Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 75: 75: Tu Luyện





Tạ Lâm Nghiễn vẫn còn che mắt của nàng, bây giờ hắn trông rất chật vật sao? Sở Nghiêu Nghiêu khó có thể tưởng tượng, trước kia không nhớ hắn lại sĩ diện như thế.
"Ta sẽ không cười ngươi." Môi của nàng bị hắn cắn đến hồng diễm ướt át.

Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi nói: "Ta trở về chính là để theo ngươi."
"Theo ta?" Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Hơi thở của hắn rất nặng nề, dường như đang cố đè nén cái gì, Sở Nghiêu Nghiêu có thể đoán được tình trạng của hắn vô cùng tệ, chỉ đang ráng chống đỡ.

Tạ Lâm Nghiễn như vậy thật xa lạ, lại làm cho nàng không nhịn được muốn tới gần.
"Tạ Lâm Nghiễn." Tim Sở Nghiêu Nghiêu đập nhanh, nàng nhẹ giọng nói: "Chàng rõ ràng không nỡ giết ta, chàng thích ta."
Lời của nàng làm hơi thở của Tạ Lâm Nghiễn bị kiềm hãm, thật lâu hắn cũng không nói gì.

Hắn nhìn thiếu nữ bị hắn ấn trên tường, gương mặt ấm áp mềm mại của nàng đỏ lên vì nụ hôn của hắn.

Tạ Lâm Nghiễn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e, hắn tham luyến nhiệt độ này.

Ngón tay di chuyển, chậm rãi ấn trên môi của nàng mà xoa.

Môi của Sở Nghiêu Nghiêu rất mềm mại, hắn không nhịn được cúi đầu cắn nhẹ một cái.
Gắn bó với nhau, hắn cảm thấy tim nhảy lên.

Vết thương trên người hắn rất nặng, như đang cắn nuốt tính mạng hắn từng tấc một, nhưng chỉ cần ôm thiếu nữ trong lòng, hắn dường như lại sống lại.
Hắn còn tưởng rằng mình sẽ không còn được gặp nàng nữa.

Sở Nghiêu Nghiêu trở về, nàng nói nàng trở về với hắn.

Tạ Lâm Nghiễn không chớp mắt nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu, như là muốn khắc nàng vào sâu trong mắt, vừa giống như sợ nháy mắt một cái, thiếu nữ trong lòng liền biến mất.
Tại giờ khắc này, Tạ Lâm Nghiễn thậm chí không còn muốn suy nghĩ mục đích Sở Nghiêu Nghiêu tiếp cận hắn có đơn thuần hay không, hay nàng sẽ làm hại hắn.

Hắn thậm chí tự phụ nghĩ, cho dù Sở Nghiêu Nghiêu thật sự là kẻ địch của hắn, hắn cũng không cần lo lắng, chỉ cần giết người sau lưng nàng, giữ nàng lại bên mình là được.

Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, có thể giữ nàng ở bên người, như thế nào cũng được.
Đau đớn trong tim hoàn toàn biến mất, thật giống như tất cả vết đao đều nhanh chóng khép, lại phảng phất bị thứ gì đó mềm mại lấp đầy, chỉ cần nhìn nàng là có thể cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hơi thở của Sở Nghiêu Nghiêu càng ngày càng nóng, mắt không thấy gì, cảm quan càng trở nên nhạy bén hơn, nàng từ từ vòng tay lên vai hắn.
"Tạ Lâm Nghiễn..."
Câu nói kế tiếp bị hắn nuốt xuống, hắn như là hôn không đủ, hôn nàng liên tục không ngừng.

Hô hấp giao triền, hơi thở của hắn làm nàng liên tưởng đến ánh trăng thanh lãnh sáng tỏ.

Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được nắm nhẹ áo của hắn, nàng xem như là bắt được ánh trăng sao?
Tạ Lâm Nghiễn thích nàng...
Cho dù hết thảy chỉ là giả, cho dù chỉ là vì yêu đan Cửu Vĩ Hồ, nhưng ở giờ khắc này, Tạ Lâm Nghiễn thật sự thích nàng, sự thật này cho dù nghĩ như thế nào cũng khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy rất khó tin.
Lúc hắn buông ra thì môi Sở Nghiêu Nghiêu cũng có chút tê dại, nàng đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Chàng còn chưa hôn đủ sao?"
Tạ Lâm Nghiễn không trả lời, hơi thở hắn rất nặng, hồi lâu sau, hắn lại hỏi một lần: "Vì sao trở về?"
Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ mình trở về hẳn Tạ Lâm Nghiễn phải rất vui vẻ mới đúng, hắn hỏi như vậy chỉ có thể nói lên hắn đang mạnh miệng.
"Nếu chàng không muốn nhìn thấy ta, ta có thể đi."
Vừa dứt lời, nàng cũng cảm giác được cánh tay trên thắt lưng của nàng siết chặt hơn.

Sở Nghiêu Nghiêu cười, nàng nâng tay lên đặt trên mu bàn tay của Tạ Lâm Nghiễn, nói: "Bỏ tay ra, để ta nhìn chàng."
"Không có gì đẹp hết." Giọng nói của hắn trầm thấp, trong giọng nói dường như mang theo cảm xúc khác thường.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tạ Lâm Nghiễn vẫn là chậm rãi bỏ tay xuống.
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn lên, lập tức liền bị những gì mình thấy làm kinh sợ.

Màu đỏ, đỏ như lửa, phảng phất đang rực cháy, như dung nham chảy xuôi.
Đó là...!đôi mắt của Tạ Lâm Nghiễn.

Mắt hắn biến thành màu đỏ, đỏ không mang tí xíu tạp chất nào.


Có lẽ là vì mới hôn môi, bờ môi của hắn cũng hồng diễm vô cùng, bị làn da tái nhợt tôn nồng đậm đến cực điểm.

Tóc của hắn buộc thật cao, từ đầu trở xuống đều trắng như tuyết, chỉ một tấc ở đuôi tóc vẫn là màu đen.
Bạch y ban đầu bị nhuộm loang lổ vết máu, giống như ánh lửa đang thiêu đốt, tựa hồ ngay sau đó sẽ nuốt chửng gọn gàng cái người yêu dị thanh lãnh này.
Từ sau tai kéo dài tới hai má, trên làn da trắng bệch của hắn bò đầy ma xăm màu xanh đen.

Dưới cổ áo cũng có thể mơ hồ nhìn thấy khí màu xanh đen nhàn nhạt.

Nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy xấu xí, mà giống như tiên nhân thanh lãnh cao cao tại thượng bị gông xiềng trói buộc, có nét đẹp tan vỡ.
Thật đẹp...!Đây là từ đầu tiên chợt loé lên trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu.

Nàng chưa từng thấy màu sắc này xuất hiện trên người Tạ Lâm Nghiễn, quá đẹp, đẹp đến cực hạn, lại xa cách lạnh lùng.
Sau khi nhìn vào mắt của nàng, Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày nghiêng đầu, dường như muốn né tránh ánh mắt nàng.
"Chàng không sao chứ?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi hắn.
Dáng vẻ của Tạ Lâm Nghiễn bây giờ rất quỷ dị.
"Ta đang luyện hóa nguyên thần ngọc, nếu thất bại, cơ thể của ta sẽ bị Liễu Như Dịch đoạt xá."
Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc: "Vậy chàng bây giờ là..."
"Nguyên thần ngọc muốn đồng hóa ta."
Hoá ra là như vậy...!Hai người trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát.
Tạ Lâm Nghiễn rõ ràng đang đè nén hô hấp của mình, lồ ng ngực của hắn phập phồng, hắn lại mím chặt môi, thấy Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn chằm chằm, hắn chậm rãi lắc đầu: "Ta không sao."
Sở Nghiêu Nghiêu biết, Tạ Lâm Nghiễn dời vết thương trên người nàng lên người mình, đan điền bị thương, còn phải luyện hóa nguyên thần ngọc....Đây có khác gì chịu chết.
Trong lòng nàng lại sinh ra cảm xúc khác thường, nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai má Tạ Lâm Nghiễn.

