Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 49: 49: Heo Rừng





Sở Nghiêu Nghiêu nhìn sang hướng phát ra âm thanh.

Từ trong hẻm núi toát ra một đám sương mù, lại gần hơn, Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc nhìn rõ ràng cảnh tượng trong hẻm núi.
Chỉ thấy một đàn heo rừng chạy như điên xông về phía bọn họ.

Thiên đang tối rất nhanh, bóng đen sâu thẳm giống như cự thú có thể nuốt hết thảy mọi thứ, từng ngụm cắn xé ráng đỏ đầy trời.

Trong cảnh tượng như thế liền phảng phất đám heo rừng kia bị hắc ám xua đuổi mà chạy về hướng bọn họ.

Không, không đúng.

Cũng không phải chạy về hướng bọn họ mà là hướng về thôn trang phía trước bọn họ.
Đây là tình huống gì?
Còn không đợi nàng mở miệng hỏi, Tạ Lâm Nghiễn đã kéo cánh tay của nàng lại, kéo nàng chạy như điên về phía thôn trang.

Việt Thần và Chu Cố cũng phản ứng cực nhanh, đều chạy như điên ra ngoài.
Sở Nghiêu Nghiêu cơ hồ là bị Tạ Lâm Nghiễn kéo đi, bọn họ chạy như điên, heo rừng phía sau bọn họ cũng chạy như điên, nhưng đến cùng là thứ gì đang đuổi theo thì không ai trả lời được.
Việt Thần gân cổ la lên: "La bàn của ta có thể thật sự đã xảy ra vấn đề, nơi này nhìn thế nào cũng không giống vùng lân cận của Xích Hỏa Sơn Trang.

Trong tông môn có linh bảo, ma khí căn bản không có khả năng xâm nhập vào, cho dù xuất hiện lỗ hổng cũng sẽ không giống như bây giờ.


Có thể chúng ta đang bị ma vật đuổi theo!"
Theo Việt Thần, thứ đuổi theo bầy heo rừng hẳn là ma vật bò ra từ Trụy Ma Uyên.
Chu Cố cũng rất lo lắng: "Không phải là sắp bùng nổ ma triều chứ?"
"Không có khả năng." Tạ Lâm Nghiễn đáp lại: "Ma triều 500 năm trước đã bùng nổ một lần, thời cơ bây giờ không đúng."
Chu Cố vừa chạy như điên, vừa nhăn nhó: "Cũng có đạo lý, hàng ngàn năm ma triều mới bùng nổ, hơn nữa mỗi lần bùng nổ tất có dị nhân xuất thế, ta nhớ Ma Tôn Tạ ma đầu kia cũng sinh ra ở khoảng thời gian ma triều bùng nổ."
Sở Nghiêu Nghiêu nhăn mày, bước chân không nghỉ đồng thời cũng không quên nhìn trộm Tạ Lâm Nghiễn.

Nhưng hắn căn bản không bộc lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, khiến Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không biết được thái độ của hắn.
Trời tối rất nhanh, bóng đen ở chân trời truy đuổi, cái loại cảm giác này thật giống như truy đuổi bọn họ không phải là ma vật, mà là đêm tối.
Bầy heo rừng càng ngày càng gần, cảm xúc gấp gáp bao phủ trong không khí.

Rốt cuộc, chân bọn họ vừa bước vào cửa đá của thôn trang, tia sáng cuối cùng cũng bị đêm tối nuốt chửng.

