"Ngươi..." Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, lại bị những lời này của Tạ Lâm Nghiễn chọc tức mà cười: "Đầu óc ngươi không được bình thường sao? Ta vẫn luôn ở cùng với ngươi, vậy mà ngươi lại nói thế cho được.
Ta lấy đâu ra thời gian chạy đây bố trí cái ảo trận này?"
"Ngươi đương nhiên là có thời gian.
Trước khi ta tới Ngọc Hành Sơn, khoảng thời gian đó, ta còn không biết ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn, ý Tạ Lâm Nghiễn là trước khi bọn họ quen biết ở Ngọc Hành Sơn nàng đã bố trí trận pháp này ở đây chỉ để chờ Tạ Lâm Nghiễn mắc câu.
Lời hắn nói khiến Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra ủy khuất lớn lao: "Không phải ta!"
Không nói khi đó nàng còn chưa hiểu trận pháp chi đạo, lúc đó nàng thậm chí còn chưa xuyên qua.
Sở Nghiêu Nghiêu bắt đầu giãy giụa: "Nếu ngươi nghi ngờ ta thì đừng có ôm ta, thả ta xuống, ta không muốn thấy ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn lại ấn nàng vào trong ngực, giọng nói bất thiện: "Chớ lộn xộn."
Sở Nghiêu Nghiêu muốn phát giận, lần đầu tiên nàng bị vu oan như thế.
Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên ngừng lại, hắn đứng trên một đại thụ cao ngất trong mây, đứng bằng mũi chân ở trên ngọn cây.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng dừng giãy giụa, nàng chớp mắt, không biết hắn muốn làm gì.
Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng, một tay nhấc cổ áo lên, kéo cánh tay của nàng ra, ôm nàng ra phía ngoài.
"Sở cô nương nhất định muốn tại hạ thả ngươi xuống?"
Sở Nghiêu Nghiêu cúi đầu nhìn bên dưới, lập tức váng đầu hoa mắt.
Quá cao, tại sao có cái cây cao như thế, từ góc này tảng đá lớn cũng co lại bằng bàn tay, xung quanh mơ hồ có mây mù quanh quẩn.
Có lẽ là vì nàng mới vừa khóc, gió lạnh thổi làm mắt của nàng có chút đau, nước mắt lại rỉ ra.
Sở Nghiêu Nghiêu không biết ngự kiếm, lại càng không biết khinh thân thuật, từ nơi này rớt xuống nàng chắc chắn sẽ chết.
"Vậy ngươi liền buông tay đi, cho ta ngã chết." Nàng lắp bắp nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên lướt qua nước mắt của nàng, hắn "Hừ" một tiếng: "Ngã xuống sẽ không chết, nhưng khẳng định sẽ bị thương, sẽ rất đau."
"Vậy ngươi buông tay đi." Sở Nghiêu Nghiêu vẫn cố chấp.
Ý cười chậm rãi từ trong mắt hắn lan ra, ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu âm u, còn chưa đợi nàng mở miệng lần nữa, tay đặt phía sau nàng đột nhiên buông lỏng ra.
Cảm giác mất trọng lực nháy mắt truyền đến, gần như đồng thời, Tạ Lâm Nghiễn cũng từ trên ngọn cây nhảy xuống, lao tới ôm hông của nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu không hét chói tai giống như dự đoán, nàng cắn chặt môi dưới, không nói một tiếng.
Dáng vẻ này của nàng khiến trong lòng Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên trào ra một cảm xúc rất khó hiểu, hắn bất giác siết chặt cánh tay, ôm chặt nàng vào lòng.
Trảm uyên đã trượt ra khỏi tay nàng, nhưng không rơi xuống cùng bọn họ mà giống như có sinh mệnh bay vòng quanh bọn họ.
Tạ Lâm Nghiễn một tay ôm Sở Nghiêu Nghiêu, một tay còn lại nhanh chóng bấm tay niệm chú, trảm uyên phát ra linh quang chói mắt, theo tay hắn chỉ bay về một nơi ở phía dưới.
Lưỡi kiếm bổ vào trong hư không, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng nó giống như thật sự bổ lên thứ gì đó, một khe hở vỡ ra từ trong không trung, khe hở lớn dần lan ra bốn phía.