Đầu ngón tay khẽ sờ lên xa xăm xanh đen trên mặt hắn, làn da chỗ ma xăm bao trùm lạnh hơn so với nơi khác.
Tạ Lâm Nghiễn không tránh, mặc kệ nàng chạm nhẹ vào, yên lặng đến có chút dịu ngoan.
Sở Nghiêu Nghiêu do dự một chút, đột nhiên nói: "Tạ Lâm Nghiễn, chúng ta song tu đi."
Tạ Lâm Nghiễn nghe vậy ngẩn người: "Nàng muốn cùng ta song tu?"
Hắn nghe vậy, vậy mà buông nàng ra lui về sau một bước, trong mắt lóe lên kinh ngạc.
"Ngoài song tu, ta không biết phải giúp chàng như thế nào." Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn, gương mặt chân thành.
Tạ Lâm Nghiễn lại nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu, sau một lúc lâu xoay người sang chỗ khác, quay lưng lại với nàng: "Ta không cần, nàng cách ta xa một chút."
Sở Nghiêu Nghiêu không biết vì sao Tạ Lâm Nghiễn lại kháng cự như thế, dưới tình huống hiện tại, song tu không phải có hiệu quả nhất sao?
Nàng đưa tay kéo góc áo của hắn.

Hắn lại quay đầu trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Buông tay!"
Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn quát một tiếng, tay vươn ra khẽ run rẩy.

Ngước mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt như lửa đốt của Tạ Lâm Nghiễn.

Từ hai má kéo dài tới cổ áo ma xăm càng đậm hơn.
Tạ Lâm Nghiễn quay đầu đi về phía trước, không hề để ý tới nàng.

Bước chân của hắn trông vững vàng, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn nhìn thấu hắn bước gian nan.
Máu từng giọt theo vạt áo hắn nhỏ xuống, cùng động tác hắn đi về phía trước nở ra một loạt hoa đỏ sẫm.

Ngoài đuôi tóc màu đen, trên người hắn chỉ có hai màu trắng đỏ này.

Mỗi một bước bước ra đều nhìn thấy mà giật mình nhưng lại tuyệt mỹ dị thường.
Thương thế của Tạ Lâm Nghiễn còn nặng hơn tưởng tượng.

Hắn đi tới bãi đá, dường như không chịu nổi nữa, theo bãi đá tuột xuống.
Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, nhanh chóng tiến lên xem xét.

Nàng ngồi bên cạnh Tạ Lâm Nghiễn, đưa tay muốn dìu hắn, lại bị hắn đẩy ra.
"Đừng chạm vào ta!" Hắn hung tợn trừng Sở Nghiêu Nghiêu, ráng chống đỡ một hơi, giọng nói lại rất yếu, hữu khí vô lực.

Sở Nghiêu Nghiêu mặt đầy vô tội nhìn Tạ Lâm Nghiễn.


Tính tình hắn cũng quá kém, hơn nữa cuối cùng hắn thấy không tự nhiên cái gì chứ?
Lồ ng ngực của hắn phập phồng kịch liệt, dường như đang nhẫn nhịn đau đớn nào đó, hắn rũ mi dời ánh mắt, không cùng đối mặt với Sở Nghiêu Nghiêu.
Máu đỏ sẫm từ khóe môi hắn tràn ra, hắn nhấc mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi.

Đuôi tóc màu đen bị màu máu bao trùm với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Ma xăm xanh đen lại đậm thêm vài phần, hắc khí lan tràn, dường như muốn bò ra xa, những hoa văn kia quá dữ tợn, làm cho người ta hoài nghi làn da của hắn liệu có vỡ ra theo hoa văn xanh đen hay không.
Sở Nghiêu Nghiêu nghi ngờ cái dạng này của hắn có thể thành công luyện hóa nguyên thần ngọc hay không.

Nàng quay đầu nhìn xung quanh, nàng muốn đi tìm Trảm Uyên hỏi một chút.

Nàng chống tay trên mặt đất còn chưa xoay người, một cánh tay đột nhiên dùng sức ôm nàng từ sau lưng.

Nàng nhất thời chưa chuẩn bị liền ngã về phía sau, lưng đâm vào trong lồ ng ngực vững chắc.

Nàng ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, nghe được tiếng tim đập nặng nề.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Sở Nghiêu Nghiêu có chút mờ mịt.
"Ta không muốn đuổi nàng đi." Giọng của hắn trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra thống khổ cực độ: "Đừng đi."
"Ta không muốn đi." Sở Nghiêu Nghiêu muốn thoát khỏi lồ ng ngực Tạ Lâm Nghiễn, nàng cảm thấy tư thế này sẽ đè vào vết thương của hắn.

