Nam Chính Cút Ra! Lão Tử Muốn Từ Chức!!!

Chương 34: Phiên ngoại: Mộng Nam Kha (2)




Phàm.

'Bình phàm' hay là 'Bất phàm'?

A nương và phụ thân cũng không biết, chỉ có thể để ngươi tự đi tìm.

Thế nhưng vẫn mong ngươi chỉ là kẻ bình phàm.

Bình phàm sống, bình phàm chết.

Là một người trong biển vạn người, đều như nhau.

Như vậy mới có thể tự do tự tại mà sống, không ai áp đặt ngươi.

Không cầu đỉnh cao nắm giữ hết cả thảy. Chỉ cầu dĩ hoà vi quý hết đời.

Nếu đau quá liền kêu, mệt quá liền nghỉ ... Đừng cố chấp. Đừng chịu đựng.

Dù trăm ngàn năm trôi qua, nơi đây vẫn là nhà.

Bất kể khi nào muốn từ bỏ, cha nương cũng sẽ chờ ... Tiểu Phàm.

————————

Từ sau lần đó, hai sư đồ Hạ Lân thường xuyên đến cửa tiệm nhỏ của Nguỵ gia.

Nguỵ Phàm thấy Hạ Lân tới liền chạy tới nhào vào ôm chân hắn, cười khanh khách:

"A Lân ca ca!"

Nguỵ Thắng nghe vậy vẻ kinh hoàng ... Nháy mắt lại tự trấn tỉnh lại bản thân nhưng vẫn không khỏi giật giật khoé môi: Người này đến trẻ con cũng lừa gạt!

Thượng Quan Thanh bên cạnh nhanh chóng xách nó lên như mèo nhỏ. Nguỵ Thắng thấy vậy không khỏi sợ hãi hướng Hạ Lân, "Chân nhân!"

Hạ Lân cướp lại Nguỵ Tiểu Phàm trên tay Thượng Quan Thanh, còn lấy quạt đập nhẹ lên mu bàn tay hắn:

"Lớn tướng rồi còn khi dễ tiểu hài tử!"

Thượng Quan Thanh: " ... "

Nguỵ Thắng nhìn tiểu hài tử nhà mình trên tay Hạ Lân hết sức khẩn trương.

Về hiệu quả của viên đá kia, ông đã kiểm nghiệm. Nhưng tu vi của ông và Hạ Lân là một trời một vực, khiến ông không khỏi lo sợ!

Nếu như không phải vì Nguỵ Phàm là tiên cốt trời sinh thích hợp cho tu luyện thì ông cũng không tới đây. Giải pháp của họ để cứu Nguỵ Phàm là tu luyện, tăng cường tu vi để sau này không kẻ nào dám hạ thủ.

Mặc dù, nhân phẩm của Hạ Lân như thế nào ông biết ... Nhưng, không dám tin tưởng.

Nguỵ Thắng tiến lên giành lại Nguỵ Phàm từ tay Hạ Lân, khuôn mặt thoáng lộ ra một vẻ sợ hãi trong mắt nhanh chóng biến mất.

Nguỵ Phàm bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay ông, cười lên nhìn ông gọi: "Cha!"

Nguỵ Thắng nhìn bé con, trong mắt đầy nhu hoà vuốt ve lên đầu nó.

Trước kia, vợ ông Thẩm Lan Ương luôn hỏi ông rằng ông có hối hận không?

Hối hận vì bỏ đi nhiều thứ như vậy, có hay không?

Ông chưa từng dám trả lời câu hỏi ấy.

Chính ông cũng không chắc chắn.

Từ ngày Nguỵ Phàm được sinh, ông thay đổi.

Ông không hối hận. Không hề hối hận.

Đứa con nhỏ bé này chính điều níu giữ ông lại, là niềm an ủi của ông. So với mạng còn quan trọng hơn.

Ông xoa đầu Nguỵ Phàm, ôn nhu nói: "Ngoan, không nghịch ngợm."

Nguỵ Phàm chỉ cười hì hì đáp lại ông.

Hạ Lân nhìn cha con Nguỵ gia một lớn một nhỏ như vậy chỉ cười nói với Nguỵ Thắng: "Ngươi cũng thực cưng chiều nó."