Ngón trỏ Tạ Lâm Nghiễn điểm nhẹ mi tâm, dùng linh khí khởi động linh quang hộ thân, bọc hắn và Sở Nghiêu Nghiêu ngã xuống khe hở.
Chỉ một thoáng, bốn phía nổi lên kình phong thổi y phục bay phất phới, không khí tạo thành lốc xoáy, ngay cả hít thở cũng thành hy vọng xa vời.
May mà loại cảm giác hít thở không thông đáng sợ này không bao lâu liền biến mất.
Khi hoàn hồn thì Tạ Lâm Nghiễn đã ôm Sở Nghiêu Nghiêu đứng ở trong một thạch thất trống rỗng.
Tạ Lâm Nghiễn vừa đứng vững liền cúi đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, môi dưới bị nàng cắn ra hằn rõ dấu răng, toàn thân đều bị gió thổi rét run, so với giấy khôi lỗi như hắn còn lạnh hơn vài phần.
Tạ Lâm Nghiễn nâng tay lên muốn chạm vào gương mặt nàng, Sở Nghiêu Nghiêu lại đẩy tay hắn ra, nàng lui về phía sau vài bước, không đứng vững trực tiếp ngã xuống.
May mà Tạ Lâm Nghiễn tay mắt lanh lẹ, lần nữa đỡ nàng.
Tạ Lâm Nghiễn do dự một chút, hắn có chút mất tự nhiên dời ánh mắt đi, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ đùa giỡn với ngươi..."
Đợi hơn nửa ngày, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không lên tiếng, hắn cúi đầu nhìn lại, sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu theo hơi thở nặng nề dần dần hồng nhuận.
Tiếng của nàng hơi run, giọng nói lại rất kiên định: "Trận pháp kia không liên quan tới ta."
"Ta biết."
"Vậy vừa rồi vì sao ngươi vu oan ta?"
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: "Tại hạ vu oan cô nương khi nào, không phải đều là Sở cô nương tự mình quyết định sao? Ta chỉ nói ra suy đoán của ta mà thôi, ai biết tại sao ngươi lại kích động như vậy."
Sở Nghiêu Nghiêu "A" một tiếng, vẻ mờ mịt trong mắt càng tăng lên: "Cho nên ngươi tin tưởng ta?"
"Tại hạ biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu ta nhận định là ngươi làm còn có thể nói chuyện hoà khí với người như thế ư?
Vẻ hoang mang trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu rất nhanh biến thành giật mình, cuối cùng lại chuyển thành kinh hỉ.
"Ngươi vậy mà nguyện ý tin tưởng ta!" Nàng vô cùng thụ sủng nhược kinh, mắt sáng ngời nhìn Tạ Lâm Nghiễn, nhìn đến hắn nhăn mày lại.
Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên nâng tay lên che kín mắt của nàng: "Đừng dùng ánh mắt nhìn ta."
"Vì sao ngươi chịu tin tưởng ta?" Sở Nghiêu Nghiêu cũng không thèm để ý: "Là bởi vì ngươi cảm thấy con người ta cũng không tệ lắm ư?"
Tạ Lâm Nghiễn: "..."
"Không phải." Tạ Lâm Nghiễn cảm thấy Sở Nghiêu Nghiêu có chút được một tấc lại muốn tiến một thước: "Tại hạ chẳng qua là cảm thấy, với đầu óc của Sở cô nương không thể làm được chuyện thế này."
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Hoá ra là nàng không xứng...
"Vậy ngươi cảm thấy là loại người nào làm."
"Không biết, nhưng ta có thể đoán được."
"Ai?"
Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Hiện tại còn chưa đến lúc nói."
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, cũng không truy vấn, nàng đang đợi hệ thống thông báo.
Tạ Lâm Nghiễn nói tin tưởng nàng, vậy không phải là nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành rồi sao? Sở Nghiêu Nghiêu kích động! Nhưng là nàng đợi nửa ngày cũng không đợi được gì.
Chẳng lẽ tín nhiệm của Tạ Lâm Nghiễn không được hệ thống coi là hoàn thành nhiệm vụ? Sở Nghiêu Nghiêu ở trong lòng lặng lẽ hô vài tiếng "Hệ thống", nhưng vẫn không ai phản ứng nàng.
