Lily, lấy giúp tôi chai nước tương.
- Lily, đặt cái này lên bàn.
- Lily…
- Lily…
Thiếu niên bị chèn ép rốt cuộc cũng không nhịn được, quả dưa trên tay còn đang rửa dở dang liền ném lại vào trong chậu, hai tay chống nạnh hét lớn:
- Tôi tên Nghiêm Lập, không được gọi là Nghiêm Lily.
“Ầm” một tiếng, Tô Điềm Điềm giơ tay đập xuống, gừng ở trên thớt gỗ bị nàng dùng dao đập nát bét. Người nào đó vừa rồi còn khí thế hùng hổ nhất thời bị dọa sợ nhảy lên một cái.
Cô mờ mịt ngẩng đầu lên hỏi:
- Lily, cậu nói cái gì? Vừa rồi tôi không nghe được.
Lý Gia Quyền đang đánh trứng gà liền thổi phù một tiếng nở nụ cười, trứng gà trong tô theo tiếng đánh mà nát, ngay cả động tác cũng vô cùng tự nhiên thong thả, vẻ chật vật lúc mới bắt đầu đã hoàn toàn biến mất.
Ngược lại, Nghiêm Lập vẫn duy trì phong cách nghịch ngợm gây sự, tay nghề không có tiến bộ chút nào.
Nghiêm Lập theo bản năng rụt cổ một cái, nhất thời lúng túng:
- Không có gì…
Tô Điềm Điềm liếc mắt nhìn hắn, cô luôn cảm thấy ngày hôm nay cái tên này có gì đó không giải thích được.
Ống kính đang quay lại quá trình chế biến của cô, cô lại quay đầu xem tình hình bên kia của Lý Gia Quyền, nhìn thấy anh nắm đôi đũa trong tay, dáng vẻ cau mày bất động, Tô Điềm Điềm lại đi tới giúp anh ta thêm nước, rồi cầm tay hắn quấy vài vòng.
- Làm nhân bánh cần cho thêm lượng nước thích hợp, có thể cho thêm tinh bột.
Lý Gia Quyền cầm túi tinh bột bên cạnh, dè dặt hướng về trong chậu hơi run run:
- Đủ chưa?
- Đủ rồi, có thể thêm một ít muối rồi quấy theo một hướng.
Tô Điềm Điềm tùy ý liếc mắt một cái, lại lấy từ bên trong rổ đựng đồ ăn ra hai cái trứng gà.
- Tinh bột sẽ làm thịt kết lại và mềm hơn, thời điểm khi làm súp thịt viên, có nhiều nơi vì tạo hình đẹp mà cho rất nhiều tinh bột, thế nhưng cá nhân em lại không yêu thích như vậy, loại thịt viên đó ăn có hơi kỳ quái, vì lẽ đó mà lúc tôi làm tôi không cho nhiều tinh bột như vậy.
- Lúc nấu thịt sẽ tan ra một ít, vẻ ngoài tuy là không đẹp lắm, nhưng mùi vị thì rất là tuyệt. Nếu bạn muốn ăn thịt nhưng lại phải khống chế cân nặng thì có thể uống chút canh nếm mùi vị thịt, bởi vì bạn tôi là người mẫu nên chúng tôi thường làm như vậy ở nhà.
Tô Điềm Điềm một bên nói kinh nghiệm với Gia Quyền nhưng động tác trong tay cũng không có dừng lại. Cô dường như phát huy toàn bộ khả năng, vẻ mặt trấn định tự nhiên, lúc vung tay nhấc chân đều lộ ra vẻ già dặn chính chắn, giống như là như chuyện thường ngày vậy.
Lúc này bọn họ đoán chừng là thời điểm nấu cơm đều không trông cậy vào Nghiêm Lập được, vì vậy Tô Điềm Điềm vẫn đặt trọng tâm dạy học lên người Lý Gia Quyền.
Mấy lần không biết là vô tình hay cố ý bị bỏ lơ, Nghiêm Lập nhất thời không chịu nổi la lên:
- Chị, chị dạy em thái rau đi.
- Cậu chắc chắn chứ?
Tô Điềm Điềm nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái, động tác trong tay dừng lại một tí.
- Dạy đi, dạy đi, dạy đi mà…
Cô đang muốn nói cái gì đó, lại thấy bộ dáng nghiêm túc chờ đợi của Nghiêm Lập, hơi do dự một lát liền cầm tới dao thái rau.
- Cẩn thận một tí.
Lý Gia Quyền ở bên cạnh muốn nói nhưng lại thôi.
Hắn chưa kịp nói gì, Nghiêm Lập đã đoạt mất dao thái rau, vỗ ngực đảm bảo nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, anh cũng quá xem thường tôi rồi.
Hai phút sau, Nghiêm Lập thành công tạo cho tay mình một vết thương, sau đó bị hai người hợp tác đẩy sang một bên ngồi nhìn, còn nói cái gì mà không thể để cậu ta tới gần cái thớt thêm nửa bước.