Phía sau truyền đến tiếng heo rừng sợ hãi thống khổ gào thét, cùng tiếng gặm xương thịt nào đó làm cho da đầu người ta tê dại.
Từ chạng vạng đến đêm khuya, vẻn vẹn chỉ mất một giây, loại hiện tượng này hiển nhiên không bình thường.
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy con heo rừng chạy theo bọn họ vào thôn trang, mà số còn lại thì hoàn toàn bị bao phủ ở trong bóng tối, trong nháy mắt biến mất không thấy tung tích.
Đêm tối sâu thẳng dường như có sinh mệnh, bồi hồi ở cửa thôn, liếm răng nanh trắng lởm chởm, dáng vẻ tùy thời sẽ xông tới.
Mấy con heo rừng đi vào thôn trang cũng không để ý tới bốn người, chúng nó thậm chí không dừng bước lại, im lìm cắm đầu chạy.
"Chúng ta đi theo bọn nó."
Tạ Lâm Nghiễn kéo Sở Nghiêu Nghiêu đi theo đàn heo rừng.


Xung quanh rất tối, nhìn không rõ toàn bộ thôn trang.

Mục tiêu của heo rừng rất rõ ràng, chúng nó chạy thẳng về căn miếu đổ nát ở cuối thôn.
Bốn người không do dự, cũng theo vào.
Bên trong miếu rất cũ nát, khắp nơi đều là tro bụi, mạng nhện.

Phía sau hương án không có tượng phật, trống rỗng, để lại một chỗ lõm mọc đầy rêu xanh, tựa hồ trước kia nơi này từng cung phụng thần linh, chỉ là hiện tại rách nát, ngay cả thần phật cũng không muốn tiếp tục phù hộ.
Sau khi heo rừng chạy vào miếu, liền trốn vào trong góc, từng con dính sát vào nhau, thở gấp khò khè trong cổ họng, mỗi đôi mắt đều trông thấp thỏm lo âu.
Việt Thần và Chu Cố đều chạy đến mồ hôi đầy đầu, Sở Nghiêu Nghiêu trên căn bản là bị Tạ Lâm Nghiễn kéo chạy.

Nàng có thời điểm thậm chí không bước nổi, đế giày bị ma sát với mặt đất mòn mất một lớp.
"Đây là tình huống gì?" Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu hỏi Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng cảm thấy tình hình hiện tại hẳn là đã vượt ra khỏi dự tính.

Hơn nữa, Việt Thần cũng nói bọn họ không phải đang ở Xích Hỏa Sơn Trang.

Cho nên theo nàng, hơn phân nửa là truyền tống trận của nàng xảy ra vấn đề, điểm truyền tống nằm bên ngoài Xích Hỏa Sơn Trang.
Trước đó Tạ Lâm Nghiễn cũng đã nói, cũng không nhất định dùng truyền tống trận mới có thể tới Xích Hỏa Sơn Trang, đi bộ cũng là một lựa chọn, chẳng qua rất nguy hiểm, hết thảy mà bọn họ vừa mới trải qua, ngược lại rất phù hợp với cái Tạ Lâm Nghiễn đã nói.
Cho nên Tạ Lâm Nghiễn nói truyền tống thành công, cũng không phải đến Xích Hỏa Sơn Trang? Mà là đến lân cận?

"Ta không biết." Tạ Lâm Nghiễn trả lời bình tĩnh đến thần kì: "Chúng ta tốt nhất ở chỗ này chờ tới hừng đông rồi hãy ra ngoài."
Việt Thần cũng nói: "Ma vật đều thích hành động trong đêm tối, trời sáng sẽ an toàn hơn chút.

Tối nay chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đi xung quanh tìm hiểu tình huống."
"Để an toàn, hay là ta bố trí một pháp trận phòng ngự ở xung quanh?" Sở Nghiêu Nghiêu đề nghị.
Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu: "Không cần, trận phòng ngự có linh khí dao động, sẽ hấp dẫn nhiều ma vật đến hơn."
Dứt lời, hắn tìm một góc phủ đầy cỏ khô ngồi xuống.

Việt Thần và Chu Cố thấy thế cũng chọn một nơi hơi xa mội chút ngồi xuống nghỉ ngơi.

Bọn họ làm vậy, chủ yếu là bởi vì Sở Nghiêu Nghiêu.

Cùng qua đêm tuy là tình huống đặc biệt, nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt.