"Ngẩn người cái gì thế?" Tạ Lâm Nghiễn đã dạo một vòng trong phòng, vừa quay đầu lại phát hiện Sở Nghiêu Nghiêu còn đang sững sờ tại chỗ.
"A, không, không có." Sở Nghiêu Nghiêu có chút chột dạ, vội vàng nói: "Chúng ta bây giờ hẳn là đã ra khỏi ảo trận, đây là đâu, ngươi biết không? Có xa Xích Hỏa Sơn Trang không?"
Nàng nói xong, quan sát bốn phía một phen, đây là một thạch thất trụi lủi, ngoài mặt đất và tàn tường không có bất kỳ gì khác.
Không chỉ không có nội thất, đến cửa và cửa sổ cũng không có.
Kín kẽ, tìm không thấy khe hở nào có thể ra ngoài.
"Bịt kín như thế làm thế nào ra ngoài đây?" Sở Nghiêu Nghiêu cảm khái một câu.
Lời nàng còn chưa dứt, không biết Tạ Lâm Nghiễn ấn vào cái gì, tiếng bánh răng chuyển động "Ken két ken két ken két ken két" nặng nề chói tai vang lên.
Tường đá trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi hạ xuống, tạo thành một cái cửa đá.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Có chút xấu hổ.
Tạ Lâm Nghiễn quay đầu, cười như không cười nhìn nàng: "Nơi này là mật thất trong phòng của trang chủ Xích Hỏa Sơn Trang."
Sở Nghiêu Nghiêu đi tới bên cạnh Tạ Lâm Nghiễn nhìn ra phía ngoài, bốn phía có chút tối, trên thạch bích bên ngoài khảm nạm minh nguyệt thạch, cách rất xa mới có một viên, giống như thiếu tiền vậy.
"Ngươi đối với nơi này rất quen thuộc nha." Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn không giải thích, chỉ nói: "Chúng ta đi thôi."
Nói xong, hắn đã đi ra ngoài trước.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng nhanh chóng theo sau, ra ngoài nàng mới phát hiện không gian bên ngoài thạch thất rất lớn, giống như một cung điện dưới lòng đất, có thang đá hình tròn ở chính giữa cung điện.
Địa cung rất yên lặng, yên lặng đến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy giống hơi thở của mình cũng vang vọng lại.
Có thể do nàng xem nhiều tiểu thuyết quá, nhịn không được nhỏ giọng hỏi Tạ Lâm Nghiễn: "Nơi này không biết có cơ quan không...!Hoặc là có nguy hiểm nào khác?"
"Có." Tạ Lâm Nghiễn khẽ gật đầu, hắn động cổ tay, giữa ngón trỏ và ngón giữa nháy mắt xuất hiện một lá bùa, hắn nhìn cũng không nhìn, ném lá bùa về bên cạnh, lá bùa kia lập tức như có sinh mệnh bay về một phương hướng.
Nhưng ngay sau đó, trên vách tường địa cung lại đột nhiên nứt ra một khe hở, một kiếm nhỏ màu xanh từ linh khí tạo thành bay ra, chém lá bùa thành hai nửa, theo sau bản thân nó cũng tán loạn thành từng đốm linh quang màu xanh bay xuống.
"Oa! Lợi hại như vậy!" Sở Nghiêu Nghiêu như là đang xem biểu diễn kêu lên, chỉ thiếu vỗ tay bảo hay.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng một chút: "Ngươi không sợ sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu sao mình phải sợ hãi: "Đây không phải địa bàn của ngươi sao? Ta cần phải sợ hãi sao?"
"..." Tạ Lâm Nghiễn tựa hồ không phản bác được, cuối cùng chỉ nói: "Ngươi theo sát ta."
Sở Nghiêu Nghiêu dịch về phía trước một bước nhỏ, cẩn thận túm tay áo được Tạ Lâm Nghiễn: "Ta theo sát."
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn rơi vào tay đang túm tay áo hắn của Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nở nụ cười, làm Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra một dự cảm không tốt.
Không đợi nàng cẩn thận suy tư, Tạ Lâm Nghiễn lật tay cầm tay nàng, trảm uyên không có báo trước tự xuất khiếu.
Hắn lôi kéo nàng bước lên thân kiếm, không đợi Sở Nghiêu Nghiêu đứng vững, kiếm liền vọt ra ngoài.