Tạ Lâm Nghiễn lại vây nàng ở trong lòng chặt hơn.

Hắn cúi đầu, đặt cằm trên vai nàng, chóp mũi cọ nhẹ cổ của nàng, không biết đang ngửi cái gì.
"Sở Nghiêu Nghiêu..." Hắn dường như vô thức gọi tên của nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu biết Tạ Lâm Nghiễn bây giờ đang bị Trụy Ma Uyên cộng thêm yên đan Cửu Vĩ Hồ ảnh hưởng, sự mê luyến của hắn đối nàng cũng chỉ là một hiện tượng giả.

Không biết sau khi thanh tỉnh, hắn có thẹn quá hoá giận trả thù nàng không.

Nghĩ như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu lại có vài phần chột dạ.

Nói thật, lúc nàng trở về là có chút xúc động...
"Tạ Lâm Nghiễn, chúng ta song tu đi." Sở Nghiêu Nghiêu lại đưa ra ý kiến này.
Tạ Lâm Nghiễn một lúc vẫn không lên tiếng, giống như không hề nghe thấy.

Hồi lâu sau, Tạ Lâm Nghiễn buông nàng ra.

Sở Nghiêu Nghiêu xoay người nhìn hắn.

Tạ Lâm Nghiễn hơi cúi đầu, tóc trắng từ sau tai buông xuống, che khuất đôi mắt đỏ rực và ma xăm màu xanh đen trên gương mặt của hắn.
Tạ Lâm Nghiễn rất kháng cự chuyện song tu.
Vì sao?
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày, nàng thăm dò vươn tay ra, ngón tay luồn qua tóc hắn, nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên.

Tạ Lâm Nghiễn không ngăn cản.

Sở Nghiêu Nghiêu lại gần, từ từ đặt môi lên môi hắn.
"Cùng ta song tu đi, Tạ Lâm Nghiễn, ta muốn cùng chàng song tu." Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng với hắn.
Tạ Lâm Nghiễn không né tránh, cũng có thể là bởi vì hắn không có sức.

Đôi mắt đỏ như ẩn giấu ngọn lửa, sáng rực nóng hổi.

Ngón tay Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi trượt vào lòng bàn tay của hắn, xuyên qua kẽ tay, mười ngón đan vào nhau, nàng không ngừng cố gắng nói: "Cùng ta song tu đi."
Ánh sáng trong mắt hắn nhẹ nhàng dao động, trước khi hắn dời mắt đi, Sở Nghiêu Nghiêu lại tiến lên chủ động hôn hắn.


Nàng trúc trắc khẽ cắn bờ môi của hắn.
"Tạ Lâm Nghiễn, ta muốn cùng chảng song tu."
"Chàng đồng ý với ta có được không?" Nàng cố ý gãi trong lòng bàn tay của hắn.
Tạ Lâm Nghiễn cuối cùng cũng có phản ứng, hắn đỡ gáy nàng, bịt kín môi nàng, cướp đi tất cả không khí của nàng.

Hắn phát điên giống như muốn nuốt nàng vào trong bụng.
Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không biết, hắn bị thương nặng như vậy lấy đâu ra sức lực lớn như thế.

Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đặt ở dưới thân.
Cho đến khi mùi máu tươi giữa môi tản ra, Tạ Lâm Nghiễn mới dừng động tác lại, hắn cắn bờ môi của nàng, giọng nói trầm thấp: "Sở Nghiêu Nghiêu, nàng đang câu dẫn ta sao?"
"Không phải." Sở Nghiêu Nghiêu chột dạ, nàng nâng tay ôm hông của hắn, nhẹ nhàng đặt cằm trên vai hắn, né tránh ánh mắt sáng quắc của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là muốn giúp chàng."
Bọn họ ôm nhau thật chặt, lồ ng ngực của hắn đè nặng nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu có thể lcảm nhận rõ hô hấp của Tạ Lâm Nghiễn, hơi thở hoà quyện, không biết có phải do bị hắn đè ở dưới thân nên nàng có chút khó thở hay không.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Tạ Lâm Nghiễn cũng lên tiếng, hắn nói: "Lệ khí của nguyên thần ngọc rất nặng, sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc."
Sở Nghiêu Nghiêu ngẫm một chút liền hiểu ý của hắn: "Chàng sợ làm tổn thương ta sao?"
Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Hoá ra là vậy, Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn cự tuyệt nàng hoá ra là vì nguyên nhân này.
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày, sau đó nói: "Kỳ thật.....!Nếu chỉ là tổn thương nhỏ, ta cũng có thể nhịn một chút, hơn nữa, nếu tác dụng phụ là ảnh hưởng cảm xúc, nói không chừng vô dụng với ta, chàng xem Trụy Ma Uyên không có ảnh hưởng với ta."
Vừa dứt lời, cằm của nàng liền bị nắm, Tạ Lâm Nghiễn mím môi nhìn nàng, thần sắc có chút khác thường.
"Nhịn một chút?" Hắn hỏi ngược một câu: "Không phải nàng sợ đau sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi nói: "Nếu có thể giúp chàng, đau một chút cũng không sao." Nàng hơi dừng, lại nhẹ giọng nói: "Chàng không thể cố gắng đừng làm ta đau sao?"
Vẻ mặt của Tạ Lâm Nghiễn có chút căng thẳng, hắn nhìn nàng trong chốc lát, rốt cuộc kéo cổ tay nàng, để bàn tay lên tim mình, thở dài như là thỏa hiệp, hắn nói: "Truyền linh khí vào."
Ý này chính là đồng ý.

Lần trước song tu, Tạ Lâm Nghiễn đè tâm mạch của nàng rót linh khí vào.

Lần trước trước, chỉ đơn thuần là thần thức giao hòa, Sở Nghiêu Nghiêu lúc ấy cái gì cũng không biết.

Cho nên, ý của Tạ Lâm Nghiễn bây giờ là, lần song tu này muốn nàng chủ động?
Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí điều động linh khí trong đan điền, dẫn linh khí từ lòng bàn tay chảy ra, chậm rãi đổ vào tâm mạch của Tạ Lâm Nghiễn.
Linh khí vừa chạm vào linh khí của hắn, Sở Nghiêu Nghiêu cũng có chút hối hận.

Kinh mạch của Tạ Lâm Nghiễn lúc này thật sự là quá dọa người, linh khí bên trong...!Sở Nghiêu Nghiêu chỉ muốn dùng hai chữ "điên cuồng" để hình dung, khí tức thô bạo, tán loạn khắp nơi, dường như muốn lao ra từ trong cơ thể hắn.
Khí tức cả người hắn hoàn toàn hỗn loạn, bên trên kinh mạch cũng có những vết thương nhỏ trải rộng.

Sở Nghiêu Nghiêu thật sự khó có thể tưởng tượng ở dưới tình huống thế này, sao hắn có thể nói với nàng nhiều như vậy.

Nàng thậm chí hoài nghi tâm trí của Tạ Lâm Nghiễn hiện tại không thanh tỉnh...
Mới vừa vào đến kinh mạch của hắn, tiếp xúc với linh khí của hắn, liền giống như tiến vào một từ trường đáng sợ, ngay cả linh khí của nàng cũng không khống chế được, bị lôi kéo vào trong vòng xoáy kinh mạch của hắn.

Sở Nghiêu Nghiêu cắn chặt môi, cố gắng rút linh khí của mình về, khó khăn an ủi từng tấc khí tức sôi trào của hắn.

Khi linh khí đến được đan điền của hắn thì sắc mặt của Sở Nghiêu Nghiêu cũng tái đi mấy phần.

"Tạ Lâm Nghiễn..." Nàng theo bản năng gọi tên của hắn.
Tạ Lâm Nghiễn rũ mi nhìn nàng, đôi mắt đỏ có vài phần yêu dị.
"Không chịu nổi sao?" Hắn hỏi như vậy, thần sắc lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nhìn bề ngoài căn bản không nhìn ra hắn đang trải qua cái gì.
"Không, không có việc gì." Sở Nghiêu Nghiêu miễn cưỡng nói, sau khi nói xong nàng cũng có chút hối hận.
Linh khí dây dưa, sau khi đi qua đan điền của hắn liền cuốn vào nhau, chảy ngược vào kinh mạch Sở Nghiêu Nghiêu.

Cái cảm giác này thật sự là đáng sợ.

