới không có nuốt lời đâu! Ai nuốt lời là cún con!
- Được, ai nuốt lời chính là chó con!
Phòng bếp của Đông cung rất lớn, không gian thoáng mát, nguyên liệu trân quý xa xỉ được bảo quản kĩ lưỡng. Nhìn một đội ngũ đầu bếp hùng hậu đang loay hoay làm việc, Tử Tuyết Vi không khỏi cảm thán,các ngươi khoa trương quá rồi đó!! Rõ ràng ngự thiện chỉ có mình Tạ Lãnh Chi dùng mà có luôn một đống người làm hơn ba mươi mấy món ăn
Con mẹ nó, ăn cho lòi họng cũng không hết, các ngươi lãng phí như thế làm cái rắm gì!!
Sau khi toàn bộ đầu bếp bị Tạ Lãnh Chi đuổi sang một bên đứng, Tử Tuyết Vi liền xăng tay áo đi vào bếp. Tạ Lãnh Chi lại lo nàng vất vả, vội nói
- Hay là nàng đứng bên cạnh hướng dẫn cho bọn họ làm đi, phòng bếp rộng như vậy, một mình nàng sao có thể lo hết!
Đội ngũ đầu bếp: "...."
Điện hạ à, bọn họ là những đầu bếp xuất sắc đã trải qua những khâu kiểm chọn nghiêm khắc để đến đây làm việc. Bây giờ ngài lại bảo một tiểu cô nương hướng dẫn cho bọn họ làm bánh chẳng phải là xỉ nhục nhất sao!
Đám đầu bếp âm thầm rơi lệ trong lòng.
Tử Tuyết Vi xua tay
- Không cần, ta tự làm được!