Ngôi miếu này không lớn, lại còn rách nát nên nơi có thể nghỉ ngơi cũng hữu hạn, còn có một đàn heo rừng chiếm chỗ, cho nên nói là xa, kỳ thật cũng không xa lắm.
Tạ Lâm Nghiễn vãy Sở Nghiêu Nghiêu gọi: "Lại đây."
Sở Nghiêu Nghiêu đi qua, ngồi ở bên cạnh hắn.

Dưới loại tình huống này, ở bên cạnh Tạ Lâm Nghiễn vẫn an toàn hơn.

Chỉ nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia của hắn, Sở Nghiêu Nghiêu liền biết hắn căn bản không e ngại ma vật.
Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhìn nàng, trong đêm tối đôi mắt hắn càng sáng hơn, giống như hắc diệu thạch tinh mỹ.
Hắn đột nhiên cười một tiếng, hỏi: "Sở sư muội sợ sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu.

Ý cười trong mắt hắn càng tăng, đột nhiên kề sát bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Là vì ta ở bên cạnh ngươi sao?"
Hơi thở nhẹ nhàng phả bên mặt Sở Nghiêu Nghiêu, nàng nâng tay ôm hai má, tầm mắt thay đổi, nhìn thẳng hắn, cũng nhỏ tiếng nói: "Tạ sư huynh còn có tâm tình nói giỡn với ta, ta có gì mà sợ hãi."
"Như thế rất tốt." Tạ Lâm Nghiễn đưa tay lên, thuận thế ôm vai Sở Nghiêu Nghiêu, kéo nàng vào trong lòng mình.

Nói gì thì nói, trong phòng còn có người khác đấy.

Sở Nghiêu Nghiêu vừa định tránh khỏi Tạ Lâm Nghiễn, liền nghe hắn hỏi bên tai nàng: "Ngươi cảm thấy những con heo kia thế nào?"
Hỏi lời này...!Cái gì thế nào?
Sở Nghiêu Nghiêu có chút kỳ quái nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi định ăn sao?"
"Không." Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng nhả ra một chữ này: "Ngươi không cảm thấy, trông những con heo kia có nhân tính sao?"
"Cái này thì sao? Ngươi không thể kỳ thị heo chứ." Sở Nghiêu Nghiêu không để tâm, nàng không nhớ rõ mình đọc ở đâu heo khá thông minh, so với thú cưng truyền thống như mèo chó còn thông minh hơn.

Bởi vậy trông có chút nhân tính cũng không có gì lạ.
"Không phải." Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi lắc đầu: "Ngươi nhìn cẩn thận một chút, ngươi không cảm thấy chúng nó rất giống người sao?"
Hắn đã nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu đành phải cau mày, nhìn sang hướng đàn heo, nhưng đầu còn chưa xoay tới, Tạ Lâm Nghiễn lại đè gáy nàng xuống.
"Động tác không nên rõ ràng như vậy!" Giọng nói hắn tràn đầy ghét bỏ: "Ngươi có thể thông minh một chút hay không!"
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
"Ngươi phòng bị với mấy con heo như vậy?" Sở Nghiêu Nghiêu cảm khái trong lòng, thật không hổ là Tạ ma đầu bệnh đa nghi thời kì cuối, đối với mấy con heo cũng thận trọng như thế, nàng thật sự có chút dở khóc dở cười.
Tạ Lâm Nghiễn không trả lời nàng, hắn nhắc nhở: "Ngươi ở trong lòng ta nhìn trộm, ta yểm hộ cho ngươi."
"Được được được, ngươi là lão đại nghe ngươi hết."
Tạ Lâm Nghiễn bóp cằm của nàng: "Sở Nghiêu Nghiêu, còn nói chuyện với ta bằng mấy lời có lệ này nữa cẩn thận ta hôn ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Đây là kiểu uy hiếp gì? Tạ Lâm Nghiễn dựa vào đâu cảm thấy như vậy sẽ có thể uy hiếp được nàng???.