*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra người tới là Kỳ Xuyên.
Tôi thở phào một hơi, chỉ tay về phía Đoạn Dĩ Diễn mà nói, “Mẹ bảo em mang thuốc đến cho anh, vậy mà còn bày đặt xứng với không xứng, ốm nặng hơn thì đừng trách.”
Đoạn Dĩ Diễn nhìn tôi, tội nghiệp chớp mắt, từ khẩu hình của anh tôi có thể nhận ra được hai từ, “Nghịch ngợm.”
Tôi đắc ý lắm, ngoài miệng thì vẫn không ngừng trêu chọc anh, “Muốn uống thì xuống giường tự mình uống, đừng tưởng em thật sự có lòng mang thuốc đến tận miệng cho anh.”
Kỳ Xuyên đứng như trời chồng, lúc tôi đi ra anh nở nụ cười không thể miễn cưỡng hơn, sau đó vội vàng chạy theo để chỉnh đốn tôi.
Không chỉ có Kỳ Xuyên, đến cả Khương Vận Hà cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì lúc ăn cơm tôi đã đem ghế của Đoạn Dĩ Diễn đi chỗ khác.
Ăn xong bà kéo tôi sang một bên rồi hỏi, “Trước kia con nhìn thấy A Diễn không khác gì chuột nhìn thấy mèo, bây giờ lại định giở trò gì đây?”
Tôi cố tình thể hiện sự ngông nghênh của mình, “Ngày nào cũng A Diễn, A Diễn, tối cuộc anh ấy là mẹ đẻ ra hay con mới là mẹ đẻ ra, dù sao chú Đoạn cũng không ở nhà, con bắt nạt anh ấy một chút thì đã làm sao?”
“Be bé cái mồm thôi”, Khương Vận Hà sốt ruột đổ cả mồ hôi, bà cố ý nói nhỏ nhất có thể, “Hai đứa không phải là anh em ruột, con chọc giận nó, ngộ nhỡ…”
Tôi nắm lấy bả vai mẹ, mắt sáng lên, “Khoan đã, mẹ mới nói gì?”
“Con chọc giận nó.”
“Câu trước cơ.”
Khương Vận Hà mơ hồ đáp, “Hai đứa không phải là anh em ruột?”
Tôi gật đầu cái rụp, “Mẹ, mẹ nhớ nhé, con và Đoạn Dĩ Diễn không phải là anh em ruột.”
Bà nhăn mặt, “Con bé này, đã đến đây bao lâu rồi, bây giờ vẫn còn g.hét A Diễn như thế là sao?”
Khương Vận Hà hết lời khuyên bảo tôi, “Hai đứa ngẩng đầu hay cúi đầu đều nhìn thấy nhau, con liệu đường mà cư xử, A Diễn có không tốt như thế nào thì thằng bé cũng là con của chú Đoạn.”
“Có một nghịch tử như thế, con còn lo lắng thay cho chú ấy đây này”, tôi cố ý cao giọng, “Con không ưa anh ấy một chút nào, hận không thể…”
Khương Vận Hà vội vã đưa tay lên che miệng tôi lại, “Nha đầu ngốc này, đúng là không có chuyện thì không chịu được. A Diễn vẫn còn ở bên kia kìa, im ngay cho mẹ.”
Tôi lén lút đánh mắt về hướng đó, tim như thắt lại, những ngày khổ sở như vậy bao giờ mới kết thúc đây???
Đoạn Dĩ Diễn ngồi trên sofa xem tivi gi.ết thời gian, lúc lên lầu tôi cố ý hắng giọng một cái, anh chớp mắt rồi cũng nhanh chóng lên theo.
Vừa vào phòng tôi đã rối tít xin lỗi, “Đoạn Dĩ Diễn, em thật lòng không có ý đó.”
Anh dịu dàng vuốt tóc tôi, trả lời không chút chần chừ, “Anh biết.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, “Em không dám để người khác nhận ra một chút sự bất thường nào cả, em sợ bị phát hiện lắm.”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng cất lên, “Em hối hận vì đã đồng ý?”
“Không hối hận”, tôi vội vàng phản bác.
Đoạn Dĩ Diễn nở nụ cười mãn nguyện, cũng không hoài nghi thêm nữa.
Nhưng tư thế lúc này của anh thật khiến người khác dễ hiểu lầm.
Nên hay không đây?
Nếu làm vậy thì chủ động quá không, nhỡ đâu anh không có ý đó thì sao?
Không thì thật là đáng tiếc, Đoạn Dĩ Diễn thật sự đẹp trai quá đáng mà.
Tôi do dự khẽ chu môi, không dám mở mắt nhìn anh nữa.
Đoạn Dĩ Diễn nghiêng đầu khẽ cười, giọng nói đầy nội lực, “Anh chủ động là được rồi.”
Anh đỡ gương mặt tôi, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, rồi dần dần dùng lực hơn một chút, đầu ngón tay tôi mất kiểm soát mà động đậy lung tung.
Chính vào lúc này, tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đến đáng sợ --- KHƯƠNG VẬN HÀ!!!
Bà đã đến đây từ lúc nào?
Tôi câm lặng nhìn đối phương, trong đầu dường như có những tiếng nổ lớn.
Dùng tốc độ nhanh nhất đẩy Đoạn Dĩ Diễn ra, sống lưng tôi thẳng đứng, sau khi hít thở thật sâu để trấn tĩnh lại, tôi mới chậm rãi mở miệng, “Mẹ.”