Mặc dù không phải lần đầu tiên Sở Nghiêu Nghiêu cùng Tạ Lâm Nghiễn song tu, nhưng trước lần đó, linh khí của Tạ Lâm Nghiễn khác hẳn lần này.
Lần đó, tuy hắn cũng mang theo tính công kích rất mạnh, nhưng tổng thể ngoài nóng rực cũng không khiến cho nàng quá khó chịu.

Nhưng lúc này đây, linh khí của Tạ Lâm Nghiễn lại táo bạo dị thường, sau khi đổ vào kinh mạch của nàng, làm kinh mạch của nàng vừa đau vừa mỏi, trong một nháy mắt, nàng xém chút hoài nghi kinh mạch của mình bị hắn làm bị thương.
Tạ Lâm Nghiễn cũng nhăn mày lại, kinh mạch của thiếu nữ trong lòng thật sự quá yếu, linh khí từng chút chảy xuôi theo kinh mạch mềm mại.

Nàng quá yếu, yếu đến mức không thể kháng cự được hắn, kinh mạch dễ dàng bị linh khí của hắn chen vào.

Hắn chỉ cần tăng thêm ít lực, linh khí liền có thể vào sâu trong kinh mạch của nàng, chạm đến đan điền của nàng.
Hơi thở của Sở Nghiêu Nghiêu cũng thay đổi càng ngày càng nặng, mắt nàng không nhịn được rỉ ra nước mắt.
"Đau không?" Tạ Lâm Nghiễn nhỏ giọng hỏi bên tai nàng.
Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu có chút mờ mịt, nàng nhẹ gật đầu, nhưng hình như nghĩ tới điều gì đó nên lại lắc đầu.


Cuối cùng linh khí đã tới đan điền của nàng, đan điền cũng thấy c ăng trướng đau đớn.

Sở Nghiêu Nghiêu nức nở một tiếng, cả người run rẩy.
Linh khí đi qua kinh mạch của nàng, lại từ trong đan điền của nàng chảy ra, lệ khí ác liệt kia liền bị hóa giải.

Sau kia linh khí bình lặng, lại chảy xuôi qua vết thương chồng chất trong kinh mạch của hắn, giống như nắng hạn gặp mưa rào, tất cả đau đớn đều được hóa giải.
Chỉ là.....!Quá ít, không đủ.....! Hắn còn muốn nhiều hơn.....!Khát vọng từ đáy lòng dâng lên, mắt của Tạ Lâm Nghiễn càng ngày càng đỏ, đỏ rực giống như muốn bốc cháy.
Một bàn tay của Sở Nghiêu Nghiêu còn nhẹ nhàng đè trên ngực hắn, Tạ Lâm Nghiễn nắm lấy cổ tay nàng, đặt trên đỉnh đầu nàng, tay còn lại thuận thế xoa ở ngực nàng.

Tay hắn hơi dùng sức, một dòng linh khí nóng bỏng mạnh mẽ vọt thẳng vọt vào tâm mạch của nàng, theo tâm mạch đi khắp cơ thể.
Trong nháy mắt đó, Sở Nghiêu Nghiêu tưởng rằng mình sẽ chết trong tay Tạ Lâm Nghiễn.

Nàng hít thở không thông, không thể kháng cự, linh khí tàn sát bừa bãi trong kinh mạch của nàng, không để lại một đường sống nào.

Cả người nàng đều co rụt lại, theo bản năng muốn chạy trốn dòng linh khí ăn mòn đáng sợ này, Tạ Lâm Nghiễn lại đè chặt nàng.

Nàng căn bản không thể phản kháng, cũng không có sức phản kháng.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Nàng kêu tên của hắn, trong giọng nàng có vài phần nức nở.
Lông mày Tạ Lâm Nghiễn nhíu chặt hơn, đột nhiên hắn cúi đầu cắn môi Sở Nghiêu Nghiêu.

Ý thức của hắn đã có vài phần mơ hồ, chỉ đơn thuần dựa vào bản năng đi tìm dòng linh khí thanh mát mềm mại kia, hắn chỉ muốn cuốn chặt lấy, giống như như vậy mới có thể vĩnh viễn giữ nàng lại bên mình.
Sở Nghiêu Nghiêu khẽ nức nở giữa môi hắn.

Đau, nhưng cũng không phải quá đau, lại hình như không chỉ đau, còn có chút gì khác.