Đôi mắt có chút viền vết nhăn của ông khẽ nhắm lại, cười đáp: "Có sao?"

Hạ Lân suýt chút nữa quên chính sự, "Lan Ương đâu?"

"Nàng ấy vừa đi ra ngoài rồi."

"Vậy sao ... " Hạ Lân suy ngẫm một chút rồi cười, "Vậy ta ở đây chơi với tiểu bánh bao đợi nàng về!"

Vừa dứt lời thì hai tay áp lên má nhỏ của Nguỵ Phàm trêu đùa.

Thượng Quan Thanh nhìn đứa nhỏ và Hạ Lân trong lòng chua lè: Sư phụ nó không thích nó bằng tên nhóc con kia!

Thẩm Lan Ương đúng lúc này quay về nhà, nhìn thấy Hạ Lân vẻ mặt đầy kinh hỉ:

"Sư huynh!"

"Tiểu sư muội, lâu rồi không gặp! Giờ đã thành đại nương rồi!"

Thẩm Lan Ương khuôn mặt tuy có chút tuổi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, ngượng ngùng mắng hắn: "Sư huynh!"

"Nương!"

"Tiểu Phàm Phàm! Tới đây nương bế nào!"

Nguỵ Tiểu Phàm ngoan ngoãn chạy ra chỗ mẫu thân nó. Thẩm Lan Ương bế nhóc con lên.

"Tiểu Phàm Phàm, con biết người này là gì của nương không? Là đại ca của a nương đó. Ngoan, gọi một tiếng bá bá đi!"

Nguỵ Phàm vẻ mặt đầy khó hiểu, "Tại sao lại gọi là bá bá? Không phải gọi là 'A Lân ca ca' sao?"

Thẩm Lan Ương sửng sốt trừng Hạ Lân, "Sư huynh, ngươi đừng có dạy hư trẻ con!"

Hạ Lân bị lộ tẩy cũng không hề ngượng ngùng lại còn cười lớn lăn lội.

Hạ Lân không ngại ngùng, Thượng Quan Thanh ngại ngùng thay! Sư phụ nhà mình cũng thật không đúng đắn mà ...

Trong cửa tiệm nhỏ có chút náo nhiệt vui vẻ hiếm có.

.

.

.

Ký ức Nguỵ Phàm năm đó cũng chỉ còn nhớ được còn có vậy.

Tháng ngày ấm áp kéo dài được bao năm?

Mệnh của hắn. Đại nạn của hắn vẫn sẽ đến.

.

.

.

Đêm đó gió thổi như giông bão ập tới.

Ánh lửa bay mù mịt sáng rực cả góc trấn nhỏ.

Nguỵ Phàm nhỏ bé ngất lịm trong tay Hạ Lân. Cơ thể bé nhỏ đầy vết bỏng, tuy không quá nghiêm trọng nhưng dù gì cũng chỉ là một đứa bé ...

Nguỵ Phàm rúc đầu vào lòng Hạ Lân, ý thức không còn nhưng hai mắt vẫn luôn rơi lệ. Giọng đứa bé ngày ngày vốn thanh thoát như chuông nhỏ kêu liên hồi, giờ lại khản đặc do khóc quá nhiều.

Cơ thể bé nhỏ vẫn không ngừng run rẩy sợ hãi trong cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, bóng dáng nhỏ bé của nhóc vẫn luôn chạy trong màn đêm tối không ngừng bước gọi 'A nương', 'Cha'.

Nó bắt đầu cảm thấy vô vọng gục ngã, oà khóc.

Nương ... Cha ... Hai người đâu rồi? ... Sao lại bỏ con ...

Vạt áo nhỏ cháy đen dần, cơ thể bé nhỏ ấy run rẩy co lại. Trên cánh tay bắt đầu hiện ra những vết lồi lõm đỏ ửng đáng sợ ...

Trong màn đêm tối ấy, mọi thứ dần chậm rãi hiện ra ... Thân ảnh của cha nương nó ... Gốc hoè với chiếc xích đu nhỏ ... Cửa tiệm nhỏ với mùi đường ngọt và điểm tâm của nó ...

Cũng dần thiêu rụi thành tro tàn ...