- Đây chỉ là sự cố…
- Đúng, đúng, đúng… mỗi kỳ mỗi chương trình cậu đều bị thương do sự cố bất ngờ, cũng tại người làm việc động tay động chân.
Lý Gia Quyền ở một bên vô tình vạch trần cậu ta, vẻ mặt lạnh lùng hét lên một trận, chỉ là lúc này trên người anh ta còn buộc vào cái tạp dề, nhìn thế nào cũng có hơi buồn cười.
- Ngồi xuống.
- Chị…
Nghiêm Lập oan ức nhìn về phía Tô Điềm Điềm, sau đó cũng lườn anh ta một cái, lập tức đi về phòng.
- Tôi đi tìm cho cậu một ít nước, cậu liền… Nghiêm Lily! Không được liếm ngón tay. Cậu bao lớn rồi?
- Tôi tên Nghiêm Lập.
…
Ban đầu, thời điểm Nghiêm Lập phát sinh sự cố lúc quay đã làm cho mọi người trong tổ sợ hết hồn, chỉ lo cậu ta xảy ra chuyện gì. Kết quả phát hiện cái tên này không chỉ là không có tim không có phổi chỉ than một tiếng rồi lại tràn đầy phấn khởi bò lên tiếp tục chương trình, mà quần chúng không rõ chân tướng đều bị hắn chuyên nghiệp làm cho cảm động đến phát khóc.
Chương trình phát sóng buổi tối ngày thứ nhất, từ công nhân viên cho tới bác bảo vệ đều nơn nớp lo sợ, chỉ lo máy chủ, máy sever sẽ bị lão bà Nghiêm Lập hưng phấn phá hủy. Đêm đó bình luận viên quả nhiên là bị một trận tơi bời, mấy ngày liên tục đều bị âm thanh của Nghiêm Lập làm cho đau lòng.
Mãi đến tận mấy chương trình sau thì mọi người mới phát hiện được chân tướng.
Cái tên Nghiêm Lập này ngã bị thương lại còn ăn cơm uống nước tự nhiên như thế, quả thực chính là một loại gấu con, hoàn toàn bỏ qua một bên hình tượng chuyên nghiệp của mình mà không quan tâm.
Sau đó, tổ chương trình trở lại bình tĩnh hoàn toàn.
Lúc này hắn lại không cẩn thận làm cho ngón tay bị tổn thương, trường quay cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng lại tiếp tục, ngay cả lúc ghi hình, chú quay phim mặt cũng không biến sắc đuổi tới đùa giỡn hỏi hắn cảm giác bị thương lần này như thế nào.
Bởi vì hắn bị thương vô số lần, vì để cho hắn có chút việc để làm nên tổ chương trình mới cố ý làm ra cái phân đoạn như vậy.
Nghiêm Lập ngồi trên ghế salon ôm một con hải cẩu, vẻ mặt thâm trầm:
- Chuyện này thật sự chỉ là sự cố bất ngờ, bình thường tôi vẫn rất lợi hại.
- Ha ha.
Đạo diễn liền cười.
Đạo diễn dừng lại một lát, quyết định đổi chủ đề:
- Nghe nói Tô Điềm Điềm tiểu thư là do cậu đề cử, bình thường cậu đã ăn qua cơm cô ấy làm rồi sao? Cảm giác thế nào?
Ánh mắt Nghiêm Lập lập tức sáng lên:
- Có, có, ăn qua rồi, ăn qua rồi. Trước đây có lúc cả phòng chúng tôi đi tới nhà dì Lưu liên hoan, chị Điềm Điềm đã từng làm cơm cho chúng tôi ăn. Chúng tôi đều cảm thấy rất ngon.
Cuối cùng, dường như nhớ tới cái gì đó, thò đầu ra nhà bếp hướng Điềm Điềm hô:
- Chị, em nghĩ nếu em có thể được ăn cánh gà là ngon nhất.
Tô Điềm Điềm lườm một cái, tức giận nói:
- Bây giờ mới nói, cậu muốn tôi phải làm sao đây?
Nồi nước luộc nấm đang sôi không ngừng, trên nồi khói trắng lượn lờ nhất thời bay mất mùi tanh của bùn, lúc này trong không khí đều là mùi nấm hương thơm mát lòng người.
Tô Điềm Điềm lấy nấm đã luộc xong ra khỏi nồi, để qua một bên. Quay đầu lại chỉ đạo hai người lấy nhân bánh đã được chuẩn bị tốt ở trong chảo ra. Dưới đáy nồi đầy những cái bong bóng nhỏ, chính là nước nấu chuẩn bị sôi.
- Đừng thả một lần nhiều quá để thịt tan ra cho dễ. Cũng không cần thả quá ít, nếu không sẽ không có thịt tan.
Sau khi bị đánh mấy lần, Nghiêm Lập nhìn sang chén trong tay Lý Gia Quyền, lại nhìn thấy trong tay mình còn sót lại hơn nửa chén, vẻ mặt sầu khổ nói:
- Chị, chị có biết thực đơn cơm của Trung Quốc làm cho người ta phát điên là cái gì không?