Dù sao, nàng cũng không chịu nổi.
Không biết Tạ Lâm Nghiễn thấy thế nào, đột nhiên tách khỏi nàng, thậm chí còn đẩy nàng ra, xoay người quay lưng lại với nàng.

Linh khí thô bạo trong lúc đó rút ra khỏi kinh mạch, cảm giác đau mỏi dường như vẫn lưu lại.
Sở Nghiêu Nghiêu căn bản không phản ứng kịp, nàng bất giác co người lại, từ kinh mạch đến đan điền đều không chịu được thay đổi.

Mất một lúc, nàng mới trở lại bình thường, quay đầu mờ mịt nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Thanh niên quay lưng lại với nàng, tóc trắng rũ trên mặt đất, lưng hắn dường như có chút run rẩy, phảng phất đang chịu đựng thống khổ to lớn nào đó.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Sở Nghiêu Nghiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy áo của hắn.
"Đừng chạm vào ta!" Tạ Lâm Nghiễn quát nàng, giọng rất yếu, lộ rõ ngoài mạnh trong yếu, không có chút khí thế nào.
Sở Nghiêu Nghiêu lại gần, áp lên từ sau lưng, ôm hông của hắn.

Cả người Tạ Lâm Nghiễn đều cứng lại, lưng căng chặt.
"Cút đi!" Giọng hắn có vài phần hoảng sợ.
Sở Nghiêu Nghiêu dán má trên lưng của hắn cọ cọ: "Chàng lại đuổi ta đi, ta đi thật, chàng lại tức giận."
"Sở Nghiêu Nghiêu!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết đang tức giận với ai.
"Chàng đừng đuổi ta đi, chúng ta tiếp tục song tu đi, Tạ Lâm Nghiễn, chàng không thích cùng ta song tu sao?" Giọng của nàng nghẹn ngào như giọng mũi, vừa nhẹ vừa nũng nịu: "Giống như vừa rồi vậy, chàng thật sự không thích sao?"
Hơi thở của hắn rất nặng, dường như khắc chế không nổi nên th ở dốc kịch liệt: "Sở Nghiêu Nghiêu, đừng câu dẫn ta!"
"Ta không có câu dẫn chàng, ta chỉ muốn chàng thoải mái hơn, hơn nữa vừa rồi ta cũng rất thích." Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt môi lên cổ hắn.
"Tạ Lâm Nghiễn, ta thích cùng chàng song tu."
Hô hấp của hắn rõ ràng bị kiềm hãm.

Ngay sau đó, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng lại bị Tạ Lâm Nghiễn xoay người đè lên.

Tạ Lâm Nghiễn nắm cằm của nàng, trán dựa vào trán nàng, đôi mắt đỏ bộc lộ vẻ nguy hiểm.
"Sở Nghiêu Nghiêu, cuối cùng nàng muốn làm gì?" Theo động tác nói chuyện của hắn, hơi thở quấn quít: "Rốt cuộc mục đích của nàng là gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa trên ma xăm xanh đen: "Ta không muốn thấy chàng khó chịu như vậy."
Tạ Lâm Nghiễn mím môi nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, cuối cùng che kín mắt nàng.

Mắt vừa bị che, Sở Nghiêu Nghiêu liền cảm giác được thần thức của Tạ Lâm Nghiễn xâm nhập vào đầu nàng, ý thức của nàng bị hắn lôi kéo chìm vào biển cả hắc ám.
Thần thức của Tạ Lâm Nghiễn giống như linh khí của hắn, mang theo hơi thở thô bạo dày đặc đến cực điểm, trông như bình tĩnh, lại cuồn cuộn sóng ngầm, ẩn giấu mối đe doạ đáng sợ.
Trong phút chốc, Sở Nghiêu Nghiêu liền sinh ra suy nghĩ muốn trốn thoát.

Nàng miễn cưỡng nhịn xuống, thử tiếp nhận hắn chạm vào.
Thần thức của Tạ Lâm Nghiễn vừa chạm vào thần thức của nàng, liền quấn chặt lấy.

Lúc này đây, thần thức giao hòa không giống như dĩ vãng.

Thần thức của hắn như là đang từ từ đi sâu vào linh hồn của nàng, không chỉ là chạm vào đơn thuần, mà là dung hợp một phần, rất nhanh đã không phân biệt được của ai..