Khương Vận Hà không nói nên lời, chỉ có điều không biết rằng bà có nhìn rõ cảnh vừa rồi hay không.
Tôi nuốt nước bọt, cẩn thận nói tiếp, “Mẹ sao thế?”
Bà không chút biểu cảm nhìn về phía Đoạn Dĩ Diễn, “Cậu đi ra ngoài, tôi và n n có vài chuyện cần trao đổi.”
Đoạn Dĩ Diễn bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, anh kéo tôi về phía sau, chủ động tiếp lời, “Dì à, có chuyện gì, nói với cháu là được rồi.”
Sắc mặt của Khương Vận Hà càng lúc càng kém, “Nói với cậu? Cậu là ai? Ra ngoài ngay cho tôi!”
Tim tôi đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài, chân tóc đều dựng đứng cả lên, đầu óc thì trống rỗng, cả người đều sởn gai ốc, mẹ nhất định đã nhìn thấy rồi.
Xong rồi, bà chỉ tay về phía Đoạn Dĩ Diễn, bờ môi run lên, “Cậu còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi điện cho bố cậu bảo ông ấy về đây dạy dỗ con trai mình.”
“Đoạn Dĩ Diễn, anh ra ngoài trước đi”, cả người tôi tựa như một chiếc lá bị gió chao đi trong không trung, chao liệng đến mức sắp rách đến nơi, “Ra ngoài!”
Anh vẫn cố chấp không nghe lời, “Dì à, người dì cần nói chuyện là cháu.”
Khương Vận Hà đau đớn đến bật khóc, “Tôi không quản nổi cậu, bây giờ tôi muốn nói chuyện với con gái mình vài câu, mời cậu ra ngoài cho.”
Nhìn bà đau khổ đến mức này, trái tim tôi cũng không dễ chịu chút nào.
Tôi đẩy Đoạn Dĩ Diễn ra cửa, nức nở nói, “Anh ở đây mẹ sẽ càng giận, em cầu xin anh hãy ra ngoài.”
Đoạn Dĩ Diễn lau sạch khô nước mắt cho tôi, sau đó khó khăn cất lời, “ n n”
Tôi khóa cửa trong rồi thận trọng đi về phía Khương Vận Hà, không biết rằng thứ chờ đợi mình ở phía trước rốt cuộc là gì.
13.
[Bốp_____] Khương Vận Hà dùng sức tát vào mặt tôi, tôi bất lực nhìn bà, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Má tôi bỏng rát, hai tai ù lên, cả người mất thăng bằng mà trở nên loạng choạng, tôi thật sự không ngờ được rằng, Khương Vận Hà sẽ đánh mình.
18 năm nay, đây là lần đầu tiên…
Trước kia cho dù tôi có làm gì bà cũng sẽ không đánh.
Thậm chí 5 năm trước, khi bố mẹ ly hôn, tôi giận dỗi bỏ nhà đi, 3 ngày sau bà vừa tức giận vừa mếu máo đến đồn cảnh sát đón tôi, khi ấy tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nhận một bài học nhớ đời, vậy mà bà chỉ hỏi, tôi đã đói hay chưa.
“Mẹ”, tôi yếu ớt nắm lấy tay áo mẹ, nghẹn ngào, “Con thích anh ấy.”
Mắt bà càng lúc càng đỏ lên.
Đột nhiên, bà bỗng vả mặt mình, từng cái từng cái liên tiếp sang hai bên mặt, miệng thì liên tục lẩm bẩm, “Là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ.”
Tôi sợ đến mức vội vàng ôm chặt lấy bà, nhưng bà lại nhất định đẩy tôi ra, vô lực ngồi trên nền đất, trở nên nhỏ bé đến tội nghiệp, bả vai cũng run rẩy từng hồi.
Đỡ mẹ đến bên giường, rồi quỳ xuống, “Mẹ đừng tự dày vò mình nữa, mẹ đánh con là được rồi.”
Khương Vận Hà như bị rút cạn sức lực, đến có sức mắng chửi tôi cũng không có nữa, chỉ ngồi im và khóc.
Tôi tựa đầu lên gối bà, “Con không muốn Đoạn Dĩ Diễn làm anh trai con, nhưng cũng không muốn làm mẹ đau lòng.”
Thế rồi, cả căn phòng chỉ còn tiếng khóc nức nở.
Một lúc lâu sau, Khương Vận Hà cuối cùng cũng mở miệng, bà gằn từng chữ, từng chữ một, “Con là con gái mẹ, hơn bất cứ ai mẹ là người mong con được hạnh phúc.”
Bà lại khóc nấc lên.
Đưa tay lên lau sạch nước mắt, Khương Vận Hà nhìn về phía ánh dương bên ngoài cửa sổ, từng câu từng chữ ẩn chứa muôn vàn nỗi niềm cùng sự uất ức.
“Sau khi ly hôn với bố con, con do một tay mẹ chăm sóc, khi đó con còn nhỏ, có một số chuyện mẹ không tiện nói, ly hôn rồi đem con cái theo, không thể tránh khỏi việc sẽ có một số kẻ buông lời ác ý, mẹ phản kháng nhưng họ càng lúc càng lấn tới, bọn họ… bọn họ thậm chí còn muốn động đến con. Mẹ sợ lắm, sợ sẽ không thể bảo vệ nổi con, khi đó chú Đoạn xuất hiện, chú ấy bảo vệ mẹ, thật lòng đối tốt với mẹ, nhưng bây giờ mẹ hối hận rồi, hối hận vì đã gả cho chú ấy.”
Những điều này, tôi không hề hay biết.