- Cái gì?
- Cái gì mà không ít dầu, không ít muối, một ít… rốt cuộc là bao nhiêu a? Trong đầu em hoàn toàn không có khái niệm gì cả, lẽ nào thực đơn này đều dựa vào ý niệm mà các đầu bếp truyền thụ cho hay sao?
Tô Điềm Điềm trâm tư một lát, yên lặng cầm lấy cái chén trong tay Nghiêm Lập, thở dài, cầm theo tay cậu ta lấy một ít nhân bánh cho vào trong nồi. Lý Gia Quyền ở một bên nhìn qua bất đắc dĩ lắc đầu.
- Thực sự là làm khó cho cậu phải suy nghĩ vấn đề sâu sắc như vậy.
…
Thịt viên ở trong nồi bốc hơi lên, sau đó rau dưa cũng được đưa vào trong nồi. Dưa chuột và cà tím vốn là thứ chín rất nhanh, lúc luộc nấm đã luộc qua một lần, lúc này lại bỏ vào chỉ vì để nồi canh có thêm chút vị.
Nước ấm ở trong nồi không ngừng sôi lên, một ít thịt viên dần dần tan ra. Bọt thịt ở trong nồi canh nổi bồng bềnh xung quanh, có thể nhìn thấy một mảnh bóng loáng nhưng lại không có chút dầu mỡ nào. Trong phòng bếp tràn đầy vị thơm khó có thể quên, lúc này mọi người đều có thể ngửi được mùi vị hoàn toàn khác từ canh thịt viên, ngay lập tức cả tổ chương trình không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Biểu hiện của Nghiêm Lập lại càng rõ ràng, ở bên cạnh ôm cái chén nhỏ trong tay, trông mòn con mắt, dài cả cổ.
Thật vất vả lắm mới đợi được đến khi Tô Điềm Điềm nói “có thể”, Lý Gia Quyền lập tức giục mọi người chia chén để nếm món ăn.
Bên trong chén sứ trắng nhỏ là súp đặc lại càng lộ vẻ sáng sủa mà nhẹ nhàng khoan khoái. Điểm vào là từng bọt thịt nổi trên mặt nước nhưng lại tỏa ra nồng nặc mùi thịt, cẩn thận múc lên một muống nước canh, mùi nấm hương lập tức bao phủ lẫn vào trong vị thịt, dường như là muốn để vị giác can tâm tình nguyện trở thành tù binh vậy, đã từng uống nhiều loại canh nhưng chưa từng có hưởng thụ như vậy.
- Canh ngon.
Nghiêm Lập không hề che dấu mà lộ ra dáng vẻ mừng rỡ:
- Tôi đã nói rồi. Không hổ danh là chị Điềm Điềm, tay nghề thật tốt a… tôi không muốn về nhà nữa.
Lý Gia Quyền lại nhìn cô thật sâu, hướng về phía Điềm Điềm đưa ngón tay cái lên. Sau đó yên lặng mà bưng bát canh của chính mình đi tới một chỗ khác, vội vã thổi cho nguội, cẩn thận uống từng muỗng cho đến hết sạch, thậm chí xem ra có vài phần không thể chờ đợi được nữa.
Không chịu được cảm giác này, người quay phim liền đi tới phòng bếp, lại kinh ngạc phát hiện Tô Điềm Điềm còn đang làm những món khác.
- Đây là… đang dự định làm tiếp món gì sao?
Tô Điềm Điềm bất đắc dĩ nói:
- Không phải là Lily đã nói là muốn ăn cánh gà sao? Hiện tại đi mua nguyên liệu đã không kịp rồi, ở đây còn dư lại một ít nhân thịt bánh, tôi liền chiên cho cậu ấy ăn, rốt cuộc đứa trẻ này lại thích ăn những món như thế này.
Ống kính mau chóng di dời tới chảo dầu đang không ngừng sôi, từng viên thịt ở bên trong nồi không ngừng lăn qua lăn lại, màu sắc dần dần sậm lại. Xem ra bề ngoài cũng không tệ lắm.
- Ừ, ừ… Quan hệ của các ngươi thật tốt nha.
Tô Điềm Điềm cười cười, sâu sắc nói:
- Nhưng hắn là Lily a.
…
Sau đó, vào một ngày.
Mới vừa xuống dưới sân khấu, Sơn Tùng lấy hộp cơm của chính mình trở lại phòng nghỉ ngơi, đẩy cửa một cái liền nhìn thấy người quản lý của mình đang nằm đó ăn cơm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
- Nhìn cái gì vậy?
- Xem mỹ thực a.
Đại Đông vừa nói vừa hướng về một bên ăn cơm. Từ trước tới giờ không có mấy món ăn có dầu mỡ được anh ta xem trọng mùi vị như vậy.
Sơn Tùng ló đầu liếc nhìn vào cái điện thoại di động trên tay Đại Đông, bên trong lại là chương trình “hợp tác mỹ thực”, nhìn lại hộp cơm trong tay mình bỗng nhiên anh có chút ghét bỏ.
Muốn ăn…