Bàn chân nổi gió, bốn phía lơ lửng, k1ch thích thật là k1ch thích.
Cùng lúc đó, thạch bích xung quanh đột nhiên nứt ra từng cửa nhỏ giống như khi Tạ Lâm Nghiễn ném lá bùa ra, vô số đạo linh quang tụ tập thành kiếm nhỏ màu xanh, sau đó bay vụt về phía bọn họ.
Sở Nghiêu Nghiêu: "!"
Dữ dội vậy sao? Nàng còn tưởng rằng Tạ Lâm Nghiễn sẽ dựa vào hiểu biết với vị trí địa lý nơi này mà chọn ra một con đường an toàn nhất, không kích hoạt phải cơ quan chứ.
Ai biết hắn lại trực tiếp cứ khó mà đi.
Tạ Lâm Nghiễn không sợ những tiểu phi kiếm màu xanh kia không có nghĩa là Sở Nghiêu Nghiêu không sợ.
Nàng muốn tránh nhưng phi kiếm bay tới từ bốn phương tám hướng, nàng căn bản không có chỗ trốn.
Lúc khẩn trương, nàng theo bản năng liền chui vào lòng Tạ Lâm Nghiễn, nhưng làm xong động tác này nàng liền hối hận.
"Yêu thương nhung nhớ?" Quả nhiên, tiếng của Tạ Lâm Nghiễn lại vang lên bên tai nàng, mang theo ý cười nồng đậm.
Điều này làm cho Sở Nghiêu Nghiêu có chút mất mặt.
Nàng vừa định lui ra Tạ Lâm Nghiễn liền thuận thế khoát tay lên hông của nàng ôm nàng.
Tiếp đó, hắn giơ tay còn lại lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nặn ra một kiếm chỉ, tùy ý vòng một vòng quanh thân.
Một kiếm quang màu trắng sắc bén đuổi theo đầu ngón tay hắn, vây bọn họ ở trong đó.
Từng tiểu phi kiếm màu xanh đụng vào kiếm quang trong nháy mắt đều vỡ ra thành từng đốm linh quang trong suốt ở bốn phía.
Tiểu phi kiếm càng ngày càng nhiều, từng hàng, từng nhóm hướng lại đây, hình thành một vòng kiếm xanh biếc, nhưng rất nhanh bị đâm cho thịt nát xương tan, vỡ thành linh quang, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa không biết mệt mỏi.
Ánh sáng nở hoa, linh quang đầy trời, từng đợt gợn sóng mở ra trên không trong địa cung trống trải yên tĩnh.
Xanh dương, xanh ngọc, xanh ngọc bích...
Sở Nghiêu Nghiêu hoài nghi nàng đang nhìn lại tất cả màu xanh đã gặp trong đời một lượt.
Nàng không dời mắt nhìn một màn này, nguyên nhân không có gì khác, là vì quá đẹp, đẹp đến nàng không nỡ chớp mắt.
"Đẹp không?" Thanh âm của Tạ Lâm Nghiễn lại vang lên bên tai.
Sở Nghiêu Nghiêu hồi lâu mới phản ứng được, ngửa đầu nhìn hắn.
Con ngươi của hắn bị quang lam chiếu rọi thành một mảnh sâu thẳm màu xanh, giống như nước ở khe núi ban đêm bị ma trơi chiếu ra vài phần mộng ảo, lấm tấm từng con đom đóm nhẹ nhàng bay qua, tựa như tiên cảnh, chỉ thoáng nhìn vội cũng khiến lòng người nhớ mãi, khó có thể quên.
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt: "Ngươi cố ý cho ta nhìn?"
"Đúng vậy." Hắn khẽ gật đầu: "Cho nên...!Ngươi thích không?"
Tạ Lâm Nghiễn nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra cảm giác tội lỗi trong lòng, vì mình vừa mới trầm mê với cảnh đẹp trước mắt mà cảm thấy tội lỗi.
Thật giống như bản thân vốn lãnh khốc vô tình, thiết diện vô tư lại bị Tạ Lâm Nghiễn dùng một chút ơn huệ nhỏ dễ dàng mua chuộc được.
A, nàng là loại người dễ dàng bị lấy lòng sao?! Nhưng mà...!Thật sự rất đẹp...!Nàng thích!.