Nam Chính Cút Ra! Lão Tử Muốn Từ Chức!!!

Chương 35: Phiên ngoại: Mộng Nam Kha (3)




Ta không tình nguyện nói lời tạm biệt.

Ta không muốn nói lời chia ly.

Nhưng ta tình nguyện quên đi mọi thứ để sống tiếp, vì người.

Chỉ đành có thể trở thành 'Nguỵ Phàm' mới mà bắt đầu.

—————————

Vụ thảm án phu thê cựu thủ đồ Trấn Minh phái Nguỵ Thắng và nữ đệ tử tiền chưởng môn Thẩm Lan Ương nhanh chóng bị lan truyền.

Hung thủ chưa tìm được, chỉ có quy kết chung là do ma tu làm.

Nhi tử của Nguỵ Thắng và Thẩm Lan Ương được Hạ chân nhân đem về Trấn Minh chăm sóc, nhận làm đồ đệ.

Với tu giả, thời gian chính là thứ dư thừa nhất. Nhưng mới chỉ có một năm ... Hai năm ... Năm năm ... Mười năm trôi qua ... Đâu còn ai nhớ đến ...

Quả nhiên toàn một lũ giả nhân giả nghĩa.

Nguỵ Phàm vẫn nhớ.

Muốn quên nhất cũng chính là người nhớ nhất.

Từng vết trên người hắn chính là dấu ấn của cái ngày khó quên nhất ấy.

Hắn chính là minh chứng cuối cùng chứng minh năm đó đã thực sự có chuyện gì.

Nhưng hắn không nói.

Từ khi tỉnh lại không nói.

Đứa trẻ năm đó từ cơn ác mộng tỉnh dậy đã chấp nhận sự thật, im lặng từ ngày đó đến giờ.

Là không muốn nói ... Hay là không dám nói?

Đôi mắt vô hồn của tiểu hài tử kia ... Không ai nhìn ra được!

Nó cứ như vậy gần một năm trời ở lì trong căn phòng mà nó tỉnh dậy, mỗi ngày đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhỏ. Dù là mưa là nắng hay là giông bão tuyết rơi, vẫn như một con búp bê nhỏ đặt bên cửa sổ, không di rời.

Mỗi lần có tiếng người đi ngang qua, nó đều vội vàng bật dậy chạy ra cửa lớn ... Rồi lại thất vọng quay trở về.

Mãi tới một ngày nó mới chịu bật khóc.

Gào khóc đau thương chấp nhận sự thật, khóc tới thanh âm không còn, nước mắt đã cạn, vẫn cứ khóc.

Tiếng rêи ɾỉ từ cổ họng đau rát ... Thanh âm giống như của con thú nhỏ sắp chết ...

Vì cớ sao nó bị bỏ lại?

Vì sao?!

Sao cứ bắt nó phải chứng kiến hết tất cả ... Rồi lại bắt nó chạy trốn?

Không muốn ... Không muốn ... Nó đã nói là không muốn rồi mà ...

Để nó đi ... Để nó tiến vào trong biển lửa kia, đoàn tụ cùng cha mẹ ... Không phải tốt hơn sao?

Sao lại ép nó sống?

Cha ... Nương ... Con nhớ hai người.

Rất nhớ.

Sao chưa ai đón con về?

Con muốn ăn điểm tâm của nương!

Con muốn cha làm cho con con ngựa gỗ nhỏ!

Con muốn được hai người ôm khi chìm vào giấc ngủ.

Cha ơi ... Nương ơi ... Con sợ lắm ... Con mơ thấy ác mộng đáng sợ lắm ...

Cha ... Nương ... Hai người đâu rồi?

Con nhớ hai người.

Tiểu Phàm nhớ hai người ...

... Con vẫn chưa muốn nói tạm biệt.

.

.

.

Nguỵ Phàm khóc đủ liền chìm vào mộng.

Trước kia mộng là tiếc nuối, là đau thương, là tự dối lừa.

Giờ là trống rỗng.

Hoàn toàn trống rỗng.

Mộng như không mộng.

Chỉ là một biển sắc trắng tĩnh lặng.

Nó bước đi.

Chỉ nhắm mắt mà bước đi.

Từng bước không rõ đang đi trên đất hay đi trên mây. Không rõ phía sau có dấu chân của mình hay không. Không biết nơi đây là Nam hay Bắc, là Đông hay Tây.

Không nhớ nổi bản thân là ai, vô hình vô dáng ... Không nhớ gì ... Bước chân cứ vậy không nặng nề, không nhẹ nhõm.

"Ngươi còn đi nữa thì sẽ chết thật đấy."

Một giọng nói vang lên đánh tan mộng cảnh tĩnh lặng.

Nó nghe thấy nhưng không quan tâm.

"Tiểu Phàm, dừng lại."

"Nguỵ Phàm!"

Hạ Lân chạy tới vươn tay giữ nó.

"Tránh xa ta ra!" Đây là mộng cảnh của nó, nó là người làm chủ. Hạ Lân liền bị thế lực của mộng cảnh đánh lùi về phía sau.

Bóng dáng của đứa trẻ nhỏ thoát ẩn thoát hiện, thứ vô hình vô dáng kia xao động. Dường như chính Nguỵ Phàm đang dần nhớ lại ...

Hạ Lân chìa tay ra, "Tiểu Phàm, về thôi!"

"Về đâu?"

"Về nhà."

"Nhà ... " Hình bóng đứa trẻ càng lúc càng hiện rõ, "Nhà là gì?"

" ... " Câu hỏi này hắn không biết trả lời sao, chỉ im lặng nhìn nó.

"Có hoa hoè không?"

"Hả?" Hắn bất ngờ.

"Nhà ... Nơi đó có hoa hoè không?" Đôi mắt Nguỵ Phàm không vấn đục nhìn hắn.

" ... Có thể trồng."

"Có điểm tâm không?"

"Mỗi ngày đều sẽ có."

"Ta muốn nuôi một con mèo nhỏ, có được không?"

"Được."

"Có——" Nó định nói gì đó ... Nhưng bỗng dưng quên mất mình định nói điều gì, có chút ngượng ngùng hỏi câu khác: "Ngươi là ai?"

"Ta ... Ta là sư phụ của ngươi."

"Sư phụ? Sư phụ là gì?"

Câu hỏi này thực quen ... Hạ Lân khẽ cười:

"Là người dạy ngươi học. Là người chăm sóc yêu thương ngươi."

Đôi mắt nhỏ sáng trưng nhìn hắn, biểu tình vừa ngạc nhiên, vừa vui vẻ.

Hạ Lân chủ động cúi xuống nhìn nó, chìa bàn tay ra trước nó: "Vậy cùng về với ta, được không?"

Nguỵ Phàm có chút chần chừ nhìn hắn, rồi đưa tay ra nắm lấy ...

Hạ Lân cong môi cười, "Nào Tiểu Phàm, chúng ta cùng về nhà!"

"Vâng ... Sư phụ."

——————————

Góc thân thiện của tác giả:

Nhắc nhở nhẹ, các thím chỉ nên tin 60% những gì các thím đang nghĩ thôi!

... 40% còn lại ta chỉ đề phòng mấy thím đang đúng rồi lại bẻ lái lệch đường ray! =)))))))))))